Chương 4: Thời Ngộ An
Dịch Nghiêu bình tĩnh nhìn Thời Sướng, tầm nhìn thẳng tắp: “Bé con kêu ta là gì?” Thời Sướng nháy mắt mấy cái, ôm cổ của nàng cọ cọ, cười cong mắt: “Daddy, Sướng bảo bảo muốn đi tìm mami.” Dịch Nghiêu nhìn về phía Dịch Hiên, Dịch Hiên giơ hai tay lên, ánh mắt rất là vô tội. Dịch Nghiêu nhẫn nại, mỉm cười hỏi Thời Sướng: “Mẹ của con là ai a?” Thời Sướng liếc mắt nhìn Dịch Hiên, hắn liền nháy nháy mắt mấy cái, Thời Sướng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ nhìn Dịch Nghiêu, nói: “Mami tên Thời Ngộ An, Sướng Sướng đã nói với anh ba rồi nha.”
Dịch Nghiêu nhướng mày, Dịch Hiên cười ha ha, kể lại cặn kẽ quá trình gặp Thời Sướng. Dịch Nghiêu cúi đầu, Thời Sướng đang chớp một đôi mắt to nhìn nàng. Dịch Nghiêu lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Ngụy Sở Ca, tiếng chuông reo một lúc lâu Ngụy Sở Ca mới nhận điện thoại, thở hỗn hển hỏi: “Dịch Nghiêu? Có chuyện gì sao?” Ngụy Sở Ca vừa dứt lời, trong điện thoại tiếp theo truyền ra một thanh âm khẩn trương: “Sở Ca, có tin tức sao?” Trong lòng Dịch Nghiêu có chút hiểu rõ, nhéo nhéo mặt Thời Sướng, cười nói: “Thời Sướng đang ở chỗ tôi.”
“...” Ngụy Sở Ca hít một hơi: “Dịch Nghiêu, cậu nói cái gì?” Dịch Nghiêu tự biết cách nói này của mình mang theo chút nghĩa khác, chậm rãi giải thích: “Ý của tôi là, Thời Sướng đi lạc được tôi nhìn thấy.” Ngụy Sở Ca thở phào nhẹ nhõm: “Cậu ở chỗ nào, tôi cùng Tiểu An lập tức sẽ đến.” Dịch Nghiêu nhướng mi, cười tủm tỉm nhìn Thời Sướng: “Hay là để tôi đi tìm các cậu đi.” Ngụy Sở Ca cũng không từ chối, dứt khoát lưu loát nói địa chỉ, xong liền cúp điện thoại.
Dịch Nghiêu nói địa chỉ cho Dịch Thuấn, không biết từ nơi nào lôi ra một viên kẹo sữa nhét vào trong tay Thời Sướng, sâu kín hỏi: “Sướng Sướng tại sao lại theo họ của mẹ vậy?” Thời Sướng lột vỏ, ngậm kẹo vào trong miệng, khéo léo trả lời: “Mami nói Sướng Sướng là tiểu bảo bối của một mình mami, hơn nữa ba ba thường không ở nhà, Sướng Sướng chỉ thích mami, không thích ba ba đâu.” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Dịch Hiên quay mặt sang, bát quái nhìn Thời Sướng: “Ba ba của Sướng Sướng tên là gì a?”
Thời Sướng cúi đầu suy nghĩ một lát, thành thật trả lời: “Ba ba tên Khang Diệu.” Dịch Vũ nãy giờ ngồi một bên vẫn không có lên tiếng chen lời: “Sướng Sướng, trong nhà của em chẳng lẽ chỉ có em cùng ba mẹ thôi sao?” Thời Sướng quay đầu nhìn Dịch Vũ, đột nhiên trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Dịch Vũ, “Có hai anh ba!” Dịch Hiên cười ha ha, đưa tay ra, sờ sờ cái đầu nhỏ của Thời Sướng: “Anh mới là anh ba nè, đây là anh tư, người đang lái xe là anh hai nha.”
