“Hoàng muội miễn lễ, hôm nay là cập kê chi yến của ngươi, không cần đa
lễ.” Sở Mạc Trưng trong mắt quang mang lóe sáng, thân thủ nâng Nhược Hi
dậy, nhờ tay áo dài che lấp mà khẽ chế trụ thắt lưng nàng. Nhược Hi cũng không đầu hàng, thuận theo bàn tay to của Sở Mạc Trưng nhẹ nhàng phủ
lên thứ cứng ngạnh dưới tiết khố. “Đa tạ hoàng huynh.”
Huân
vương Sở Mạc Đường ngồi một bên dở khóc dở cười, đôi huynh muội này cũng không nhìn xem đang ở trong trường hợp nào mà cư nhiên náo loạn. Sở Mạc Đường ho khẽ: “Khuynh Nhan hoàng muội, nhân dịp ngươi cập kê, Tây Kỳ sứ giả đặc biệt tới chúc mừng, còn mang theo rất nhiều lễ vật đáng quý a.
Xem ra lần này muội sẽ thật vui vẻ.”
Dưới sự để ý của chúng
nhân, Nhược Hi cùng Sở Mạc Trưng liền ngồi vào tọa, hướng Tây Kỳ sứ giả
gật đầu cảm tạ. Tây Kỳ sứ giả đáp lễ, đứng dậy hạ thọ, chậm rãi nói:
“Khuynh Nhan công chúa điện hạ, những lễ vật này đều là bảo vật hiếm có
của Đại vương Tây Kỳ chúng ta, ngoại trừ bảy năm trước Huy Trạch thái tử được sắc phong, quý quốc Diễm Đế bệ hạ lên ngôi, Bắc Minh Họa Cầm công
chúa xuất giá dâng tặng một ít, thì chưa từng mang ra ngoài. Chỉ đặc
biệt riêng với điện hạ, ‘Thiên gia chi ngọc’ thế gian hiếm gặp công chúa đây.”
Nhược Hi cầm lên một viên trân châu lớn như chén trà,
thanh lục oánh nhuận, rất đáng thưởng thức: “Vật này thật khó gặp. Nếu
ta không lầm thì viên trân châu này nằm trong các lớp nham thạch, được
lấy từ cực địa biển sâu? Tùy thân mang theo, bách độc bất xâm, cường thể khỏe mạnh?”
“Công chúa quả nhiên tinh thông mọi truyện, bội
phục, bội phục.” Thanh âm trong trẻo bỗng nhiên vang lên, một nam nhân
đứng lên từ giữa chỗ ngồi của sứ giả Bắc Minh.
“Ai nha, Bắc Minh Tư vương!” Đám quân thần ồ lên một tiếng. Vị Khuynh Nhan công chúa này
cũng thật lớn mặt đi, ngay cả thân đệ của Bắc Minh Vương, Tư Vương Mạc
Vô Đồng cũng tới chúc mừng.
“Tư Vương quá khen rồi, hoàng muội
của trẫm chẳng qua đã từng xem trong sách vở mà thôi.” Sở Mạc Trưng đạm
nhiên cười, “Lần này hạ lễ của Bắc Minh vương cũng coi như trân quý. Áo
phượng mặc giác với Khuynh Nhan mà nói, sợ rằng cũng khó tiếp nhận.”
Mặc giác? Chúng nhân lần thứ hai cả kinh. Áo phượng mặc giác là trân bảo
Bắc Minh cung, chỉ thấy trên đại điện sắc phong khi ban cho Hoàng hậu.
Mà hiện nay vị trí Bắc Minh quốc mẫu đang trống không, này chẳng lẽ muốn cầu hôn Đông Việt?
“Trân bảo giai nhân, phóng nhãn thương lãng
đại lục, cũng chỉ có Khuynh Nhan công chúa mới xứng đáng.” Tư Vương Mạc
Vô Đồng bình tĩnh đáp.
“Nhưng chỉ tiếc từ lúc Khuynh Nhan còn
nhỏ, tiên đế đã từng hạ di chiếu, trừ khi Khuynh Nhan tự nguyện, còn
không bất luận kẻ nào cũng không được quyền thay nàng chỉ hôn.” Sở Mạc
Trưng nâng chén rượu, nhãn thần híp lại, “Kể cả trẫm.”
