Diễm Cơ Của Bá Vương

Chương 10: Chương 10




Ngày nội loạn chấm dứt, Tỳ Vương lập tức tuyên bố thoái vị, truyền ngôi vua cho Tỳ Ngự, bởi vậy sau khi hỗn loạn vừa kết thúc, ở Vương Cung lại tức khắc bận rộn náo nhiệt vì — chuẩn bị đại lễ cho Tỳ Ngự đăng cơ.

Bởi vì có rất nhiều chuyện cần xử lý, nên Tỳ Ngự mặc dù còn chưa chính thức lên ngôi nhưng đã phải chuyển vào Vương Cung, vì vậy Đào Thiên Hương dĩ nhiên cũng phải đi theo, chỉ có điều nàng ở điện khác, phải đợi sau khi được lập hậu, mới có thể chính thức vào ở trong cung điện của Vương Hậu.

Đại sự đã định, hiện tại nàng muốn đổi ý cũng không được, chẳng qua điều duy nhất nàng cảm thấy áy náy là về chị gái mình. “A — Đào Thiên Hương, chị thật muốn bóp chết em –”

Trong tẩm cung, Đào Thiên Hương cố ý cho lui toàn bộ cung nữ, một mình ngồi bên cạnh bàn, nhìn hoa tai sao sáu cánh liên tiếp nhíu mày thở dài. Nàng thật không biết nên thuyết phục chị gái như thế nào!

Chị ấy tức điên rồi, thật may là bọn họ không phải trực tiếp nói chuyện, bằng không, nàng đoán mình sẽ bị cơn giận của chị gái thổi đến bay lên trời.

“Chị đã chờ một năm, thật vất vả cho đến lúc em có thể trở về, không ngờ ở giây cuối cùng em cho chị leo cây, ta buồn nôn đến chết!” Đào Quốc Sắc tiếp tục phát điên thét lên.

“Chị, rất xin lỗi . . . . . .” không biết đây là lần thứ mấy nàng nói xin lỗi trong ngày hôm nay rồi, nhưng vẫn không thể dập tắt lửa giận của Đào Quốc Sắc.

“Thật là, chị bị em làm cho tức chết rồi, em rốt cuộc có hiểu hay không? Nếu bỏ qua lần này, thì em phải chờ một năm nữa mới trở về được.”

“Chị, việc ấy. . . . . .” Nàng vẫn còn do dự dự, nhưng kiên quyết nói ra, “Chị không nên chờ em nữa, em. . . . . . không quay về.”

Vòng tai đầu thế giới kia, tiếng gầm gừ tức giận nháy mắt yên lặng, một hồi lâu, mới lại xuất hiện thanh âm, “Em vừa nói cái gì?”

“Em nói, em sẽ không quay về .”

“. . . . . . Đào Thiên Hương, em điên rồi!”

“Em không điên, em rất tỉnh táo.”

“Đó. . . . . .Vậy khẳng định là do chị đang tức giận nên mới có thể nghe nhầm, dọa chị hết hồn, ha ha. . . . . .” Người nào đó tiếp tục giả chết trốn tránh.

“Chị, chị nên đối mặt với sự thật, em đã quyết định sẽ không quay về rồi, em muốn ở chỗ này, muốn gả cho Tỳ Ngự, em thật sự không rời khỏi anh ấy được.” Đào Thiên Hương nhấn mạnh, ép chị gái phải chấp nhận.

Đào Quốc Sắc không phản bác lại được, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, em gái bị cảm tình ràng buộc, cuối cùng lựa chọn ở lại bên Tỳ Ngự, không chịu quay về nữa.

Nàng không giận được nữa, chỉ nặng nề thở dài nói, “Em thật sự đã nghĩ kĩ rồi sao? Gả cho hắn sẽ không thể trở về nhà được nữa”.

Người khác gả ra nước ngoài, có thể đáp máy bay quay lại, nhưng em gái cô không lấy chồng ở chỗ nào không lấy, lại gả đến thế giới khác, ngay cả thỉnh thoảng muốn về nhà mẹ cũng không có cách.

Đào Thiên Hương tâm tình cũng ủ rũ, “Vậy chị coi như em gả đến ngoài không gian là được rồi, tuy rằng không gặp mặt được, nhưng ít nhất cũng có thể dựa vào ma pháp trận liên lạc, giống như gọi điện thoại thôi. . . . . .” Nếu có thể, nàng cũng không muốn vậy, nhưng nàng đã yêu Tỳ Ngự, không thể cắt đứt với hắn, chỉ có thể chấp nhận.

