Đông đi xuân tới.
Ngày xuân Đông Việt, hoàng thành phủ trắng một mảnh thuần sắc, thị vệ trong cung cùng cung nhân đều đã đổi trang phục
xuân, giẫm lên tuyết trắng đầy trời bay múa, bắt đầu một ngày mới.
Tựa như ngày thường, Sở Mạc Trưng bên miệng nở nụ cười thâm ý yếu ớt, ngồi xuống vương tọa.
“Các vị ái khanh bình thân, hôm nay có chuyện gì khải tấu?” Tùy ý vung tay,
thờ ơ nhìn văn võ bá quan quỳ thành một mảnh, Sở Mạc Trưng khẽ nghiêng
người, che lại quang mang mắt phượng.
Từ ngày Trương Hàng phản
loạn đến nay, Diễm đế bệ hạ chỉ đem bộ tộc Trương Hàng giết hết, những
người còn lại không có bất luận động tác gì. Trong triều không khỏi có
người cảm thấy bất an, dù sao Trương Hàng cũng đã nắm giữ triều chính
nhiều năm, quần thần ở đây có mấy người chưa từng qua lại? Nhìn quân
vương cao cao tại thượng ngồi bên trên, các đại thần cũng không dám nói
nhiều, chỉ đem vài việc tấu lên, sau khi nhận được thánh ý liền lui
xuống, không nói thêm bất kỳ điều gì.
Bầu không khí trên triều
có chút quái dị, các đại thần tựa hồ muốn nói lại thôi, lại cố kỵ nhìn
phản ứng của người đang ngồi. Sở Mạc Trưng nhắm mắt, nhìn vạt áo hồng
nhạt nạm vàng ẩn ẩn hiện lên ướt vết, thưởng thức màu xanh nhạt trên đai lưng, gợi lên khóe môi, đảo qua thần sắc các đại thần phía dưới, nhìn
như lơ đãng nói: “Nếu không còn chuyện muốn tấu thì các khanh sớm trở về đi, chớ cô phụ ngày xuân mỹ cảnh.” Nhìn dấu vết ẩm ướt, Sở Mạc Trưng
nhớ đến tiểu nhân nhi kiều mị thần tình, nữ thể đẫy đà, nước bọt thơm
ngọt mà dưới thân không khỏi căng thẳng.
Bên cạnh, Sở Mạc Đường
cúi đầu nhịn cười, nhìn ý tứ của hắn, bên ngoài hẳn sẽ nghĩ là vì chúng
thần suy tư, nhưng kỳ thực thứ nhất là cố ý không đề cập tới chuyện phản loạn, làm những đại thần kia hảo hảo tự suy xét; thứ hai, khối ấn ký
kia, sợ là Tiểu Nhược Hi lại bị ăn sạch đi?
Nghe được bệ hạ
những lời này, mấy vị đại thần trước mắt sáng ngời, báo nhau biết một
phen, lập tức liền có người tiến lên một bước, đối quân vương đang ngồi
nói: “Bệ hạ, Khuynh Nhan công chúa đã thành niên, mà phi tần trong cung
từ sau phản loạn đã không còn, bọn thần hi vọng bệ hạ cùng điện hạ có
thể nhanh chóng thành hôn.”
“Khó có được các vị như vậy để bụng, không biết chúng ái khanh muốn xử lý thế nào?” Buông xuống chén trà
trong tay, thoáng ngồi thẳng người, tựa hồ có chút cảm thấy hứng thú.
Quân thần bên dưới nhìn thấy đều thở phào nhẹ nhõm, lộ ra sắc mặt vui mừng,
tiếp tục mở miệng: “Bệ hạ, bọn thần thấy xuân tế đã gần đến, không bằng
thừa dịp lúc này để các đại thần đem họa của các nữ tử phù hợp nhà mình
trình lên, trước là mời bệ hạ cùng tiểu điện hạ xem qua, lấy ra người
vừa ý, lại thừa dịp xuân tế điển lễ mà tinh tế cân nhắc.”