Lời vừa
nói ra, tất cả lại lần nữa đại kinh: Hôn phối tự định, vị Khuynh Nhan
công chúa này cũng quá được sủng ái đi, chỉ sợ tiền nhân và hậu nhân,
không một ai được như thế!
“Hoàng huynh hà tất khẩn trương như
vậy? Khuynh Nhan còn chưa vì phụ hoàng phục hiếu ba năm, sao có thể lập
gia đình?” Nhược Hi khẽ mỉm cười, bốn phía nghe xong đều gật đầu mỉm
cười cho đạo hiếu. Nhưng chỉ có Sở Mạc Đường ngậm môi ra sức nín cười.
Phục hiếu ba năm? Tiểu Nhược Hi lấy ở đâu ra quy củ kỳ quái này? Nếu
thực sự muốn vì phụ hoàng phục hiếu ba năm, sợ là phụ hoàng cũng phải
bật lắp quan tài sống lại, nhảy dựng lên trong Hoàng lăng đi?
“Hoàng huynh, hôm nay là cập kê chi yến của Khuynh Nhan, Khuynh Nhan không
muốn nhắc đến truyện khác.” Nhược Hi trừng mắt liếc Sở Mạc Đường, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Mạc Trưng.
Sở Mạc Trưng nhìn nàng một hồi, nâng mi ý bảo, “Muốn ta cho qua cũng được, nhưng, Hi nhi cần phải để ta thấy thành ý chứ.” Nhược Hi bắt đầu không rõ, bỗng nhiên thấy khóe
miệng Sở Mạc Trưng nhếch lên một nụ cười tà mị, nhất thời đỏ bừng mặt
xấu hổ, thầm mắng, “Tử sắc lang.” Nhưng lại vô cùng kiều nhu dễ bảo.
“Hoàng huynh, Khuynh Nhan, sao không đưa những cống phẩm đặc biệt của hai nước vào thần điện cung phụng tổ tiên, tỏ rõ kính ý của chúng ta?” Sở Mạc
Đường bỗng nhiên nói.
“Huân hoàng huynh quả nhiên thông tuệ, Khuynh Nhan sơ sót.” Nhược Hi chưa từng cảm kích Sở Mạc Đường giải vây như vậy.
Chúng thần phía dưới cũng không khỏi thán phục: “Tiên đế có được nhị tử nhất
nữ long phượng tương xứng này, đúng là vinh dự của Đông Việt.”
Sở Mạc Trưng bỗng ha ha cười: “Khuynh Nhan cuối cùng đã lớn rồi, ngày càng hiểu biết nha, trẫm thật chờ mong ngày muội xuất giá.” Nói xong cùng Sở Mạc Đường đồng thời nhìn về phía Nhược Hi, trong mắt giấu vô vàn tiếu
ý. Nhược Hi nhìn hắn như vậy, đương nhiên biết hắn muốn chính là ở trên
long sàn Huyền Thiên điện, nàng nói với hắn câu kia, “Ta là của ngươi”!
Chân ngọc dưới bàn nhẹ đá Sở Mạc Trưng một cước, lại nhìn đến hắn bỗng
nhiên cười có chút thống khổ, không khỏi âm thầm vui vẻ. Ngày xuất giá?
Sợ rằng nếu nàng thật sự muốn xuất giá, người nào đó sẽ không thể ngồi
yên a!
“Khai yến.” Sở Mạc Trưng cười đủ, liền ý bảo Tư vương
nhập tọa, lãng thanh hạ lệnh. Cung nhân nghe lệnh bắt đầu đi lại trong
điện, tạp thanh liên tiếp nổi lên bốn phía, cập kê chi yến chính thức
bắt đầu.
Cầm chén rượu, Sở Mạc Trưng xa xa kính Nhược Hi, trong
lòng thấp giọng nói: “Hi nhi, trẫm thập phần chờ mong thành ý đêm nay
của ngươi.” Nhược Hi đáp lễ, má thoáng hồng, “Nếu đã như thế, vậy thỉnh
Hoàng đế ca ca kiên nhẫn chờ.”
Bắc Minh Tư Vương sau khi ngồi xuống, liền cùng các sứ giả nâng ly chúc mừng, một hơi cạn sạch.
Mà tất cả những màn này, đều rơi vào một ánh mắt sắc bén vẫn ngồi bên không nhúc nhích.