“Em, đứa ngốc này. . . . . .” Nói xong, Đào Quốc Sắc nhịn không được sầu nào, nghẹn ngào.

Hai chị em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cơ hồ chưa từng tách rời, không ngờ vừa chia tay sẽ không có thể gặp lại, nàng như thế nào lại đồng ý được?

“Chị. . . . . .” Nghe thấy thanh âm nghẹn lời của chị gái, Đào Thiên Hương nhất thời cũng buồn rầu, không khỏi cảm thấy mũi cay cay.

Kết quả hai chị em cùng nhau khóc, còn càng khóc càng lớn, nếu trong phòng có cung nữ khẳng định sẽ bị tiếng khóc của bọn họ dọa mất, nghĩ là đã xảy ra chuyện lớn gì.

Tuy rằng không phải vì sinh tử mà cách xa, còn có thể liên lạc với nhau, nhưng hai người vẫn cảm thấy buồn, luyến tiếc lẫn nhau.

Nhưng sinh ly tử biệt làm người tất phải trải qua, không có bữa tiệc nào không tàn, nếu đã đến lúc đó thì nhất định phải dũng cảm đối mặt, cố gắng để cho mình chín chắn hơn, càng kiên cường hơn, nếu lùi bước, sẽ mất đi cơ hội trưởng thành.

Cho nên, sau khi khóc, hai người vẫn đối mặt với sự thật, chỉ cần biết rằng cho dù ở xa mà đối phương vẫn thật sự hạnh phúc, vậy thì không có gì lo lắng hay tiếc nuối.

Đào Thiên Hương đang khóc thì Tỳ Ngự không tiếng động từ sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ấp nàng vào trong lòng ngực ấm áp của mình, hi vọng có thể an ủi nàng.

“Ngự?” Nàng kinh ngạc mở hai mắt đẫm lệ nghiêng đầu nhìn hắn, “Chàng không phải bận việc sao?” Đã nhiều ngày hắn vì tiếp nhận quốc sự rắc rối, việc hôn thiên ám địa, cơ hồ không có thời gian để ý tới nàng, sao lại đột nhiên xuất hiện ở tẩm cung của nàng?

“Ta đang rảnh rỗi một chút, tranh thủ tới đây nhìn nàng.”

Vừa rồi nàng cùng tỷ tỷ nói chuyện, hắn đại khái nghe được một nửa, biết nàng vì ở lại bên cạnh hắn mà phải trả cái giá không nhỏ, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, mà hắn không thể thay nàng chia sẻ.

“Đừng buồn, ta sẽ đối tốt với nàng, làm nàng quên đi tất cả hoài niệm, để nàng luôn vui cười.”

Hắn sẽ tận dụng hết khả năng để đền bù cho nàng, tin tưởng chỉ cần nàng luôn luôn hạnh phúc, có thể chậm rãi xóa đi phần nào nỗi nhớ nhà của nàng, không để nàng khổ sở như vậy.

Sự hy sinh của nàng sẽ không uổng phí, hắn mãi yêu nàng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.

“Vâng.” Đào Thiên Hương tuy rằng vẫn không ngừng được nước mắt, nhưng trên mặt lại tươi cười, cảm thấy vô cùng vui sướng.

Lời hứa hẹn của hắn thật có sức mạnh, cho nàng dũng khí nhiều hơn nữa, chuẩn bị tốt những ngày tiếp theo, cũng không lại bàng hoàng bất an.

Nàng tin tưởng hắn, cũng tin tưởng mình sẽ không hối hận. . . . .

“Đừng khóc, nhìn thấy nàng rơi lệ, đối với ta mà nói quả thật là một loại hình phạt.”

Tỳ Ngự than nhẹ một tiếng, cúi xuống yêu thương hôn lên khóe mắt nàng, vì muốn làm nàng mất tập trung, không để cho nàng tiếp tục khóc, hắn dứt khoát hôn lên đôi môi của nàng, nhấm nháp cánh môi non mềm của nàng, muốn nàng giờ này trong lòng chỉ nghĩ đến hắn.

Nàng nhu thuận ngửa đầu hứng lấy nụ hôn của hắn, bị hắn dịu dàng bao vây trong thương yêu, trong mũi nàng bây giờ đầy ắp hơi thở quen thuộc của hắn, triền miên quấn quanh, kéo dài không dứt.

