Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 102: Chương 102: Chương 100




Lão hòa thượng xuýt nữa gây ra tai họa, không dám bày vẽ nữa, đành ủ rũ nhường ghế lái cho Trình Sưởng.

Xe việt dã chạy đi. Trước đó ở ven đường, Liêu Trác đã giải quyết xong khoản nợ, lấy lại sổ nhà và hợp đồng cho vay, dẫn mẹ rời đi.

Mấy gã cường tráng nhìn chiếc xe việt dã lái khỏi giao lộ, hỏi cậu của Liêu Trác: “Này, bác Liêu, người lái đại G là bạn trai của cháu bác à?”

“Hình như là vậy.” Bác Liêu nói.

Hiện tại ông hoàn toàn không còn dáng vẻ của người phải cúi đầu khom lưng vì thiếu tiền người ta, suy nghĩ thật lâu rồi nói, “Nghe mẹ của Tiểu Trác nói, mấy năm trước Tiểu Trác quen một người bạn trai rất giàu, mua cho Tiểu Trác không ít túi xách hàng hiệu, nhưng sức khỏe anh ta không ổn, không biết có phải là người này hay không.”

“Có tiền ghê, tùy tiện bỏ ra tận 30 vạn.”

“Thế nào?” Bác Liêu nhướng mày, “Lại lừa bịp một cú nữa là xong?”

Mấy gã cường tráng cười mắng: “Con người của bác, con mẹ nó chỉ biết bắt nạt người xung quanh, lừa cháu gái xong lại lừa bạn trai người ta, mấy anh em bọn tôi sớm muộn gì cũng đưa bác vào đồn cảnh sát.”

Tuy nói vậy, hành động lại không hàm hồ, mở cửa xe, leo lên, đuổi theo xe việt dã của Trình Sưởng đến đường cao tốc.

Từ Hàng Châu đến Hoàng Sơn mất bốn tiếng đồng hồ lái xe. Trình Sưởng bị bệnh, không dám lái xe mệt mỏi, xuống đường cao tốc ở một lối ra, tìm khách sạn ở một đêm, sáng sớm hôm sau lại đi tiếp, vào huyện Trương Tương, dựa vào điều hướng tìm thị trấn Ngô Đồng.

Trường tiểu học Hy Vọng nằm trên núi của thôn Lục Nhị, cũng may núi không cao, đường núi được xây dựng rất khá. Lão hòa thượng sợ Trình Sưởng xảy ra chuyện sẽ không có ai trả chi phí đi về lại Hàng Châu cho ông, trên đường lên núi đã nhắc nhở hắn: “Anh mau tìm bệnh viện ở phụ cận đi, nếu chút nữa anh phát bệnh, tôi sẽ đưa anh đi cấp cứu.”

Trình Sưởng liếc ông: “Đã tìm rồi, nhưng vô dụng. Ở lĩnh vực tim mạch và ngoại khoa, trình độ y tế của bệnh viện nhỏ địa phương quá chênh lệch với bệnh viện lớn. Trường hợp của tôi, không nhất định đến chỗ tốt nhất, nhưng ít nhất phải ba người đứng đầu mới chữa được.”

Lão hòa thượng cảm thán: “Anh thấy ông trời ấy, sao lại công bằng như vậy? Như bản thân anh, có tiền, có học thức, còn quá đẹp trai, tại sao mắc phải căn bệnh thảm thế này?”

Nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ từ xa, một ngôi trường hiện ra trước mắt.

Không hẳn là trường học, thực ra chỉ là một tòa nhà hai tầng cũ nát với một sân chơi nhỏ.

Các học sinh đang tập trung dưới sân để học thể dục, một người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo mập mạp đeo kính dẫn đầu chạy chầm chậm. Lão hòa thượng nhìn, chỉ vào người đó nói: “Nhìn thấy không, người mập mạp đang chạy run rẩy cả người chính là sư phụ của tôi.”

Trình Sưởng: “……”

Sao nói là cao nhân lánh đời?

Lão hòa thượng lại nói: “Sư phụ tôi uống nước cũng béo, ghét những người đẹp trai nhất. Vừa rồi tôi gửi tin nhắn, không nói tình huống cụ thể của anh với sư phụ. Anh đợi chút, tôi phải trấn an cảm xúc của sư phụ trước.”

