Dịch Và Thời An

Chương 42: Chương 42: Gặp gia trưởng




Chương 41 : Gặp gia trưởng

Trang đầu tờ báo ngày hôm sau quả nhiên là Dịch Nghiêu và Thời Ngộ An, có lẽ là Dịch Nghiêu cảnh cáo có hiệu quả, tất cả các bài báo cũng rất ăn ý tránh nói đến cuộc sống tác phong của Thời Ngộ An, chỉ cổ động tuyên dương chuyện Đại tiểu thư của Dịch gia lại là đồng tính luyến ái. Chuyện phát triển đến bây giờ cũng còn đang trong tầm khống chế. Việc khiến cho Dịch Nghiêu tương đối lo lắng, là đám ký giả kia cư nhiên viết tên Thời Ngộ An ra .

Đang lúc Dịch Nghiêu lo lắng có thể mang đến phiền toái cho Thời Ngộ An hay không thì Thời Ngộ An nhận được điện thoại của Thời Tuấn Thần. Thời Tuấn Thần tất nhiên là đã xem tờ báo, một phen muốn nói lại thôi, uyển chuyển biểu đạt ý tứ Thời ba muốn Thời Ngộ An trở về Thời gia.

“Ông ấy không phải nói không nhận đứa con gái này nữa sao?” Thời Ngộ An cúi đầu, giọng nói rất nhạt, Thời Tuấn Thần cười khan hai tiếng, tận tình nói: “Được rồi Tiểu An, nghe anh hai nói, ba chỉ là nhất thời tức giận, cũng không phải em không biết tính tình của ba. Em trở về nhà, giải thích thật tốt thì sẽ...” “Em không có gì để giải thích.” Thời Ngộ An cắt đứt lời của hắn: “Em xác thực là cùng một chỗ với Dịch Nghiêu rất lâu rồi.”

Thời Tuấn Thần không nói, Thời Ngộ An nắm chặt điện thoại di động: “Em cũng sẽ không thỏa hiệp, anh hai, anh không biết em yêu nàng đến mức nào.” Thời Tuấn Thần trầm mặc như cũ, Dịch Nghiêu đi tới đoạt lấy điện thoại di động từ trong tay Thời Ngộ An, để vào bên tai mình: “Chào Thời tiên sinh, tôi là Dịch Nghiêu.” Thời Tuấn Thần hiển nhiên sửng sốt một chút: “Nga, Dịch tiểu thư...chào cô.” Dịch Nghiêu cũng không dây dưa, nói thẳng: “Nếu như các vị muốn chia rẻ tôi với Ngộ An thì xin buông tha cho ý nghĩ này đi. Coi như là Ngộ An đồng ý, tôi cũng sẽ không buông tay.”

Thời Ngộ An nắm vạt áo Dịch Nghiêu một cái, Dịch Nghiêu không có để ý cô, Thời Tuấn Thần thở dài, nhẹ giọng nói: “Dịch tiểu thư, cô có thể cùng Tiểu An trở về một chuyến không?” Dịch Nghiêu suy nghĩ một chút, đồng ý: “Được, lúc nào đi?” Thời Tuấn Thần nói: “Ngay bây giờ đi, không biết cô có thời gian hay không?” Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn Thời Ngộ An, đầu đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dịch Nghiêu đưa tay, nâng cằm của Thời Ngộ An lên, tiến tới hôn một cái trên môi của cô: “Có thể, xin chờ một chút.” Dịch Nghiêu cúp điện thoại, Thời Ngộ An vừa định mở miệng hỏi nàng nói cái gì với Thời Tuấn Thần, Dịch Nghiêu đã kéo người đến vững vàng hôn lên. Thời Ngộ An đẩy bả vai của nàng, Dịch Nghiêu chưa thỏa mãn buông cô ra, khóe miệng cong lên: “Đi thôi.” “Đi đâu?” Thời Ngộ An bị nàng làm cho không giải thích được, Dịch Nghiêu cầm cái áo khoác vắt trên lưng ghế, đưa tay dắt Thời Ngộ An: “Gặp cha vợ.”

