Vô đi vào phòng, mạnh mẽ giơ cằm Nhược Hi, tinh tế xem kỹ. “Ngươi,
khóc?” Tựa hồ không xác định rõ hai mắt sưng đỏ phía trước, Vô chần chừ
hỏi.
Nhược Hi nhẹ nhàng quay đầu, cúi xuống thưởng thức cây lược
gỗ trong tay, “Ta nhớ ngày hôm qua, ta bị ngươi làm thương.” “Ngẩng đầu
nhìn ta nói chuyện đáng sợ như vậy?” Hắn lần thứ hai giơ mặt Nhược Hi
lên.
“Không đáng sợ. Nhưng râu ria ngươi nhìn rất không vừa mắt.” Nhược Hi đạm nhiên rũ mắt xuống.
“Râu ria?” Vô nghe vậy khó hiểu tức giận, “Ngày hôm qua, tiểu điện hạ còn
cầu ta chặt nha.” Bỗng nhiên đề tài chuyển biến, hắn vờ ngây thơ khẽ
vuốt da thịt trơn mịn.
“Hơn nữa, hôm qua tiểu điện hạ còn thật
nhiệt tình… thật gọi nhỏ khó quên nha…” Nhược Hi vẫn như trước không
động đậy. “Bất quá, nếu như Vô nói cho tiểu điện hạ biết, kỳ thực hôm
qua Diễm đế bệ hạ ở ngay gần đây, thì sao nhỉ?”
“Cái gì?!!” Nhược Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập khó có thể tin. “Trưng…”
Vô cười khẽ, “Đúng vậy. Không biết sau này tiểu điện hạ nhìn thấy ngài ‘Trưng’, sẽ giải thích thế nào?”
Nghe hắn nói xong, khuôn mặt tinh xảo bỗng một mảnh trắng bệch. Đôi mắt to luôn linh động giờ cũng dần trở nên đờ đẫn.
Trưng… Vì sao? Vì sao gần ngay gang tấc, ngươi lại không tới cứu ta? Chẳng lẽ, thân phận huynh muội của chúng ta, thực sự đã làm ngươi rút lui? Vì
sao? Ngươi không… cứu ta…
Hi nhi, nếu cho ta, ngươi liền không còn đường lui…
Điện hạ thực sự nhiệt tình nha…
Hi nhi, bảo bối của ta…
Sau này, ngươi chỉ có thể là của ta…
Ngươi đau, cũng chỉ có thể do ta làm ra…
Tiểu điện hạ thật ra rất trung tâm nha…
Hi nhi… Bảo bối của ta… Nhịn một chút…
Hi nhi… Hi nhi của ta… bảo vật của ta… Sau này ta sẽ không bao giờ buông ngươi ra…
Ngày hôm qua, tiểu điện hạ còn cầu ta chặt nha…
Hi nhi… Hi nhi của ta…
Kỳ thực hôm qua Diễm đế bệ hạ ở ngay gần đây…
Hi nhi, nếu ta thực sự muốn náo nhiệt, muốn Hi nhi cũng tìm việc vui…
Thanh âm Sở Mạc Trưng, thanh âm Vô, ở trong đầu Nhược Hi không ngừng quay đi
quay lại. Vì sao? Ngươi đã nói không buông ta ra, vì sao đến không cứu
ta? Không phải chỉ gần ngay gang tấc sao? Vì sao để ta hết thảy phải tự
mình đối mặt?
Trưng… Ngươi có biết, ta yêu ngươi, yêu đã rất lâu rồi… Từ ngày đầu tiên biết nhận thức, ta đã liền yêu ngươi…
Ta biết, chính mình không có tuyệt thế võ công, không có an ủi ôn nhu, cũng không có tâm tình thiện lương…
Ta chỉ có thể, dùng thân phận công chúa cao quý này, dùng thân phận muội muội chém không đứt huyết thống này, ràng buộc ngươi…
Ta chỉ có thể, ở lúc ngươi vì quốc sự lo lắng, ở lúc Đại hoàng huynh phản
loạn, ở lúc Hoàng trưởng tỷ mưu phản, chặn lại tất cả khả năng có thể
nguy hiểm cho ngươi…
Thực sự, ta chỉ có thể làm như vậy…
Vì thế, lúc ngươi đối với ta nói, ngươi sẽ không buông tay ta, khi ngươi giữ lấy ta một khắc kia…
Ta đã liền phát thệ, cả cuộc đời này, ta sẽ thủ hộ ngươi…
Có biết, khi ta thấy ngươi tươi cười, có bao nhiêu hạnh phúc?
Có biết, lúc ta ôm ngươi, có biết bao vui vẻ?
Có biết, ta có bao nhiêu, yêu ngươi?
Trưng… Trưng… Trưng…
Bất ngờ, Nhược Hi nhắm mắt lại, thân thể trực tiếp ngã xuống.
Hết tâm muốn thủ hộ người kia, vậy mà đổi lại hắn không hề quan tâm mình. Vậy kia, cũng không cần xuất hiện trước mặt hắn nữa…
Công chúa tài cán này vì hắn, cuối cùng sẽ làm một việc…
Nhược Hi mỉm cười, chậm rãi rơi vào trong hắc ám…
Nhưng nàng không biết, khi nàng ngã xuống, trên mặt Vô hiện lên có bao nhiêu kinh hoàng thất sắc.
Nàng không thấy được, Vô kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt nàng vẫn tâm tâm niệm niệm…
Nàng không cảm giác được, Trưng, ôm chặt lấy nàng, chảy xuống lệ nóng…
Nàng cũng không có nghe được, Trưng, ôm nàng, sợ hãi rống giận “Hi nhi ── “
Trưng, nhất định phải tìm một vị thiện lương thê tử…
Thay thế ta, thủ hộ ngươi…