Thời Sướng gật đầu một cái, tò mò đưa tay đâm đâm mặt Dịch Vũ, Dịch Vũ đen mặt, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Thời Sướng bĩu môi: “Ba ba rất ít về nhà, trong nhà chỉ có Sướng Sướng cùng mami, thỉnh thoảng sẽ có cô cô. Sướng Sướng không thích cô cô, cô cô bắt nạt mami.” Dịch Hiên chậc chậc hai tiếng: “Quan hệ trong nhà của em thật hỗn loạn.” Thời Sướng không lên tiếng, nằm trong lòng Dịch Nghiêu ngáp một cái, Dịch Nghiêu ôm gọn Thời Sướng vào lòng, nhẹ nhẹ vỗ lưng nàng, thanh âm mềm mại: “Ngoan, mệt thì ngủ đi, thức dậy là có thể gặp mami.”
*cô cô: gọi là cô, chị/em của bố
Thời Sướng nắm lấy góc áo Dịch Nghiêu, hai mắt nhắm nghiền nói: “Daddy thật tốt.” Dịch Nghiêu lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thời Sướng, chỉ chốc lát sau cô nhóc liền ngủ thiếp đi. Dịch Thuấn từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn, theo bản năng nhỏ giọng: “Đại tiểu thư quyết định thế nào?” Dịch Hiên chen miệng nói: “Nghe Sướng bảo bảo nói, quan hệ của Thời Ngộ An cùng chồng nàng cũng không tốt lắm, vừa đúng lúc lợi dụng khi người gặp khó khăn nga!” Dịch Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Em cũng cảm thấy bắt đầu ra tay từ chỗ Thời Sướng tương đối dễ dàng.”
Dịch Thuấn liếc mắt: “Xem cách nói của hai đứa giống như chúng ta đang tiến hành âm mưu đen tối gì vậy.” Dịch Nghiêu thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt nhìn Thời Sướng đặc biệt dịu dàng: “Đoạt vợ con người ta, còn không phải là âm mưu đen tối sao.” Gương mặt Thời Sướng cùng Thời Ngộ An cũng không giống nhau, ngược lại linh hoạt khéo léo trên người thì lại độc nhất vô nhị, có lẽ bộ dáng của Thời Sướng giống cha nàng đi.
Xe chạy một đoạn thời gian, ở ven đường dừng lại, Dịch Nghiêu nhéo nhéo mặt Thời Sướng: “Sướng Sướng, mau thức dậy, chúng ta sắp gặp được mami.” Thời Sướng mơ màng xoa xoa ánh mắt, vùi ở trong lòng Dịch Nghiêu không muốn nhúc nhích. “Mấy đứa ở trong xe chờ ta một lát.” Dịch Nghiêu dặn dò một câu với ba người đàn ông trong xe, mở cửa xe, ôm Thời Sướng xuống xe. Dịch Hiên sờ sờ cằm: “Ôi chao, hai người nói xem, Dịch Sướng, tên này dễ nghe không?” Dịch Thuấn cùng Dịch Vũ đồng thời trừng mắt nhìn về phía hắn.
Cho dù Ngụy Sở Ca vô cùng chắc chắn nói cho cô biết Thời Sướng hiện tại rất an toàn, lập tức liền có thể nhìn thấy, Thời Ngộ An vẫn là gấp đến độ vò đầu bứt tai, nóng lòng mong muốn Thời Sướng lập tức có thể xuất hiện ở trước mắt cô. Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng mặt đang có chút chưa tỉnh ngủ, chậm rãi đi tới trước mặt Thời Ngộ An, rất có lễ phép cười: “Thời tiểu thư.” Thời Ngộ An ngẩng đầu, liền trực tiếp nhìn vào con ngươi thâm thúy của Dịch Nghiêu, bên trong trầm tĩnh tựa như biển, còn mang theo thâm tình gì đó mà cô xem không hiểu.
Dịch Nghiêu so với năm đó thay đổi quá nhiều, nàng để tóc dài xõa ngang vai, nét mặt dịu dàng, một chút cũng không giống như lúc trước trong trẻo lạnh lùng cùng khó có thể đến gần. Thân hình cao ráo, ước chừng cao hơn Thời Ngộ An nửa đầu, nàng ăn mặc rất đơn giản, nhưng một chút cũng không che giấu được khí chất cao quý quanh thân. Nhan nhược thuấn hoa, xảo tiếu ngôn hề, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác ưu nhã. Thời Ngộ An lại cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nhưng cố thế nào cũng không nghĩ ra.
