Điểm Giáng Thần | Vệt Môi Đỏ Thẫm

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Biên dịch: Hồng Miên

.

Chiêu Nho trợn mắt nhìn, lớn tiếng hỏi, ngươi nói cái gì? Ngươi dụ dỗ ta? Vì sao lại là ta?

Y hiển nhiên biết Đãi Lộ nói cái gì, y hiển nhiên cũng biết Đãi Lộ dụ dỗ y, nhưng y muốn một lý do, một nguyên nhân.

Đãi Lộ nói, đây là giao dịch, không phải sao? Vừa nói, vừa cười. Thân thể trắng nõn theo tầng tầng y phục trắng toát từng chút lộ ra, giống như da rắn lột. Đãi Lộ có thân thể uyển chuyển như rắn.

Môi phấn hồng lạc đến trên môi Chiêu Nho, Đãi Lộ dùng thanh âm mị hoặc nói, đến đây nào, ngươi sẽ thích.

Trốn không thoát nụ hôn của Đãi Lộ, Chiêu Nho trong lúc bất giác đã chuyển sang thế chủ động, thở hổn hển hỏi lại, vì sao? Vì sao lại là ta?

Đãi Lộ không trả lời.

Nếu y không hiểu, vậy hà tất phải cưỡng ép hắn giải thích tình ý của mình đây? Nếu y không thể cảm nhận trái tim vì y mà đập, vậy liền để ta đem nó cùng chôn xuống biển sâu, đổi cái mỹ danh “tình thâm như biển” đi.

Đãi Lộ tự xõa tóc mình ra, thật dài, thật mượt, giống như rắn nước. Đãi Lộ nhớ rõ một đêm đó của trăm năm trước, hắn đem tóc y cùng cột chặt vào nhau, kết tóc. Y còn hết sức dịu dàng vô cùng thương tiếc hôn lên tóc hắn.

Một đêm đó vội vã đã trăm năm.

Trăm năm sau, vẫn là đêm tĩnh lặng như thế, vẫn là giai nhân như mộng. Chỉ là, “y” đã thay đổi, y “thay đổi” không còn là y của trước đây nữa rồi.

Đãi Lộ kỳ thực cũng thay đổi, không phải cảm xúc mãnh liệt khó kìm nổi của năm xưa, mà là bình tĩnh mời y, dụ dỗ y.

Bọn họ đều thay đổi.

Lúc kích tình, Đãi Lộ đột nhiên nghĩ đến trong rừng trúc tía Đông Hải thật lâu về trước. Hắn từng hỏi liên hoa tinh, hồng trần là cái gì? Liên hoa tinh thuận miệng đáp trả, hồng trần là một cái mạng nhện. Đãi Lộ trước đây không hiểu, nhưng hiện tại hắn đã hiểu rồi. Bị bắt trúng trong tình võng hồng trần đều là những sinh vật yếu đuối, kỳ thực chỉ cần một ngoại lực nho nhỏ, một chạm liền vỡ tan.

Lúc tỉnh lại đang là nửa đêm, kẻ bên người đã sớm rời khỏi.

Đãi Lộ không ngủ được. Không phải có câu, “Cô chẩm nam miên1” sao? Đã có lúc, hắn cũng từng cùng y đầu kề vai ấp cùng gối lên một chiếc gối cùng nằm trên một chiếc giường.

 .

… Chẳng qua, cái đã từng ấy đi qua rất xa rồi.

 .

Trong tiệc rượu mười ngày sau, Đãi Lộ nhìn thấy đệ đệ của Sử Chiêu Nho… Sử Kỳ Nho, cũng cùng lúc trông thấy Chiêu Nho sau mười ngày biến mất trước mắt hắn.

Lúc trông thấy bọn họ, hắn mặc bộ bạch y đem theo từ thiên giới kia… thiên y, nhẹ nhàng khiêu vũ. Bên cạnh là một thiếu nữ áo thuần một màu hồng, cho nên bạch y của hắn cực kỳ nổi bật.

Bội đai như nước, y thường như gió, búi tóc như mây, vạt áo như sương, hơn cả là vành môi điểm hồng càng thêm phần mị hoặc. Tiền sảnh liền như bừng nở một đóa hoa bạch sắc. Khóe mắt lưu ba, trong veo như nước. Tay áo kia vừa vung, mọi người liền bị câu hồn nhiếp phách.

Diễm, diễm đến vô cùng.

Mị, mị tới cực điểm.

Diễm mị như thế ngay cả A Thiết lúc vén lên khăn hỉ cũng chưa từng thấy qua.

Đãi Lộ liền lấy hình dáng cực kỳ diễm mị này, nhu hòa hát:

“…Yếu rủ nhánh trúc hoang, kết rễ hòa trong núi. Cùng chàng làm tân hôn, sao vẫn hoài cô độc? Thanh xuân chỉ một thời, vợ chồng nên chung sống. Kết hôn không dễ dàng, chia biệt lòng tan nát. Tương tư thêm khổ sở, người thương sao chẳng về! So hoa lan hoa huệ, giữa xuân sắc thương tâm. Quá thời mà không hái, như cỏ úa héo tàn. Chàng giữ tâm trinh bạch, thiếp đây cũng một lòng!…2”

Trước một khúc “Nhiễm nhiễm hồ sinh trúc”, vì tình mà hát, lạnh lùng ai oán, tình nghĩa dây dưa, dư âm vấn vít, hát xong rồi tương tư của hắn vẫn không thể nào vứt bỏ.