“A Nghiêu, ba em rất dữ, chúng ta vẫn nên trở về đ!” Cũng đến trước cửa Thời gia, Thời Ngộ An kéo tay Dịch Nghiêu, chu miệng không muốn đi vào. Dịch Nghiêu lắc đầu một cái, kéo cô đến bên cạnh mình: “Đừng sợ, có tôi ở đây.” Thời Ngộ An còn chưa có đồng ý, Dịch Nghiêu đã đưa tay nhấn chuông cửa. Thời Ngộ An tức giận hất tay của nàng ra, Dịch Nghiêu muốn dỗ dành cô thì cửa mở ra , Thời Tuấn Thần xuất hiện ở trước mặt .

Thời Ngộ An cúi đầu, kêu một tiếng anh, Dịch Nghiêu vươn tay về phía Thời Tuấn Thần: “Chào Thời tiên sinh, tôi là Dịch Nghiêu.” “Chào Dịch tiểu thư.” Dịch Nghiêu tự nhiên hào phóng, Thời Tuấn Thần ngược lại có chút câu nệ. Thời Tuấn Thần buông tay của Dịch Nghiêu ra, nhường đường, khách khí nói: “Dịch tiểu thư, còn có Tiểu An, mau vào đi.” Dịch Nghiêu đưa tay hướng Thời Ngộ An, cô hừ một tiếng, giành đi vào trước nàng, Dịch Nghiêu cười cười, cũng đi vào theo.

Thời ba đang ngồi ở trên ghế sa lon xem báo, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên. Thời Ngộ An yếu yếu gọi một tiếng ba, Thời ba đẩy mắt kiếng, khoát khoát tay với cô: “Tới đây.” Thời Ngộ An rụt cổ, bất đắc dĩ đi qua, Dịch Nghiêu bất động thanh sắc đi theo phía sau cô. Thời ba nhét tờ báo vào trong tay Thời Ngộ An: “Xem một chút đi, Thời Ngộ An này là con sao?”

Thời Ngộ An nhìn lướt qua tờ báo, báo ngày hôm nay cô đã xem rồi, cô mím môi, từ từ gật đầu một cái. Thời ba cắn răng, gân xanh trên trán cũng nổi lên: “Con, cùng một nữ nhân, chơi đồng tính luyến ái?” Sắc mặt Thời Ngộ An hơi tái, nhưng vẫn lấy dũng khí lắc đầu một cái: “Không phải là chơi, ba, con yêu a Nghiêu.”

“Phản a!” Thời ba đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, giơ tay lên muốn đánh lên mặt Thời Ngộ An, Dịch Nghiêu tay mắt lanh lẹ kéo Thời Ngộ An ra phía sau, Thời ba đánh vào khoảng không, khí thế hung hăng lại giơ tay đánh về phía Dịch Nghiêu. “Ba!” Một tiếng thanh thúy vang lên, Dịch Nghiêu bị đánh một bạt tay đến xoay đầu đi, Thời Ngộ An sợ hết hồn: “A Nghiêu!” Một cái tát này của Thời ba cũng không lưu tình, mặt Dịch Nghiêu sưng lên rất nhanh, nàng bụm mặt, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Thời ba thở hổn hển, mắt Thời Ngộ An đỏ lên, rống to về phía Thời ba: “Ba! tại sao ba có thể đánh a Nghiêu!” “Tôi không chỉ có muốn đánh nó, tôi còn muốn đánh cả cô! Thời Ngộ An, mặt mũi của Thời gia tôi cũng bị cô làm cho mất hết!” Thời ba vừa nói lại giơ tay lên, bị Dịch Nghiêu nắm lấy cổ tay: “Bác là ba của Ngộ An, con nhận một cái tát này không có chút oán hận nào, nhưng cũng giới hạn ở một cái tát kia thôi.”

“Cô còn dám nói chuyện với tôi! Cô là cái thứ gì, mang con gái tôi thành đồng tính luyến ái, còn dám đến nhà tôi!” Thời ba tức sùi bọt mép, Thời Ngộ An lôi kéo Dịch Nghiêu lui về sau hai bước, khóc hô: “Ba không thể như vậy! Chẳng lẽ ngay cả quyền được yêu con cũng không có sao? Không phải là ba đã sớm không cần con sao, tại sao ba có thể đối với chúng con như vậy!”