Mập mạp cũng nhìn thấy lão hòa thượng, chào các học sinh rồi đi tới.

Còn chưa tới gần đã hỏi: “Sao con tới đây? Đồ tôn đâu rồi, Đậu Tử đâu?”

“Đậu Tử giữ miếu.”

Mập mạp giận dữ: “Thời buổi này bọn buôn người nhiều như vậy, con để một mình nó ở trong miếu?”

“Sợ cái gì. Miếu cổ kia ở trong núi sâu, chim còn không đẻ trứng, bình thường ma quỷ còn không có. Cho dù có người tới mua bùa, tư chất của Đậu Tử còn khá hơn chúng ta nhiều, nó không bắt cóc người ta là tốt rồi, ai có thể bắt cóc nó?”

Lão hòa thượng khuyên nhủ, lại nói: “Chẳng phải gặp chuyện cần cứu người gấp hay sao?”

Mập mạp hỏi: “Người cần cứu ở đâu? Để sư phụ gặp trước.” Nói xong đi về phía cổng trường.

“Không cần gấp, không cần gấp.” Lão hòa thượng vội vàng cản anh ta.

Nhưng đã chậm, mập mạp đã nhìn thấy Trình Sưởng, anh dừng lại, nhìn từ dưới lên trên ——

Vóc dáng……

Đầu……

Ánh mắt dừng trên mặt Trình Sưởng, anh dụi mắt.

Mẹ nó quá đẹp trai!

Mập mạp chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, vì sao loại người này còn sống trên đời?”

Anh chỉ vào Trình Sưởng, hỏi lão hòa thượng: “Con bảo sư phụ cứu người này à?”

Anh xoay người, đi vào trường học: “Xin lỗi, tôi không muốn cứu.”

Lão hòa thượng đuổi theo khuyên nhủ: “Sư phụ nghĩ đi, anh ta bị bệnh tim bẩm sinh, nằm viện như đi công tác, uống thuốc như ăn cháo, thỉnh thoảng phải lên bàn mổ, bệnh viện là ngôi nhà khác của anh ta.”

Trình Sưởng: “……”

Mập mạp sửng sốt: “Thảm như vậy?”

Lão hòa thượng hỏi: “Có chút cân bằng không?”

Mập mạp gật đầu: “Cân bằng.”

“Xuýt chết vài lần.”

Mập mạp nghe vậy, ngẩn người, không còn vẻ thiếu đứng đắn trên mặt, anh hỏi: “Anh ta là người Thiên Sát Cô Tinh, một mạng đôi đường mà con gặp trước đây phải không?”

Lão hòa thượng nói: “Đúng rồi.”

Mập mạp trầm mặc một hồi, nhìn Trình Sưởng từ xa, trở lại sân chơi, vỗ tay, cho học sinh giải tán, sau đó trở về, đưa tay về phía Trình Sưởng nói: “Xin chào anh Trình, tôi họ Hạ, Hạ Nguyệt Nam. Tôi đã nghe đồ đệ nói về chuyện của anh, anh cứ kêu tôi là Tiểu Hạ.”

Trình Sưởng bắt tay anh, ngẫm nghĩ, gọi: “Thầy Hạ.”

Vừa đến trưa, học sinh của trường tiểu học Hy Vọng trở lại phòng học để ăn trưa, Hạ Nguyệt Nam mời Trình Sưởng đến văn phòng, nói với lão hòa thượng: “Sư phụ đã mua nguyên liệu lúc sáng, phía sau có nhà bếp, con đi làm đồ ăn đi, thanh đạm chút.”

Lão hòa thượng không để bụng: “Đi xuống quán cơm dưới chân núi đóng gói ba phần cơm hộp không được hay sao?”

Hạ Nguyệt Nam chỉ vào Trình Sưởng: “Người ta bị bệnh tim.”

Lão hòa thượng vừa đi, Hạ Nguyệt Nam rót ly nước cho Trình Sưởng: “Trường này có hai lớp, hai giáo viên tình nguyện, tuần này giáo viên kia đã về nhà, không có ở đây, hiệu trưởng là trưởng thôn, hình như cũng không ở đây, anh Trình ngồi chỗ nào cũng được.”