*Nhan như thuấn hoa: từ tác phẩm Kinh Thi - Phong Dịch - Hữu nữ đồng xa (有女同车) , ý chỉ những người phụ nữ có tướng mạo như cây hoa dâm bụt nở.
*Xảo tiếu ngôn hề: cười nói xinh đẹp, mê người
Thời Ngộ An ngược lại không thay đổi nhiều, tóc thẳng dài cột cao thành đuôi ngựa, tràn ngập nét thanh xuân. Từ nhỏ cô đã là mỹ nhân bại hoại, thời điểm Dịch Nghiêu ra khỏi nước, Thời Ngộ An là một tiểu mỹ nhân, lúc ở trung học đã được công nhận là hoa khôi của trường, bốn năm không gặp, dung mạo nẩy nở càng thêm xinh đẹp khiến người ghen tỵ. Chẳng qua bộ dáng của cô vẫn giống như nhiều năm trước, vẫn là bộ dáng ngây ngô cùng ngốc nghếch, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn khi dễ.
“Tôi là Dịch Nghiêu.” Dịch Nghiêu gọi Thời Sướng dậy, trực tiếp nhét vào trong lòng Thời Ngộ An. Thời Ngộ An lúc này mới có chút mơ hồ chú ý tới sự tồn tại Thời Sướng, vội vàng đặt cô nhóc xuống, ngồi xổm người xuống cẩn thận kiểm tra một lần: “Sướng bảo bảo,con không có chuyện gì chứ? Mami thật lo lắng, con đã đi đâu a, có bị thương gì không?” Thời Sướng xoa xoa mắt, đưa tay ôm cổ Thời Ngộ An, thanh âm mềm nhũn: “Mami, Sướng bảo bảo rốt cục cũng nhìn thấy mami, sao mami lại vứt bỏ Sướng bảo bảo?”
Thời Ngộ An xấu hổ cười cười: “Xin lỗi Sướng bảo bảo, mami không cố ý, Sướng bảo bảo không có chuyện gì là tốt rồi.” Thời Sướng xoay người nhìn Dịch Nghiêu, đưa tay chỉ nàng, rất lớn tiếng nói: “Mami, là Daddy đưa Sướng bảo bảo về!” Thời Ngộ An bị sét đánh, ngây ngốc nhìn về phía Dịch Nghiêu: “Daddy?” Dịch Nghiêu cười khẽ, nhún vai: “Tôi cũng không biết tại sao, Sướng Sướng vừa thấy tôi liền kêu Daddy.” mới là lạ.
Thời Ngộ An cẩn thận quan sát Dịch Nghiêu, trong lòng cảm thán Dịch Nghiêu dáng dấp thật xinh đẹp, nhưng lại phảng phất chút anh khí giống như Khang Diệu? Tuổi nhỏ ngây thơ Thời Sướng đắc ý ngấc đầu lên: “Là Sướng bảo bảo tự mình nghĩ ra, anh ba còn khen con thông minh nữa!” Thời Ngộ An hoàn toàn hồ đồ, này lại là chuyện gì nữa đây, anh ba là ai? Rối rắm một lát, Thời Ngộ An quyết định đợi một lát nữa về nhà nữa từ từ hỏi bảo bối của mình đi.
“Là Dịch tiểu thư đúng không?” Thời Ngộ An cười: “Cám ơn chị giúp tôi tìm Sướng Sướng về.” Dịch Nghiêu lắc đầu một cái, độ cong khóe miệng không thay đổi: “Tiện tay mà thôi.” Thời Ngộ An đột nhiên trở nên nghiêm túc nói: “Bây giờ người xấu nhiều như vậy, lúc mới vừa phát hiện Sướng Sướng bị lạc tôi cũng sắp bị hù chết khiếp. Nếu không phải nhờ Dịch tiểu thư, nói không chừng Sướng Sướng liền bị người xấu bắt cóc, Dịch tiểu thư thật là người tốt a!”
