Trong Huyền Thiên điện, lãnh hương cuối cùng trong lư hương đã đốt tẫn,
dư hương thoang thoảng lưu trên chóp mũi một tia thanh nhã rồi lại biến
mất. Nội điện phiêu đãng nồng đậm hơi thở hoan ái. Trên giường, Diễm đế
bệ hạ ôm thiếu nữ trong lòng cùng bán dựa nằm trên long sàng, ngón tay
dài ưu nhã thuận theo tóc dài màu đen, nam nhân bá đạo đem tiểu nhân nhi chặt chẽ ôm vào trong ngực, chân dài quấn quýt chân ngọc non mịn, một
bàn tay khác cũng lướt theo đường ngang bên hông thiếu nữ, dục vọng đã
bán mềm còn giữ lại trong nơi ấm áp ẩm ướt.
“Hi nhi, mệt mỏi sao?” Nam nhân ôn tồn khẽ hôn lên tóc đen.
“Ngô.” Tiểu nhân nhi mơ mơ màng màng ứng một tiếng.
“Hi nhi, cùng ta cùng một chỗ, ngươi…” Nam nhân chần chừ , “Ngươi sợ hãi sao?”
Tiểu nhân nhi hé mở mắt, chậm rãi, lời nam nhân nói liền tiến vào trong đầu
“Cùng ta cùng một chỗ ngươi sợ hãi sao?” Tiểu nhân nhi sắc mặt trong
nháy mắt trắng bệch, muốn ngẩng đầu, lại bị bàn tay to đè lại.
“Hi nhi, đừng nhúc nhích, ngươi nghe ta nói.” Nam nhân ôm chặt lưng tiểu
nhân nhi. Cúi đầu, bắt đầu kể ra tình yêu chôn sâu trong đáy lòng…
“Sinh ra trong gia đình Đế vương, thân ở trong hoàng cung, cho tới bây giờ
mọi người chỉ thấy được mặt ngoài phong cảnh vô hạn, nhưng lại không
biết phía sau sát khí tứ phía. Thuở nhỏ, ta chỉ hi vọng không phải thiên gia đình tôn, mà chỉ là một người bình thường. Có một phụ thân nghiêm
khắc, có một mẫu thân thương yêu, còn có một đệ muội nghịch ngợm…
Mặc dù Mẫu phi của chúng ta ── Vân phi nương nương là người được sủng ái
nhất. Nhưng khi con trai duy nhất của nàng bị Thánh Mục đế, cũng chính
là phụ hoàng ở chung với chúng ta trách phạt lại không hề quan tâm.
Ta vẫn âm thầm hi vọng, khi ta mệt mỏi, khi ta đói bụng và đang suy nghĩ
muốn ngủ, có thể sẽ có người tới nói với ta, tối rồi, chúng ta về nhà
đi.
Ta lúc nào cũng từ cung điện này đi tới cung điện kia, không có mục đích, cũng không lưu luyến, chỉ là vô thức tiêu sái, vừa đi vừa
nhìn…”
Thanh âm nam nhân thấp trầm, dường như đang thấy lại tuổi thơ của chính mình, ở trong một góc tối hoàng cung tĩnh tĩnh đứng.
Bàn tay to vô thức ở trên lưng tuyết trắng khẽ vuốt, dường như giống ngón
tay chậm rãi lướt qua tường cao cũ nát của lãnh cung, thạch lan băng
lãnh của ngự hoa viên, hành lang gấp khúc trên nước sơn kim hình trụ.
Tựa hồ vẫn có thể nghe thấy câu nói băng lãnh mang giọng mỉa mai cùng
chẳng đáng kia ──
Không làm cho hoàng thượng vui, bản cung muốn đứa con trai này làm gì.
Sau đó vẫn là đau đớn đến tận xương tủy…
“Hi nhi, ngươi biết không? Ngươi sinh ra vào ngày Đông chí, khi ấy trời còn ít nắng, ta còn nhớ rõ ngày đó dương quang cùng buổi trưa ngày thu như
nhau, khiến cho người ta có cảm giác buồn ngủ. Ngày đó cung nhân thị nữ
vội vội vàng vàng, trong trong ngoài ngoài qua lại qua lại không ngớt,
không phải cái gì khác, chính là bởi vì Vân phi nương nương muốn sinh.”
