Bên này, Sở Mạc Trưng cùng Nhược Hi, Sở Mạc Đường, Chu Kính ở trong cung lặng lẽ chuẩn bị công việc xuất cung, thì bên kia, Uyên cùng Ẩn lại vui vẻ đùa giỡn Vô Tức đến quên thời gian.
“Vô Tức nha, ra quyền
muốn mạnh, phải nhanh.” Uyên làm làm mẫu, nhìn như ra vẻ đạo mạo, “Ngươi xem lúc ra quyền, ở đây, ở đây, ở đây đều phải dùng sức.” Vừa nói vừa
không an phận đưa tay vào cổ tay áo Vô Tức, ở trên cánh tay chắn chắc
tiến lui.
“Tiểu Vô Tức a.” Uyên đơn giản cởi ra vạt áo Vô Tức,
lộ ra bả vai một mạt hồng vết, “Mới lưu lại hai ngày, sao đã như thế mau giảm đi? Chẳng lẽ Vô Tức không thích dấu này, ân?” Thấp trầm giọng nói
cùng hơi thở nguy hiểm âm cuối làm Vô Tức khóc không ra nước mắt: Ai sẽ
thích a? Huống chi kẻ lưu lại còn là một nam nhân!
“Vô Tức không dám.” Cắn răng, Vô Tức trong lòng yên lặng niệm : Bên cạnh ta không có
người, bên cạnh ta không có người. “Vô Tức yêu dấu, không nên như thế
lãnh mặt đối chúng ta a. Nếu ngươi không thích, ta có thể một lần nữa
lưu lại dấu vết thật tốt cho ngươi là được.” Ẩn đứng bên cạnh lo thiên
hạ không đủ loạn cũng đi lên.
“Vô Tức thích dấu dạng gì?” Ẩn
ngây thơ nghiêng đầu, “Hay là ở ngực nhé, như vậy Vô Tức có thể nhìn
thấy.” Nói xong, liền cúi đầu, há mồm ở trước ngực Vô Tức mút hôn, công
bằng ở trên hai trái tiểu thù du cắn xuống một lần, trước lúc buông môi
còn quá phận qua lại liếm lộng quả nhi trong miệng, đem nho nhỏ thù du
liếm thành hòn đá nhỏ.
“Ái chà, Vô Tức thế nhưng bất công a, dấu của ta Vô Tức không thích, lại để Ẩn chạm vào ngươi.” Uyên giả vờ kinh
ngạc, “Xem ra ta phải nỗ lực, nếu không Vô Tức sợ là sẽ quên ta.” Nói
xong, không để ý vẻ mặt Vô Tức bi phẫn, thân thủ chạm vào dục vọng trầm
ngủ giữa hai chân Vô Tức.
“Uyên gia! Vô tức quyền pháp còn chưa
luyện xong.” Vô Tức cắn răng nói ra từng chữ, muốn đẩy ra bàn tay giữa
hai chân, nhưng lại nghĩ đến thân phận nam nhân mà không dám động, chỉ
đành thẳng lưng đứng, mặc cho hắn trên dưới đùa giỡn.
Uyên một
bên nhẹ nhàng nhu lộng bộ lộng trong tay nóng rực, một bên thờ ơ nói:
“Quyền pháp, thiếp thân vật lộn lực sát thương tương đối cao, thế nhưng
Vô Tức cũng đừng quên, nếu gặp phải Mục An Nhiên cái loại nữ nhân biến
thái kia, nàng cũng sẽ không theo lý ra bài nha.” Nói xong, tặng thêm
lực đạo trong tay, “Nếu nàng công kích ngươi ở đây, thì sao?” Hắn chợt
nắm chặt, kích thích Vô Tức nhẹ suyễn “A” một tiếng.
“Uyên gia…” Vô Tức liều mạng kiềm chế xúc động đá văng Uyên, lại nghe thấy viện
ngoại có người bẩm báo: “Gia, Bắc Minh Tư vương say rượu ở uyển nội,
người xem?” Uyên đáng tiếc lắc lắc đầu, lưu luyến buông tay, vỗ vỗ mặt
Vô Tức: “Ai, Vô Tức mỹ nhân, thật đáng tiếc nha, lần sau bản các chủ sẽ
cùng ngươi hảo hảo bồi dưỡng một chút cảm tình.”
