Huân vương phủ.
Sở Mạc Trưng, Sở Mạc Đường, Sở Nhược Hi ba người vây quanh trước giường, nhìn Huân vương hai vị sư phó.
“Tảo sư phó, Nhạc Hi thế nào rồi?” Sở Mạc Đường nhìn như yên lặng, nhưng hai bàn tay nắm chặt lại tiết lộ hắn rất khẩn trương.
Chậm rãi thu hồi ngân châm, Tảo nhìn ngón tay thon dài của mình: “Đường, đây là thái độ ngươi đối với sư phó?”
Sở Mạc Đường vội vàng dâng lên chén trà: “Tảo sư phó, người là đệ nhất
thiên tư thông minh, y thuật lại tinh thông, hơn nữa phong lưu anh tuấn, phong hoa tuyệt đại, phong tư yểu điệu … đệ tử tin người nhất định có
thể cứu được Nhạc Hi. Kính xin sư phó đại nhân đại lượng không để bụng
đệ tử ngu muội vô tri.”
Tảo tiếu tựa phi tiếu liếc mắt nhìn Sở
Mạc Đường: “Hai năm không gặp, càng ngày càng biết ăn nói. Nửa khắc sau
Nhạc Hi nha đầu sẽ tỉnh, bất quá,” tiếng nói vừa chuyển, lập tức nhìn về phía hai người khác trong phòng, “Nhược Hi nha đầu, hai năm không gặp,
càng ngày càng có mùi vị nữ nhân nha.”
Nhíu nhíu mày, Sở Mạc
Trưng nghiêng người ngăn cản tầm mắt trêu đùa của Tảo: “Tảo sư phó có
mệt không? Trẫm đã sai người chuẩn bị nước tắm, thỉnh Tảo sư phó tắm rửa thay y phục.”
Liếc mắt nhìn khuôn mặt vĩnh viễn băng sơn của Sở Mạc Trưng, Tảo đứng lên: “Trưng tiểu tử, đừng tưởng ta không biết chủ ý của ngươi.”
Nói xong liền ra khỏi cửa phòng. “Tảo sư phó, là
lạ.” Liếc mắt nhìn Sở Mạc Đường toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Nhạc
Hi, Nhược Hi kéo Sở Mạc Trưng cùng nhau ra khỏi cửa phòng.
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Hi, Sở Mạc Trưng nói: “Đừng lại gần hắn, hắn bình thường không phải như vậy?”
“Không đúng không đúng.” Lắc lắc đầu, ánh mắt Nhược Hi qua lại chuyển động,
“Trước đây Tảo sư phó tuy cũng như vậy, nhưng khi đó là vừa cùng Ải sư
phó ầm ĩ cãi nhau… A, ta biết.” Bỗng nhiên vỗ tay, Nhược Hi cười duyên
nắm cổ Sở Mạc Trưng, “Trưng, công phu của ngươi cùng Tảo sư phó, Ải sư
phó, ai cao hơn?”
“Vật nhỏ lại có ý đồ xấu gì?” Nhẹ nhàng nhéo mũi tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng sủng nịch cười.
“Chúng ta lén đi nhìn Tảo sư phó một chút, có được không?” Vừa hưng phấn nói,
Nhược Hi vừa kéo tay nam nhân chạy đến gian phòng chuẩn bị cho Tảo.
“Hẳn là nên đi chỗ Ải sư phó tìm đi?” Sở Mạc Trưng buồn cười kéo tiểu nhân
nhi đi sai hướng trở lại, “Nếu bọn họ thực sự cãi nhau, thì chỉ có thể
tới chỗ Ải sư phó tìm.”
Nhược Hi cười cười nhảy lên lưng nam
nhân: “Trưng, cõng ta.” Hai người ngọt ngọt như mật chậm rãi đi tới
trước cửa phòng Ải, chỉ nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói cùng
tiếng thở dốc: “Ải… Ân… Có biết cái người tên là Trương Hàng … A…” Âm
cuối bất ngờ giương cao, mang theo ham muốn rõ ràng.
“Trong
miệng tiểu Tảo sao lại nhắc tới nam nhân khác? Chẳng lẽ ta không còn
thỏa mãn được ngươi, ân?” Giọng nam nguy hiểm mang theo tức giận cùng
mấy phần ghen tuông không dễ phát hiện, “Nếu hiện tại ngươi cầu xin tha
thứ, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một lần.”
“Ân… Cầu xin tha thứ? Ải đang kể chuyện cười? Ân úc… Ta há là… người thấy khó mà lui?”
Thanh âm không ngừng mang theo trận trận run rẩy cùng tiếng thở dốc hỗn
loạn.
Cách tấm lụa mỏng che không tốt trên cửa sổ, động tác một
đôi bóng người giao triền mờ ảo truyền đến, tiếng nhẹ suyễn đứt quãng
vang lên bên tai, âm cuối mị hoặc cùng tiếng rên rỉ sung sướng nơi cổ
họng khiến người xem mặt đỏ tim đập. Một trận gió nhẹ thổi qua, kéo tới
một mùi hương lành lạnh thoang thoảng cùng hơi thở tình sắc hỗn tạp và
trận trận thanh âm ẩm ướt dính ngấy, ở trong lãnh hương có vẻ đặc biệt
ái muội.
Tiếng đánh rất nhỏ cùng tiếng thở dốc tận lực áp chế
khiến hậu viện yên tĩnh thên mấy phần xuân sắc, khung cảnh nguyên bản
trầm tịch cũng bị lây hơi thở kiều diễm.
“Trưng… Này…” Nhược Hi xấu hổ nhìn về phía nam nhân bên người.
Mặc dù lần trước cũng đã từng ở Thái y viện không cẩn thận thấy Mục An
Nhiên cùng Hoàng Triệt hoan ái, nhưng lần này lại là lần đầu tiên cùng
Sở Mạc Trưng xem người khác mây mưa… Huống chi Mục An Nhiên vừa là bằng
hữu, vừa là thần tử, mà lần này, thì lại là sư phó a…
Che lại
hai lỗ tai của Nhược Hi, Sở Mạc Trưng mỉm cười ôm tiểu nhân nhi ly khai
hậu viện: “Ngày mai hãy đến tìm hai vị sư phó. Còn hiện tại, Hi nhi cần
phải theo ta đi tới một chỗ…”