Vốn là nụ hôn dịu dàng dỗ dành lại từ từ mất khống chế, không tự chủ được nhiệt liệt dây dưa, trong cơ thể hai người dục vọng nhanh chóng dấy lên, theo hướng không thể kìm chế, muốn càng nhiều hơn.

Tỳ Ngự miễn cưỡng dừng nụ hôn lại, trong mắt ngập tràn lửa tình, thấy nàng thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ, con ngươi cũng đầy khát vọng, cuối cùng hắn ôm lấy nàng, đi đến giường.

Đào Thiên Hương thoáng lấy lại tinh thần, hiểu được hắn muốn làm chuyện gì, sắc mặt lại đỏ bừng, “Chờ một chút, chờ chút cái đã. . . . . .” Nàng cùng chị gái còn chưa chấm dứt trò chuyện, nói đến một nửa mà cắt ngang dường như không tốt lắm.

“Ta đã chờ nàng đủ lâu rồi.” Hắn không dừng bước chân lại, chỉ cúi đầu nỉ non mập mờ bên tai nàng, khàn giọng nói ra dục vọng, làm cho thân thể nhạy cảm của nàng hơi run rẩy.

Nam nhân này đã muốn ăn nàng lâu lắm rồi, có thể nhịn đến bây giờ, cũng khó cho hắn.

Nàng biết mình không ngăn cản được hắn, mà nàng. . . . . . Mặc dù thẹn thùng nhưng cũng không muốn ngăn cản. Vì thế đành phải nhân dịp còn chưa cách bàn quá xa thì vội vàng lớn tiếng hướng tới hoa tai sao sáu cánh hô, “Chị, tạm thời cứ như vậy, có chuyện sau này nói tiếp. . . . . .”

“Ơ? Thiên Hương, em làm sao vậy?”

“Em đột nhiên có việc gấp. . . . . .”

Bọn họ cách bàn càng xa, thanh âm của Đào Quốc Sắc truyền đến tai cũng càng nhỏ, đến cuối cùng trở nên nhỏ xíu, nghe không rõ ràng lắm.

“Thiên Hương? Này này này? Đào Thiên Hương, mau trả lời. . . . . .”

Đào Quốc Sắc đợi một hồi lâu, nhưng hoàn toàn không nghe được âm thanh gì, em gái không biết biến mất nơi nào.

Cái con này, buồn rầu lúc đầu nháy mắt bị lửa giận thay thế, không khí cảm động cũng lập tức mất hết.

“Con ngốc — thật sự là đứa không có lễ phép gì cả!”

Mặc kệ nàng, chấm dứt ma pháp trận thôi.

Không cam lòng kết thúc cuộc trò chuyện, nghĩ thầm lần sau cùng em gái liên lạc thì sẽ dạy dỗ lại nó một chút.

Tỳ Ngự ôm lấy Đào Thiên Hương đi đến giường, không chờ được mà phủ lên cánh môi ngọt mê người của nàng, nàng cũng nhiệt liệt đáp lại hắn, hai người cứ như là củi đốt gặp phải lửa, khát vọng thiêu đốt lẫn nhau, cảm xúc dâng trào mau chóng thay thế lý trí, không còn để ý cái gì nữa.

Hai người mạnh dạn khám phá lẫn nhau, cho đến khi gần như loã thể, da thịt đụng chạm, cùng với kiềm chế đã lâu, như ngọn sóng lớn mãnh liệt bao phủ hoàn toàn bọn họ, đắm mình vào trong ngọn lửa tình nóng rực đó.

Nàng ở dưới bấu chặt lấy thân mình đầy mồ hôi của hắn, thở gấp dưới sự xâm nhập liên tiếp của hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác sung sướng của cơ thể kích thích nàng, đưa nàng lên đỉnh điểm của sự hoan ái, giống như chết đi rồi lại hồi sinh, dư âm kích tình vẫn lưu lại thật lâu. . . . . .

Triền miên hồi lâu, Đào Thiên Hương mệt mỏi dựa người vào trong lòng Tỳ ngự, tóc mai ướt đẫm gợi tình với sắc mặt đỏ bừng, nhìn rất kiều mỵ mê người, cánh môi nàng ẩm ướt sưng đỏ khẽ nhếch lên, cũng mang theo từng hơi thở mị hoặc, giống như lại muốn quyến rũ hắn lần nữa, Tỳ Ngự ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt nàng, tham lam nhìn nàng giờ phút này tư sắc kiều diễm lửa tình đã lui. Khuôn mặt xinh đẹp này của nàng chỉ có hắn một mình có thể độc hưởng, ngoài hắn ra, ai cũng đừng mơ tưởng.