“Ngươi tiểu yêu tinh này, chưa sinh hạ đã lăn qua lăn lại hại người, rõ ràng
lúc trước một đêm Vân phi đã bắt đầu đau bụng, nhưng lại thẳng đến đông
chí mới sinh xong.”
“Vân phi sinh hạ ngươi. Người đầu tiên ôm
ngươi không phải phụ hoàng, cũng không phải mẫu phi, mà là ta. Lúc đó ta đã nghĩ, vật nhỏ nhu nhược này chỉ biết khóc nỉ non không ngừng. Thế
nhưng khi đó ngươi lại mở mắt, nhìn ta.”
“Mặc dù ta biết đây
chẳng qua là chính mình nhất sương tình nguyện tìm cách, nhưng lại không cách nào ngăn cản chính mình trầm luân trong ánh mắt ngươi. Khi đó, ta
liền phát thệ, sẽ dùng cả đời để bảo vệ ngươi.”
“Mẫu phi là
người kiên định. Bằng không ở trong hậu cung ăn tươi nuốt sống, nàng sao có thể một đường bò lên vị trí quý phi? Nhưng, nàng cũng không phải một hảo mẫu thân.”
“Không chỉ một lần, nàng vì không được hoàng đế
lâm hạnh mà trút giận lên thị nữ trong cung. Vì thế, ta sợ hãi. Sợ hãi
nàng sẽ bắt ngươi trút giận, sợ hãi sẽ mất đi hạnh phúc thật vất vả mới
tới tay. Sợ hãi lại một lần, khiến ngươi cùng ta giống nhau, cảm nhận
được loại đau đớn băng lãnh đến tận xương tủy.”
“Một năm rồi lại một năm, nàng ở trước mặt mọi người luôn là Hoàng phi mẫu nghi thiên
hạ, nhưng phía sau lại là một ma quỷ ăn thịt người. Nếu như nàng chỉ đối vậy với ta, thì ta cũng sẽ không xa cầu cái gì, thế nhưng, nàng không
nên, không nên đối ngươi hạ thủ.”
“Ngươi là ngọc sáng duy nhất
trong cả hậu cung. Vì thế ta chỉ muốn lẳng lặng chăm chú bảo hộ ngươi,
nguyện ý thay ngươi gánh chịu tất cả nguy hiểm, nguyện ý thuận theo ý
nguyện Vân phi, làm những chuyện không muốn làm. Ta có thể trả giá tất
cả, chỉ cầu ngươi, bình an hạnh phúc.”
“Thế nhưng, vì sao nàng
cũng muốn quở trách ngươi? Vì sao?” Nhược Hi lặng yên ngẩng đầu, nhìn
mắt phượng nam nhân hẹp dài tràn ngập đau xót, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm
dáng vóc tiều tụy yêu say đắm, ôn nhu ấn xuống một cái hôn.
Nam nhân tựa hồ vẫn không biết, tiếp tục thấp giọng nói.
“Ngày đó ta còn nhớ rõ, khi đó ngươi mới hai tuổi. Đêm trước bởi vì ngươi sốt cao mà náo loạn cả một đêm, ta sáng sớm mới trở lại tẩm cung của mình,
đóa hoa ban đêm nở rộ còn chưa suy tàn, trong sương mù vẫn tỏa hương
nhàn nhạt, toàn bộ hậu cung đều im ắng, trong không khí có mông lung hơi nước…”
“Ta chỉ là mới vừa thay y phục, lại nghe thấy từ phía
tẩm cư ngươi truyền đến tiếng khóc bén nhọn. Ta vội vàng chạy qua, lại
phát hiện nữ nhân kia đem ngươi hung hăng ném trên mặt đất.”
Bàn tay nam nhân ra sức nắm chặt, làm cho Nhược Hi cơ hồ đau không thở nổi.