Thời ba tức giận trợn to cặp mắt, đưa tay chỉ vào Thời Ngộ An: “ Nghịch nữ này! Nói cái gì có yêu hay không! Thời Ngộ An, không nói đến chuyện cô chưa lập gia đình đã có mang, còn dám cùng một nữ nhân quen nhau, tôi không đánh chết cô, tôi không phải là ba của cô!” Thời ba rống xong lại muốn động thủ, Thời Tuấn Thần xông tới ngăn Thời ba lại, kéo Thời ba đến trên ghế sa lon ngồi xuống, đưa tay thuận khí cho ông: “Ba, xin ba bớt giận, con có lời muốn nói, ba, xin bớt giận.”

Thời ba thở hổn hển, nắm chặt quả đấm đập vào ghế sa lon: “Làm bậy a! Tuấn Thần! Con bảo ba thế nào hết giận, ba hận không thể tự tay đánh chết nó!” Vẻ mặt Thời Tuấn Thần phức tạp liếc mắt nhìn Thời Ngộ An đang ở trong lòng Dịch Nghiêu khóc không thành tiếng, nhịn không được đỏ mắt: “Ba, tiểu An là con gái của ba a!” “Tôi không có đứa con gái như vậy!” Thời ba rống lên một câu.

“Con cũng không có ba như vậy!” Thời Ngộ An cũng không nhịn được trả lời lại, Thời ba cầm cái gạt tàn thuốc trên khay trà lên liền ném ra ngoài, Thời Tuấn Thần căn bản không ngăn trở kịp nữa. Dịch Nghiêu giống như là sớm có dự liệu, nghiêng người, cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh thẳng tắp nện ở trên trán nàng. Dịch Nghiêu buồn bực hừ một tiếng, nghiêng người trợt ngồi trên mặt đất. Thời Ngộ An bị dọa cho sợ đến quên khóc, bận rộn ngồi chồm hổm xuống đỡ nàng vào lòng .

“A Nghiêu... A Nghiêu chị không có chuyện gì chứ?” Thời Ngộ An cẩn thận đưa tay đi lau máu đang chảy xuống trên trán của Dịch Nghiêu, giọng mang theo nức nở: “Chị đang chảy máu, a Nghiêu, chị có sao không a? Chị là đại ngu ngốc, có thời gian giúp em ngăn trở, không có thời gian né tránh sao!” Dịch Nghiêu cong miệng, cợt nhả: “Chưa kịp suy nghĩ nha... Tôi không sao, chỉ có đau một chút, em nhẹ tay một chút mà. Ngô, ba em thật đúng là rất dữ a.”

Thời Ngộ An khẽ cắn răng, dùng sức đỡ nàng dậy: “Chúng ta đi bệnh viện.” Dịch Nghiêu có chút choáng, nhưng vẫn không đến nổi mơ hồ, lôi kéo cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không vội. Nếu tới, liền nói rõ ràng đi.” Thời Ngộ An liếc về phía Thời ba, cười lạnh một tiếng: “Còn có cái gì có thể nói? Nếu như không phải có chị, bây giờ người bị thương chính là em. Ông ấy đối với con gái của mình cũng có thể không chút do dự hạ thủ như vậy, a Nghiêu, còn có cái gì có thể nói đây?”

“Thời Ngộ An!” Thời ba nổi giận gầm lên một tiếng, Thời Ngộ An không cam lòng yếu thế rống lại: “Coi như con gái của ba đã chết rồi đi!” “Cô...” Thời ba bật người đứng lên, nắm tay chỉ về phía Thời Ngộ An, Thời Tuấn Thần đỡ Thời ba, khó xử không biết như thế nào cho phải. Đang lúc này, Thời mẹ từ trên lầu đi xuống, đi tới trước mặt Thời ba đẩy tay của ông xuống: “Ông đây là tạo nghiệt gì nha!”