“Nga?” Sở Mạc Trưng nhíu mày nhấp một ngụm nước trà, ngón tay dài ở vạt ướt trên áo nhẹ xoa.
“Xem ra các khanh đều muốn thay trẫm cùng Khuynh Nhan lo lắng hôn sự …”
Lời nói thong thả mà thấp trầm vang lên trong đại điện im lặng trận trận
tiếng vọng, văn võ bá quan đều cúi đầu đứng yên, không dám nói tiếp, lúc này nghe ngữ khí của bệ hạ tuy thấy bình ổn không khác thường, nhưng ai cũng biết Đông Việt Diễm đế từ trước đến nay lấy tính tình thiện biến
mà nghe tiếng, một khắc trước còn đang mỉm cười đối ngươi nói chuyện,
nhưng một khắc sau thì không biết sẽ thế nào, hiện tại bệ hạ mặc dù bất
động thanh sắc, nhưng ai ngờ tới một hồi sau long nhan có giận dữ hay
không?
“Bệ hạ, chuyện tuyển phi cùng lập phò mã là đại sự quốc gia, thần đệ cho rằng bệ hạ nên sớm ngày suy nghĩ.”
Quân thần đang khẩn trương im lặng, lại nghe thấy có người nói thẳng như vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, người nói chính là kẻ luôn không dễ dàng mở
miệng, Huân vương điện hạ.
“Huân vương hoàng đệ cũng cảm thấy trẫm nên nhanh chóng lập phi, vì Khuynh Nhan chọn phò mã?”
“Thần đệ là cho là như vậy.” Không nhanh không chậm nói, thần tình không chút bốn bề sóng dậy, làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sở Mạc Trưng nghiền ngẫm một lát, bỗng nhiên cười, làm chúng thần trong
lòng cả kinh. Nhìn chúng đại thần kinh hoàng bất định sắc mặt, con ngươi Sở Mạc Trưng hiện lên một tia quỷ dị tiếu ý, rồi lại trầm xuống, trong
miệng nhàn nhạt nói: “Được rồi, trẫm sẽ suy nghĩ.” Hơi ngẩng đầu lên,
“Bắc Minh Tư vương tựa hồ còn ở cảnh nội Đông Việt?”
Sở Mạc
Đường trong mắt hiện lên một đạo tiếu ý: “Đúng, nghe nói Tư vương phi mê luyến Uyên uyển đầu bảng Uyên công tử, cả ngày trầm mê đến Uyển nội.”
Sở Mạc Trưng hứng thú cười, trầm mê? Sợ là bị Uyên quấn lấy, vô pháp thoát thân đi. “Hôm khác phái hai người đến đón, dù sao hắn cũng là Bắc Minh
hoàng tử. Nếu không có việc gì thì bãi triều.” Nói xong, ý bảo Sở Mạc
Đường đuổi theo rồi hạ ngự tọa, hướng Thương Hải điện đi đến.
“Uyên từ khi thấy Tư vương, liền coi Tư vương như trời…” Sở Mạc Đường cười,
“Nghe Uyên ca nói, là bởi vì ngươi cướp tiểu sủng vật nhà hắn?”
“Hừ, ngươi nói xem?” Sở Mạc Trưng lắc đầu cười nhạo. Bỗng nhiên chính sắc đối Sở Mạc Đường nói: “Nhạc Hi thế nào?”
Sở Mạc Đường thùy con ngươi, trên mặt diện vô biểu tình: “Không tốt cũng
không hỏng.” “Ta đã phái người đi tìm hai vị sư phó, bọn họ truyền tin
trở về, năm ngày sau sẽ tới.” Sở Mạc Trưng như trước thản nhiên nói,
“Trương thị bộ tộc đã thanh lui, Nhạc Hi, cũng nên tỉnh lại.”
Sở Mạc Đường không nói tiếp, chỉ nhìn về phương hướng vương phủ của mình.
Nhạc Hi… Sư phó, nhất định phải làm cho Nhạc Hi tỉnh lại…