Trình Sưởng nhận nước: “Cảm ơn.”

Tuy rằng Hạ Nguyệt Nam chỉ mới 25 tuổi, lúc này anh nghiêm túc trông rất trưởng thành.

Anh ngồi đối diện Trình Sưởng: “Nếu dự đoán của tôi chính xác, anh Trình sẽ luân phiên giữa hai thế giới mỗi khi sắp chết, nhưng tôi không biết tình huống cụ thể. Nếu anh Trình không ngại, có thể kể với tôi một cách đơn giản được không?”

Trình Sưởng gật đầu: “Lần đầu tiên tôi qua bên kia, là vào tháng trước lúc tim ngừng đập……”

Hắn thuật lại quá trình hai lần xuyên qua, trầm mặc một chút mới nói: “Tôi nghe lão hòa thượng nói, sư môn của thầy hình như biết số mạng kiểu này. Tôi không biết sau này nên làm thế nào, cho nên tới đây xin thầy Hạ một lời khuyên.”

“Không đề cập tới sư môn.” Hạ Nguyệt Nam nói, “Thực ra đa số người bình thường chúng ta tin Thiên Đạo, tin vào luật nhân quả. Tổ tiên đã để lại vài bản sao đơn độc không truyền ra ngoài, chúng tôi bảo tồn từ đời này sang đời khác, tư chất cao, ngộ tính cao, thì có thể phá giải một chút bí ẩn.”

“Tình huống giống anh Trình, trăm năm cũng chưa chắc gặp được. Căn cứ theo ghi chép trong sách, tổng cộng chỉ có ba trường hợp, không biết có bỏ sót hay không, nhưng quả thật rất hiếm thấy.”

“Ba người kia cũng giống tôi, có thể thông qua phương tiện để đi đến thời gian và không gian khác hay sao?”

“Phương tiện?” Hạ Nguyệt Nam sửng sốt, “Anh Trình đang nói đến bùa bình an lần trước, và cây trâm bằng đồng lần này?”

Anh lắc đầu: “Anh có thể đi tới đi lui giữa hai thời gian và không gian không liên quan gì đến những món đồ này. Theo ý kiến khiêm tốn của tôi, sở dĩ những món đồ này đi theo anh hẳn là do ý niệm của anh tạo thành. Mỗi một lần anh sắp chết, chúng là món đồ quý giá nhất trong nội tâm của anh.”

Trình Sưởng “Ừm”.

Hạ Nguyệt Nam nhìn vẻ mặt đông cứng của hắn, không khỏi nói: “Không biết tôi có nhìn lầm hay không, lần này anh Trình trở về, có hận trong lòng?”

Trình Sưởng cụp mắt không nói gì.

Hắn không biết cảm xúc bất bình luôn cuồn cuộn từ sâu thẳm trong lòng mình có được gọi là hận hay không.

Hắn chưa bao giờ hại người khác, nhưng lại bị người ta đẩy vào biển lửa mà chết.

“Sống trên đời này, yêu và hận là chuyện thường tình, nhưng thiện và ác thường chỉ ở trong một ý niệm. Số mạng của thí chủ nhiều chông gai, nhưng có thể giữ vững thiện niệm qua ba kiếp, là người được Phật Tổ phù hộ, như vậy càng hiểu đạo lý này hơn tôi.” Hạ Nguyệt Nam khuyên nhủ.

“Về phần dị tượng con bướm mà anh đã nói,” Hạ Nguyệt Nam nói tiếp, “Trong sách có đề cập tới.”

“Cái gọi là Trang Chu mơ thấy bướm, hay là bướm mơ thấy Trang Chu, nhân sinh chẳng qua là một giấc mộng lớn. Hai đời của anh giống như chim bay trên mặt nước, phản chiếu trong nước thì thành cá, nhưng cá rời nước sẽ chết, chim xuống nước cũng chết, cá và chim không thể cùng tồn tại. Dù sao anh cũng là người của thế giới này, nếu quyết định sống ở thế giới này, bên kia đối với anh sẽ là một giấc mộng mà thôi.”