Dịch Nghiêu có chút dở khóc dở cười, Thời Ngộ An quả nhiên không thay đổi, cũng còn nguyên đó bộ dạng kẻ dở hơi. Thời Sướng nhìn một chút Thời Ngộ An, lại xem một chút Dịch Nghiêu, cũng theo phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Daddy là người tốt, so với ba ba còn tốt hơn nhiều!” Thời Ngộ An ha ha cười mấy tiếng, ôm Thời Sướng đứng lên: “Thật ra thì ba Khang cũng là người tốt nha.” Thời Sướng bĩu môi, áo một tiếng.
Dịch Nghiêu lấy điện thoại ra nhìn thời gian nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng cần phải trở về rồi.” Thời Ngộ An trợn to hai mắt, hô to gọi nhỏ: “Nhưng mà tôi còn chưa có báo đáp Dịch tiểu thư đâu!” Dịch Nghiêu nhướn mày nhìn cô, thế nào cũng không cảm thấy cô giống như là mẹ của một đứa nhỏ, rõ ràng chính cô cũng còn giống như một đứa bé: “Không cần đâu “ Dịch Nghiêu mỉm cười: “Không phải đã nói chỉ là tiện tay thôi sao, Thời tiểu thư mau dẫn Sướng Sướng về nhà đi.”
Thời Ngộ An có chút khổ não, hai hàng lông mày nhăn chặt chung một chỗ: “Sớm biết cũng không để cho Sở Ca đi trước, tôi cùng Dịch tiểu thư thật đúng là lúng túng. Như vậy đi... “ Thời Ngộ An lấy ra điện thoại di động của mình đưa cho Dịch Nghiêu: “Dịch tiểu thư cho tôi số điện thoại, tìm thời gian thích hợp, tôi mời Dịch tiểu thư ăn cơm.” Dịch Nghiêu cười cười, ngón tay mảnh khảnh bấm điện thoại di động, nhập vào dãy số của mình cùng ghi chú xong, sau đó trả lại cho Thời Ngộ An: “Thời tiểu thư, tôi đi trước.”
“Dịch tiểu thư, hẹn gặp lại.” Thời Ngộ An dùng cái trán đụng trán Thời Sướng, Thời Sướng mặt tươi cười hướng Dịch Nghiêu vẫy vẫy tay: “Daddy hẹn gặp lại, phải thường xuyên tìm Sướng Sướng chơi nga.” Dịch Nghiêu cười cùng cô nhóc nói gặp lại, xoay người đi tới chỗ đậu xe. Thời Ngộ An ôm Thời Sướng đến ven đường bắt xe, thuận tiện hỏi cô nhóc chuyện sau khi bị lạc: “Sướng bảo bảo, tại sao con lại gọi Dịch tiểu thư là Daddy vậy?” “Bởi vì con đã có ba ba a.” “Vậy ba ba này lại là chuyện gì?” “Anh ba muốn con gọi, nhưng là con đã có ba ba rồi.” “Anh ba là ai a???” “Anh ba cùng anh tư dáng dấp giống nhau như đúc, ôi!” “...”
Bởi vì chuyện của Thời Sướng trì hoãn một lúc lâu, thời điểm mấy người Dịch Nghiêu trở lại Dịch gia đã là buổi tối, Dịch lão gia tử gọi điện thoại thúc giục nhiều lần, xe cuối cùng chậm rãi lái vào nhà để xe Dịch gia. Dịch Nghiêu vừa đi vào phòng khách, liền bị một cái ôm dạt dào tình cảm: “Ai u! Bảo bối của mẹ, đã bao lâu không gặp rồi a, mẹ nhớ Nghiêu Nghiêu muốn chết!”
Dịch Nghiêu im lặng đẩy người đang dán vào trên người mình ra, làm bộ như rất hưng phấn: “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ a!” Ôm lấy Dịch Nghiêu chính là một phụ nữ trung niên, bởi vì được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn bất quá chừng bốn mươi tuổi, thật ra thì tuổi của bà đã hơn năm mươi, đã có hơn hai mươi năm vợ chồng với Dịch Trữ. Bà chính là mẹ đẻ của Dịch Nghiêu, mẹ nhỏ mà Dịch Kính Viễn vẫn gọi, Túc Như Chỉ.