Thời ba tức giận bộ mặt đỏ bừng, Thời mẹ đẩy ông ấy lại ghế sa lon, hốt hoảng đi tới bên người Dịch Nghiêu, nhìn kỹ một chút thương thế của nàng. “Ông cái lão già này! Có lời gì không thể từ từ nói, sao lại đánh con như vậy! Tuấn Thần, mau đưa người đi bệnh viện a!” “Bác gái, con thật không sao mà “ Dịch Nghiêu nắm tay Thời mẹ, suy yếu cười cười: “Tài xế đang ở bên ngoài, lát nữa bọn con sẽ đi bệnh viện.”

Thời mẹ nhìn nàng, lắc đầu thở dài: “Hai đứa các con, thật sự quen nhau?” Dịch Nghiêu gật đầu, Thời mẹ nhìn về phía Thời Ngộ An: “Tiểu An, con nói cho mẹ, ban đầu con vì Khang tiên sinh với đứa nhỏ không tiếc cùng ba con quyết liệt, tại sao bây giờ lại thay lòng đổi dạ?” Thời Ngộ An cúi đầu, do dự một lát, chậm rãi nói: “Sướng bảo bảo... Không phải là con của Khang Diệu, cũng không phải là con ruột của con.”

“Cô nói cái gì?” Thời ba trợn to hai mắt, Thời Ngộ An cắn môi, đem tiền căn hậu quả nói một lần: “Từ đầu chí cuối, con chỉ thích qua một người, là a Nghiêu. Ba, ba có thể không chấp nhận, nhưng mà không thể cấm cản con.” Thời ba vỗ đùi, nước mắt cũng mau chảy xuống: “Con nói con... đứa bé này... Con thế nào liền, không hiểu chuyện như vậy đây?” Thời Ngộ An lắc đầu, nhẹ giọng nức nở: “Con chưa bao giờ hối hận bất kỳ một chuyện nào bản thân đã làm.”

Thời ba ôm đầu: “Không được a, con gái, cõi đời này có nhiều nam nhân tốt như vậy, tại sao con phải cùng một nữ nhân? Ba không thể để cho con như vậy a! Tiểu An, này là không đúng, con biết không? Con như vậy là không thể được!” Thời Ngộ An lắc đầu, cô đi tới trước mặt Thời ba quỳ xuống, nắm tay Thời ba hỏi: “Ba, tại sao không đúng? Tại sao không thể? Con bất quá là cùng a Nghiêu yêu nhau, tại sao ba lại nói con không đúng?”

Thời ba không nói lời nào, chỉ là một mực lắc đầu. Thời mẹ đỡ Dịch Nghiêu đi tới, Dịch Nghiêu cũng quỳ gối bên cạnh Thời Ngộ An, dập đầu với Thời ba một cái: “Bác, con rất xin lỗi, nhưng cho dù bác không đồng ý, con cũng sẽ không để cho tiểu An rời con.” Thời ba cúi đầu nhìn các nàng: “Thân phận của cô là như thế nào nha, người trong nhà của cô sẽ đồng ý cô làm loạn như vậy sao? Hai đứa có nghĩ tới hay không, nếu như bị bên ngoài biết, mọi người sẽ nhìn hai người thế nào? Cuộc sống sau này còn rất dài, không phải là dựa vào tình yêu là có thể đi tiếp!”

“Người nhà của con đã sớm biết, bọn họ tôn trọng ý nguyện của con. Những gì bác nói con đều có suy tính qua, con không ngăn được miệng của thế nhân, nhưng con sẽ cố hết sức hộ tiểu An chu toàn. Con biết, tiểu An là con gái của bác, vô luận bác có nói thế nào, nhưng trong lòng vẫn để ý. Con làm sao lại không để ý đây? Bác, tình cảm của con đối với con gái bác không phải là một sớm một chiều, nếu con là một người mạo muội như vậy, cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ.” Trên trán Dịch Nghiêu vẫn còn đang chảy máu, nàng đưa tay lau một cái, lấy mắt kiếng xuống đặt ở trong túi, nói tiếp: “Con không tin bác là một người để ý đến ánh mắt của người khác hơn là quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình. Bác, con không thể cam kết gì đối với bác, hãy để cho thời gian nói rõ hết thảy. Cầu xin bác, hãy giao Ngộ An cho con.”

