Tử y nhân động tác rất nhanh, trong nháy mắt đã đem cung trang phiền
phức cởi ra. “Khuynh Nhan công chúa tựa hồ có chút khô nóng?! Để tại hạ
giúp người mát mẻ đi.”
Nhược Hi híp lại hai mắt, cực lực áp chế
khô nóng cùng dục niệm trên ngưởi, nhướn lên nhất phương đuôi mày, “Các
hạ muốn chạm vào bản cung? Hẳn là muốn nếm mùi vị tức giận của hoàng
huynh?” Mục An Nhiên chết tiệt, nhã hoàng chết tiệt! Ám sát cùng Quang
Nhận rốt cuộc chạy đi đâu? Nếu Oanh Nhiên cùng Hồng Tụ thực sự đã bị
người ta dẫn dắt rời đi, thì hiện tại đang ở nơi nào? Có hay không bị
nguy hiểm? Trưng… Trưng sao không có phản ứng? Nghi vấn không ngừng xoay quanh trong đầu, nàng chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng mau, nếu không có người giải vây, chỉ sợ…
“Không hổ là trân hảo Diễm đế coi
trọng. Tới lúc này rồi mà còn không lo lắng cho mình, uy hiếp ta? Chẳng
lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng nhã hoàng vô hiệu?” Tiếng cười nhẹ nhàng từ
trong miệng tử y nhân phát ra. Lúc này sắc mặt thiên gia chi bảo ở trước mặt hắn đã ửng đỏ, cắn răng nhẫn nại, cơ hội tốt như vậy, bảo hắn sao
có thể dễ dàng buông tha. “Có thể được Diễm đế nhìn trúng, chắc hẳn có
chỗ kỳ diệu. Hôm nay chi bằng để ta tới lĩnh giáo một phen. Thứ nhất là
vì công chúa giảm bớt dược tính. Thứ hai là cũng có thể giáo dục công
chúa ngày sau phải làm như thế nào để phò mã ở trên giường vui vẻ…”
Nhược Hi nhìn hắn từng bước một tiếp cận mình, nét mặt cùng nụ cười thấu mấy
phần quỷ dị, ánh lên trong đôi mắt dâm dục có mấy phần điên cuồng. “Nếu
các hạ nguyện ý đem bản cung mang về Thiên Khải điện, đó không còn gì
tốt hơn.” Nhược Hi đè xuống dục hỏa trong lòng, đạm nhiên nói nhỏ.
“Miệng lưỡi Khuynh Nhan công chúa vẫn thực lợi hại. Nhưng mà nơi này đối với
điện hạ, cũng không phải chỗ không tốt a.” Tử y nhân xốc lên thiếp thân
của Nhược Hi, ánh vào trong mắt là một mảnh tuyết phu đỏ mắt. ” ‘Thiên
gia chi ngọc’, quả nhiên như bảo tựa ngọc, ngay cả da thịt cũng là bạch
ngọc không tỳ vết.” Tử y nhân thì thào tâm niệm, thân thủ đang muốn cởi
ra cái yếm thì bỗng nhiên cửa phòng bị “Két ──” một tiếng đẩy ra.
“Ai?!” Tử y nhân giận dữ.
“Chủ thượng tìm ngươi.” Một người áo đen vô biểu tình đi đến. Nhược Hi âm
thầm cảm thấy may mắn. Nhưng lập tức khi nhìn thấy một cỗ nhàn nhạt
huyết tinh thì lại không khỏi căng thẳng: Hắn, chính là người bị nàng
lấy trâm cài đâm phải!
“Tìm ta? Chuyện gì?” Tử y nhân không hài
lòng, bàn tay vẫn còn ở trên người Nhược Hi qua lại khẽ vuốt. Nhược Hi
cố nén cảm giác buồn nôn, cực lực khống chế bản thân không được run rẩy. “Không biết.” Hắc y nhân chỉ nói hai chữ như thế, liền đứng trước cửa,
không đi tới cũng không ly khai. Trên mặt chỉ có lãnh khốc cùng phi đạm, hơn nữa còn có một tia hư vô trống rỗng.
Nhược Hi nghĩ đó là ảo giác. Bởi vừa nãy nhìn hắc y nhân kia, nàng chợt thấy khóe mắt hắn lóe lên tức giận?!
Tử y nhân phất tay áo đứng dậy, “Hừ! Vô, ngươi thật quá tiện nghi.” Dứt
lời lại xoay người, cười gian hướng Nhược Hi: “Bất quá Khuynh Nhan công
chúa như châu như ngọc bình thường không thể chạm đến, chung quy cũng là thường nhân mà thôi. Hôm nay để Vô đến xem, Thiên gia chi ngọc khi bị
dược tính khống chế sẽ lộ ra phong tình thế nào.”
Dứt lời liền cười ha ha rời đi.
Nhìn hắc y nhân ── Vô chậm rãi đóng cửa phòng, đi vào bên trong, cũng cởi ra ngoại bào màu đen, Nhược Hi cắn chặt môi dưới, mệnh cho chính mình
không được rơi lệ.
“Công chúa ăn nhã hoàng?” Tuy là câu hỏi,
nhưng giọng điệu lại mang vẻ khẳng định. “Giải huyệt đạo cho bản cung.”
Nhược Hi kiêu ngạo đáp lại, không muốn lộ ra một tia nhát gan.
“Ta không cần động, chỉ cần chờ.” Vô chậm rãi cởi áo, khi chỉ còn sót lại
thiếp thân y phục mới nhấc chân bước lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh
Nhược Hi.
“Ngươi! … Ân…” Bất ngờ một tiếng yêu kiều từ trong miệng Nhược Hi tràn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn càng ngày càng hồng.
“Công chúa vẫn là nên thuận theo cho thỏa đáng. Nhã hoàng, chỉ có giao hoan
mới có thể giải.” Bỗng nhiên thân thủ hắn chế trụ cằm Nhược Hi, mạnh mẽ
bóp chặt, “Công chúa chớ cắn lưỡi. Cho dù có tự sát, thì tệ môn vẫn còn
rất nhiều nam nhi khát khao.”
Cuối cùng, nước mắt khống chế
không được rơi xuống. Nam nhi khát khao? Chẳng lẽ cho có dù chết, cũng
không thoát khỏi bị nhục nhã?
Trưng… Cứu ta… Cầu ngươi… Nhanh lên một chút…