Ẩn tiến lên nắm chặt Vô Tức không buông, thật vui vẻ phất tay tiễn Uyên. Lúc xoay người lại, mang theo một tia tà khí nhẹ nhàng liếm qua khóe môi Vô Tức, cố ý
không nhìn người đang hóa đá tại chỗ, giả vờ e thẹn ôm Vô Tức vào lòng:
“Vô Tức a, ta biết vừa Uyên ở chỗ này, ngươi không dám đối ta thật hảo,
Ẩn cũng biết ngươi khó xử a…” Nói xong, nguyên bản bàn tay đặt bên hông
Vô Tức đã lần xuống phía dưới một đường khẽ vuốt, chậm rãi tới chỗ mẫn
cảm của nam nhân.
Vô Tức cứng ngắc thân thể, thẳng tắp lui một
bước: “Ẩn công tử xin tự trọng.” “Ái chà, Vô Tức, nhân gia căn bản không nặng đâu, ngươi sao nói như thế a.” Ẩn một bước xông về phía trước, “A, chẳng lẽ Vô Tức muốn ôm ta nên cố ý nói như thế?” Vô tức nhất thời vẻ
mặt vô lực: Đôi chủ tớ này da mặt sao lại vừa dày vừa tự kỷ như thế?
“Nếu nói sớm thì nhân gia đã để Vô Tức ôm rồi.” Nói xong, thân thể cao lớn
lần thứ hai liền mạnh mẽ khóa Vô Tức trong lòng, khóe miệng tà mị cười
cười, có chút không hảo ý ở trên thù du nam nhân vuốt ve đạn lộng.
Vươn móng tay nhẹ nhàng xoa xoa hồng nộn tiểu quả nhi, Ẩn còn chậm rãi nhúc
nhích, cái mông kề sát dục vọng Vô Tức, qua lại chà sát. Vô Tức cố gắng
khống chế run rẩy từ động tác Ẩn liên tiếp mang đến, buộc chặt thanh âm
nói: “Nếu Ẩn công tử thân thể khó chịu, Vô Tức sẽ gọi người đưa công tử
trở về nghỉ ngơi.”
Ẩn nhìn Vô Tức tràn ngập ý cười, “Vô Tức thực sự rất quan tâm ta a.” Một tay khác lại len lén giật đai lưng Vô Tức,
bỗng nhiên nắm chặt cái mông Vô Tức tràn ngập co giãn.
“Ẩn công
tử, tay ngươi!” Vô Tức cắn răng. “Tay của ta? Tay của ta làm sao? A, ý
Vô Tức là nặng hơn phải không?” Ẩn cười xấu xa hạ giọng, nguyên bản bàn
tay nhẹ nhàng xoa thù du, trong nháy mắt gia tăng lực đạo, nhéo nhéo quả nhi màu hồng, một trận thô lỗ chà xát.
“Ẩn công tử!” Tay Vô Tức nắm chặt, ở trong lòng điên cuồng thì thầm: “Trên người ta không có ai, trên người ta không có ai, trên người ta không có ai…”
Khẽ cười một tiếng, Ẩn hơi dùng sức đem đầu Vô Tức đè xuống, thừa dịp hắn kinh
ngạc, đem môi mỏng trước mắt ngậm lấy, dẫn hắn cùng quấn quýt. “Môi Vô
tức thật thơm ngọt a…” Mơ mơ hồ hồ, Ẩn nói ra mấy chữ.
Vô Tức
tức giận đến một trận phát run, đang muốn dời môi, Ẩn lại trực tiếp đưa
tay xoa nắn dương cụ giữa hai chân hắn. “Vô tức, ở đây thật cứng rắn…”
Ẩn cười ngày càng ái muội tà khí, đem bụng dưới của mình cùng nam nhân dục vọng hơi trướng, nhẹ nhàng tư ma, “Vô tức, cũng rất thích a…”
Chợt đẩy ra người trên thân, Vô Tức thở hổn hển đứng lên, trong mắt thần sắc thay đổi kỷ biến, cứng ngắc nói: “Vô tức xin cáo lui.” Sau đó liền
nghiêng nghiêng thân thể, thẳng tắp đi ra ngoài, hành động còn có thể
nhìn ra một chút mất tự nhiên.
Liếm liếm hơi thở trên môi nam nhân còn lưu lại, Ẩn hơi híp mắt: “Vô Tức nha, ta sẽ không bỏ qua đâu..”
Bất ngờ rùng mình một cái, Vô Tức lần thứ hai ai thán chủ tử sao có thể đem hắn ném cho hai kẻ hảo sắc này.