Thời ba cau mày, lắc đầu một cái còn chưa chịu đồng ý. Dịch Nghiêu thở dài, Thời Ngộ An bắt được tay của nàng, cầm thật chặt, Dịch Nghiêu cười khẽ, cầm tay của cô. Thời Tuấn Thần liếc mắt nhìn hai người bọn họ, thấp giọng hỏi Thời ba: “Ba, có phải là ba không muốn thấy Tiểu An hạnh phúc?” Thời ba lập tức trừng hắn: “Con nói nhăng cói cuội cái gì đó!”

Lần đầu tiên Thời Tuấn Thần không chút kiêng kỵ nào nhìn thẳng ánh mắt của Thời ba: “Ba có nghĩ tới hay không, khoảng thời gian tiểu An mang theo đứa nhỏ một mình bên ngoài, có bao nhiêu khó khăn không? Ba, tiểu An khi đó mới mười tám tuổi a!” Thời ba giật mình, Thời Tuấn Thần lau nước mắt: “Ba có thể suy nghĩ một chút sao? Tiểu An một mình mang theo một đứa nhỏ, ở một thành phố xa lạ, gian khổ kiếm sống. Tiểu An là em gái của con, là em gái mà con thương yêu từ nhỏ đến lớn, ba không đau lòng, nhưng con thì rất đau lòng đây!”

“Anh...” Thời Ngộ An kêu một tiếng, Thời Tuấn Thần nhìn cô một cái, tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Thời ba: “Tiểu An còn phải gả cho một người không thương, cùng nhau sinh sống mấy năm. Con gái của ba tính tình như thế nào, ba không rõ ràng sao? Người làm ra những chuyện này, là Thời Ngộ An sao? Ba, tiểu An đã ăn bao nhiêu khổ a, ba có thể tưởng tượng ra sao?” Thời ba giật giật môi, tránh tầm mắt của Thời Tuấn Thần.

Thời Tuấn Thần thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Tiểu An thật vất vả có người mình yêu, trải qua cuộc sống hạnh phúc, tại sao ba nhất định phải chia rẽ bọn họ đây? Hay là giống như Dịch tiểu thư nói, ở trong lòng của ba, ánh mắt của người khác còn quan trọng hơn nhiều so với Tiểu An?” Thời ba cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ những điều con trai nói. Con trai ông không giống với con gái, con gái mặc dù cũng nghe lời, nhưng tính tình hoạt bát, thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm, nhưng tính tình con trai thì lúc nào cũng đàng hoàng nghiêm cẩn, từ nhỏ đến lớn cũng đều rất nghe lời.

Đây là lần đầu tiên Thời Tuấn Thần như vậy, cố gắng tranh luận với Thời ba, vì chính em gái của hắn. Thời mẹ đi tới, vỗ vỗ bả vai Thời ba: “ Con cháu tự có phúc con cháu, ông bớt lo đi.” Thời ba ngẩng đầu, nhìn mặt Thời Ngộ An khóc giống như một con mèo nhỏ lem luốc. Cuối cùng Thời ba cũng chỉ có một tiếng thở dài, phất phất tay: “Được rồi, được rồi. Để cho ta suy nghĩ thật kỹ đi, mấy đứa... Mau đi bệnh viện xử lý một chút đi.”

Thời Ngộ An đỡ Dịch Nghiêu đứng lên, bây giờ cô đoán không ra suy nghĩ của Thời ba, cũng không muốn đoán, lôi kéo Dịch Nghiêu đi ra cửa. Mới vừa mở cửa, sau lưng truyền đến giọng của Thời ba: “Cái đó...” Dịch Nghiêu quay đầu lại, Thời ba có chút câu nệ, nhẹ giọng nói: “Đừng để cho con gái ta bị ủy khuất.” Dịch Nghiêu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Con nhớ kỹ.” Cửa đóng lại, Thời ba ngồi trên ghế sa lon, thở dài một cái thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.