Hết một khúc, ngữ âm vừa chuyển, lại ca:

“…Phù tô mọc ở trên cao, hoa sen dưới thấp dưới ao mọc cùng. Gặp người trai đẹp thì không, nào ngờ gặp đứa cuồng ngông như chàng. Núi cao có mọc cây tùng, những nơi dưới thấp cỏ long mọc đầy. Không hề gặp kẻ đẹp trai, gặp nhằm thằng bé giỏi tài xảo gian…3”

Cánh tay trắng noãn thấp thoáng lộ ra từ trong cổ tay áo , tóc tơ tung bay, eo thon nhẹ khoe, sóng mắt đưa đẩy.

Đã tràn đầy khiêu khích.

Chiêu Nho thấy Đãi Lộ lúc này, trong lòng mơ hồ nổi lên một tầng ghen tuông. Đãi Lộ như thế này chỉ mình y có thể nhìn, dẫu sao hắn cũng là người của y mà! Y muốn ôm hắn vào trong ngực thoả sức ngắm nhìn, hết lòng thương tiếc. Y đã không thể tưởng tượng đến cảnh thiếu niên nói với y “Đến đây nào, ngươi sẽ thích” kia đi vào trong lòng kẻ khác, mê hoặc giống như thế, nũng nịu rên rỉ giống như thế. Y sẽ điên mất, đố kị đến điên dại, chỉ nghĩ thôi, y đã khó có thể chịu được… Thế nhưng, y lại không làm gì, chỉ đem ánh mắt hướng đến trên mặt Kỳ Nho. Y thấy được xương cốt của Kỳ Nho đều đã mềm nhũn, tê liệt cả rồi.

Rốt cuộc, Kỳ Nho từ trên đài đi xuống, ôm lấy vòng eo mảnh mai của Đãi Lộ, ám muội, bóng gió nói, đứa nhỏ xảo quyệt nhà ngươi…

Đãi Lộ ngượng ngùng cười, mi mắt rủ xuống, thu liễm nhãn quang nhiếp hồn người. Dừng trong phút chốc, lúc Đãi Lộ lại mở mắt lần nữa, Kỳ Nho chỉ nhìn ra hắc ám mờ mịt sâu không thấy đáy, giống như thủy đầm lạnh lẽo không một chút phong ba. Cùng lúc đó, một thanh tiểu đao vô cùng sắc bén liền đặt ngay trên cổ mình.

Đao thực sự sắc bén không gì sánh được, chỉ hơi hơi kề vào nó liền có thể cảm nhận được loại lãnh khí huyễn hoặc lạnh thấu xương kia.

Toàn sảnh ồn ào, ngơ ngác nhìn một màn này… Cũng bao gồm cả Chiêu Nho.

Đãi Lộ không hoảng hốt, chậm rãi nói, ngươi biết có ngươi muốn cái mạng của ngươi không?

Kỳ Nho bị dọa chỉ run cầm cập.

Đãi Lộ nhoẻn miệng cười, chỉ nói, ngươi là một kẻ thành thật.

Câu thành thật này không hề có ý tán dương, Đãi Lộ cũng là muốn nói “ngươi là một kẻ nhu nhược.” Lẽ trời, từ xưa đến nay cá lớn nuốt cá bé, người nhu nhược chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ khác.

Hắn muốn thay trời hành đạo?

Hắn có lẽ chẳng có ý tốt như vậy, hắn cũng không có cái thú thanh nhàn này.

Một nụ cười, cười như trăm hoa đua nở, hồng đẫm sương đêm, hắn ném rơi thanh đao trong tay, quay người bỏ đi.

Bình tĩnh ung dung.

Không một ai ngăn cản, không phải không dám, mà là luyến tiếc thiếu niên như thiên nhân này.

…Mà người kia vẫn cứ cố tình không hiểu thương hoa tiếc ngọc…

Lúc bước ra khỏi ngưỡng cửa, Đãi Lộ quay đầu hướng về phía Chiêu Nho cười, một nụ cười chứa trăm ngàn kiều mị, hắn nói, Chiêu Nho, không, A Thiết, ta vẫn còn một cơ hội, lần này chúng ta đừng đánh mất đối phương, được chứ?

 .

Một câu nói này, định xuống khế ước kiếp sau.

Môt câu nói này, rõ ràng chỉ ra kế hoạch của Sử Chiêu Nho.

Hay cho câu nhất tiễn song điêu!

 .

Đau lòng.

Nắm lấy chiếc lọ Thanh Hoa trong ngực, Đãi Lộ đã khóc không ra nước mắt.

Hắn quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi…

Chờ đợi vội vàng đã trăm năm vội vã. Tịch mịch, cô đơn, đau khổ… Thế nào mà một loại mùi vị hắn đều không có nếm trải? Thế nào mà một loại mùi vị hắn đều không hiểu không thông?

Không duyên cớ đợi mất trăm năm, cuối cùng đổi lấy lại là công dã tràng.

Chi bằng không gặp!

Chi bằng không gặp a…

Đỡ phải tan nát cõi lòng như vậy.

 .

Thời gian thực sự là một điều quá sức lạ kỳ.

Ngươi vĩnh viễn không thấy được nó tan biến, cái ngươi có thể biết chỉ là tiến trình của nó, nhưng lúc ngươi quay đầu lại, những biến cố thấy được lại càng xa xôi. Tựa như nghe một chuyện hay xưa cũ. Lúc mới nghe, ngươi bị nó làm cho rung động, ngươi khao khát nôn nóng biết kết cục như vậy, càng vào cao trào, ngươi lại càng thấp thỏm không yên. Ngươi một mặt đợi đoạn kết của cố sự, một mặt cũng trong vô thức bài trừ kết thúc. Đợi đến một ngày, cố sự này kết thúc, ngươi mới phát hiện, thì ra tất thảy từ sớm đã đi xa rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.