Trình Sưởng ngẩn người: “Một giấc mộng?”

Hạ Nguyệt Nam nói: “Ừm. Phật Tổ từ bi, sẽ không để anh chịu đủ nỗi khổ của sự chia ly và hận thù. Sau một thời gian dài sẽ chậm rãi phai nhạt.”

Trình Sưởng cụp mắt, nhìn cây trâm đồng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cây trâm đồng đột nhiên trở nên vô cùng xưa cũ như đã chịu đựng sương gió ngàn năm.

“Nhưng mà,” Trình Sưởng nói, “ở bên kia, còn có người mà tôi rất quan tâm.”

“Chủ nhân của cây trâm đồng này?” Hạ Nguyệt Nam hỏi.

Anh nói: “Nếu thật sự chưa hết duyên, chưa hết việc, như vậy vận mệnh sẽ có sự sắp xếp riêng.”

“Tuy nhiên có một chút việc tôi cần nhắc nhở anh Trình. Mặc dù anh là người có một mạng đôi đường, nhưng sinh mạng này không phải là vô tận. Trong hai mạng, cuối cùng chỉ có thể chọn một mà thôi. Theo như sách ghi lại, ba người trước anh, có một người trở về hai lần rồi rời đi, có lẽ đã sang kiếp khác, không bao giờ quay lại nữa. Hai người khác, sau khi trở về lần thứ hai thì ở lại thế giới này đến khi chết. Đây là lần thứ hai anh Trình trở về, vì vậy anh nên suy nghĩ kỹ.”

Trình Sưởng nói: “Nói cách khác, lần này tôi trở về, không thể quay lại nữa phải không? Cho dù chết, cũng chết ở bên kia?”

Hạ Nguyệt Nam gật đầu: “Cho dù Phật Tổ phù hộ, mạng người cũng có số, không thể bị tiêu hao vô tận. Lần này anh Trình trở về, có ho ra máu hay đau đớn gì không?”

Trình Sưởng gật đầu.

“Nó đó.”

Trình Sưởng nhất thời không lên tiếng.

Hắn còn tưởng rằng khi Hoàng Thành Ty phát sinh hỏa hoạn, sở dĩ hắn trải qua đau đớn và ho ra máu, là bởi vì thân thể hiện đại có phản ứng, hóa ra là số mạng một mạng đôi đường của hắn sắp hết.

“Nhưng điều tôi nói không phải là tuyệt đối. Thế giới vô biên, hết thảy vô thường là vì hữu thường. Tựa như mối hận khó tiêu tan trong lòng anh ngay giờ phút này, anh gặp khó khăn trong kiếp khác, đều không thoát được luật nhân quả. Hãy nhớ, nhân lành thì quả lành, gieo ác thì gặp ác, nếu anh gieo nhân lành trước, khi anh trở về, có lẽ sẽ xoay vần quanh mình.”

Trình Sưởng hỏi: “Nếu tôi muốn quay lại, giờ phải làm gì? Chờ đến khi sắp chết lần sau hay sao?”

“Khó nói.” Hạ Nguyệt Nam đáp, “Dù sao làm chút việc thiện cũng không sai, ví dụ như tụng kinh, niệm Phật gì đó. À, nghe nói bằng cấp của anh không tệ, biết tiếng Anh không?”

Trình Sưởng gật đầu: “Tôi học thạc sĩ ở nước ngoài.”

“Trình độ cỡ nào? Có chứng chỉ gì không?”

Trình Sưởng ngẫm nghĩ: “Hồi đại học đã thi CET-6, nhưng tôi đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi SAT, GMAT800.”

Hắn hỏi: “Sao vậy? Tụng kinh bằng tiếng Anh thì Bồ Tát nghe dễ hơn à?”

“À, không phải.” Hạ Nguyệt Nam chỉnh mắt kính, “Tôi mới nói đó, một giáo viên tình nguyện đã về nhà tuần này, anh lại tới đúng lúc, hay là anh dạy tiếng Anh cho học sinh nhé? Tiếng Anh dành cho tiểu học bây giờ khó quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.