Sau khi chính thức có được nàng, tim của hắn cuối cùng đã yên ổn, lúc trước hắn vẫn mong ước một giấc mộng tưởng như hão huyền, vốn không tin rằng nàng lựa chọn hắn, lựa chọn ở lại bên cạnh hắn, ở lại một thế giới xa lạ. Hắn sợ rằng khi mở mắt ra thì mộng sẽ tan vỡ, thân hình của nàng cũng sẽ biến mất.

Nhưng bây giờ, hạnh phúc này là thật, sự ấm áp trong lòng không phải là ảo giác, hắn rốt cục cũng được âu yếm nữ nhân mà hắn yêu, không bao giờ để nàng rời đi nữa.

Hắn sẽ chăm sóc nàng, che chở nàng, yêu thương nàng, suốt đời suốt kiếp. . . . . .

Lễ đăng quang của Tỳ Ngự và lập Đào Thiên Hương làm hậu đang chuẩn bị một cách khẩn trương, tẩm cung của nàng càng có nhiều người ra ra vào vào, giúp nàng lấy số đo chuẩn bị lễ phục, sau khi trở thành Vương Hậu cũng phải có thêm y phục.

Đào Thiên Hương đành để cho các cung nữ đo đông đo tây trên người nàng, giống như cho rằng nàng là đứa trẻ vậy, mà chuyện làm nàng bất đắc dĩ là mỗi vị cung nữ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều có phản ứng giống nhau, không hề khác biệt.

Trước là thắc mắc khó hiểu, rồi lại do dự, cuối cùng nhịn không được hỏi ra miệng ——

“Người thật sự là Phượng Hoàng Thiên nữ?”

Mặc dù nàng rất muốn nói “Không phải”, nhưng chỉ có thể thừa nhận mình chính là Phượng Hoàng Thiên nữ với từng cung nữ, thật có cảm giác da mặt mình dày.

Ai, rốt cuộc ai là người khởi xướng nói Phượng Hoàng Thiên nữ là một nữ nhân có mỹ mạo “khuynh quốc khuynh thành”? Khó trách các cung nữ nhìn thấy diện mạo bình thường của nàng cảm thấy hoài nghi, bởi vì nàng vốn không có vẻ ngoài tuyệt sắc, thậm chí có cung nữ còn xinh đẹp hơn nàng.

Chậc, đồn đãi quả thực có thể giúp người cũng có thể hại người, hiện tại nàng đang bị hại đây. . . . . .

“Người đừng lo.” Cung nữ phụ trách trang điểm cho Đào Thiên Hương trong buổi lễ lập hậu tiến đến, thần sắc không hề bối rối, tin tưởng chắc chắn nói: “Nhất định là vì khuôn mặt của Thiên nữ bây giờ chưa có trang điểm nên mới không lộ ra vẻ sức quyến rũ ‘khuynh quốc khuynh thành’, việc này cứ giao cho nô tỳ, ngày lập hậu, nô tỳ tuyệt đối sẽ làm cho người trở thành tuyệt sắc giai nhân, không phụ danh Phượng Hoàng Thiên nữ.”

“Sao cơ?” Đào Thiên Hương kinh ngạc sửng sốt. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành có thể mê đảo nam nhân? Có thật trang điểm được như thế không?

“Thỉnh người yên tâm giao cho nô tỳ đi.” Cung nữ cười đắc ý, “Có mỹ nhân nào không phải dựa vào son phấn mà ra? Chỉ cần trang điểm vào, người bình thường chớp mắt cũng sẽ biến thành tuyệt sắc mỹ nhân, chuyện này nô tỳ gặp rồi, nên không ngạc nhiên.”

“Ồ. . . . . . được, làm phiền ngươi.” Nàng cười gượng, dù sao đã nhận mệnh, mình từ đầu đến cuối bị xem như đứa trẻ, không kháng nghị.

**************

Từng ngày từng ngày bận rộn trôi qua, ngày đại lễ rốt cục đã đến, sáng sớm tinh mơ, các cung nữ như trong trận địa sẵn sàng đón quân địch, đề phòng có gì sai sót xảy ra.

Lễ lên ngôi của Tỳ Ngự trước tiên cử hành ở chính điện, hắn mặc bộ hoàng bào được thêu Long Văn tinh xảo, thần sắc không thay đổi trước sau vẫn lãnh khốc như thế, toả ra khí thế vương giả, đứng trên bậc điện tiếp nhận lời chúc tụng cung kính của văn võ bá quan.

Ngay khi lễ đăng quang kết thúc, liền cử hành nghi thức lập hậu, trung thần ai cũng chờ mong Đào Thiên Hương xuất hiện, nôn nóng muốn chính mắt thấy dáng vẻ Phượng Hoàng Thiên nữ trong truyền thuyết.

Không bao lâu, một nữ tử mặc lễ phục hoa lệ xuất hiện ở ngoài cửa điện, xiêm y trên người nàng từ vô số phiến lá vàng may mà thành, phủ toàn bộ y phục, so với bộ y phục Kim Vũ lần trước mặc thì hoa lệ hơn rất nhiều. Mái tóc búi tinh tế cài trâm chạm trổ, trên mặt được trang điểm tỷ mỉ biến nàng từ ngũ quan vốn tầm thường, bây giờ trở nên xinh đẹp động lòng người trước này chưa từng thấy.

Tỳ Ngự hai mắt sáng ngời, khó nén kinh động, không nghĩ tới nàng trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy, mà bách quan cũng bị vẻ đẹp của nàng làm ngẩn ngơ, thật lâu không dời ánh mắt.

Đào Thiên Hương ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong đại điện, từng bước đến trước mặt Tỳ Ngự, hắn rốt cục cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt ôn nhu, nơi khóe miệng gợi lên một chút cười, đưa tay về phía nàng.

Nàng cười nhẹ thẹn thùng đi đến trước mặt hắn, đưa tay cho hắn nắm chặt, cùng hắn đứng trên bậc điện, nhận lời chúc mừng của bá quan.

“Chúc Vương thượng cùng Vương hậu loan phượng hoà minh, vạn thọ vô cương. . . . . .”

Tầm mắt Tỳ Ngự sau khi Đào Thiên Hương xuất hiện vẫn dừng ở trên người nàng, thủy chung không dời, nàng bị nhìn có chút lúng túng, nhịn không được thấp giọng: “Chàng đừng nhìn nữa, như vậy thiếp rất xấu hổ.”

“Nàng thật đẹp.” Hắn không chút do dự khen ngợi nói.

Được nam nhân mình yêu khen ngợi, trong lòng nàng vui sướng, khóe miệng không khỏi mỉm cười, khó nén thần sắc đắc ý.

Xem ra nàng thật đúng là nên cảm tạ cung nữ giúp nàng trang điểm kia, nếu như không có bàn tay khéo léo ấy, nàng cũng sẽ không thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn, thật làm nàng rất thỏa mãn.

Hắn và nàng đan chặt mười đầu ngón tay, kéo tay nàng đến bên môi hôn khẽ, vẻ mặt đầy tình ý: “Nắm tay cả đời, bên nhau đến đầu bạc răng long.”

Hắn thật may mắn làm sao, tìm được nữ nhân mình yêu một lòng, cùng nàng kết tóc se duyên, đời này kiếp này bọn họ không bao giờ xa nhau nữa.

Nàng là trân bảo độc nhất vô nhị ông trời ban cho hắn, hắn sẽ nắm chặt, tuyệt không phụ lòng trời cao.

Đào Thiên Hương trong lòng ngọt ngào. Nàng nghe qua chính miệng hắn nói lời tỏ tình với nàng! Nụ cười lập tức nở rộ trên khuôn mặt.

Nàng nghiêng mình, bên tai hắn thấp giọng nói: “I love you!”

“Có nghĩa là gì?” Tỳ Ngự thắc mắc nhíu mày lại. Ngữ điệu là lạ, chắc là ngôn ngữ dị quốc?

“Sau này thiếp sẽ nói cho chàng biết.” Nàng sẽ lấy hành động nói cho hắn, hắn yêu nàng sâu đậm bao nhiêu, nàng cũng thương hắn bấy nhiêu, chỉ cần hắn không buông tay, vẫn nắm chặt tay nàng, nàng cũng sẽ không buông tay, cùng hắn đồng sinh cộng tử.

Con đường tương lai còn rất dài, cho dù hắn không bước lên ngôi bá chủ, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, làm Phượng Hoàng Thiên nữ của riêng hắn, chỉ vì hắn mà giương cánh bay lượn.

Yêu nhau không hối tiếc, nàng là vậy, hắn cũng như thế. . . . . .

Hết truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.