Không nhiều người biết địa chỉ của Trình Sưởng, ngoài Hà Kiển và Đoạn Minh Thành, còn có vài đồng nghiệp trong công ty. Nếu bọn họ tới đây, thông thường sẽ gọi điện thoại trước chứ không tùy tiện quấy rầy.
Trình Sưởng đã biết ai đến.
Hắn ngồi trên sô pha một lúc, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên hai lần mới đi ra mở cửa.
Quả nhiên là Liêu Trác đang đứng ngoài cửa.
Có lẽ cô vừa từ quê trở về, còn xách theo hành lý, tuy rằng đã trang điểm nhưng vẫn hiện lên sự mệt mỏi.
Liêu Trác nhìn thấy Trình Sưởng, hơi hé miệng, không nói nên lời.
Người đàn ông này, bất kể bao lâu gặp lại, thoạt nhìn đều khiến người ta kinh ngạc.
Trình Sưởng mặc áo len màu xám nhạt rộng thùng thình, quần màu tối, tóc mái rơi xuống trán che lông mày, có chút lười biếng, nhưng ánh mắt rất tỉnh táo với một nét lạnh lùng giống cái lạnh của mùa xuân, bị đuôi mắt đẹp đẽ thu lại, hội tụ thành sự mát lạnh toàn thân.
“Em…… nghe nói anh đã xuất viện, không yên tâm nên tới thăm.”
Sau một lúc lâu, Liêu Trác mới mở miệng.
Trình Sưởng gật đầu, hắn vốn không muốn mời cô vào nhà, nhưng trong thời tiết bão táp, bên ngoài mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, người ta đã đứng ngay cửa, không thể đuổi đi.
“Vào đi.”
Chỉ trong chốc lát mà đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, Liêu Trác đổi dép lê ở cửa, bước vào phòng, thấy đồ ăn trên bàn, sửng sốt hỏi: “Anh chưa ăn tối à?” Cô thử nhiệt độ rồi nói: “Em làm nóng lại giúp anh.”
Trình Sưởng nói không cần, nhưng Liêu Trác đã bưng đồ ăn vào bếp.
Nhà bếp của chó độc thân là nơi tương đối riêng tư, Trình Sưởng nhíu mày, không đi theo.
Mười mấy phút sau, Liêu Trác từ trong phòng bếp ra, hâm đồ ăn trong lò vi ba, nhân tiện nấu một nồi cháo nhỏ. Cô ngồi trên sô pha, cười hỏi Trình Sưởng: “Em cũng chưa ăn tối, có thể ăn ké ở chỗ anh hay không?”
Trình Sưởng không nói gì, đi vào bếp lấy thêm một bộ chén đũa cho cô.
Trong lúc ăn, hai người đều yên lặng, TV vẫn đang chiếu bộ phim kiếm hiệp cổ trang, Liêu Trác muốn nói chuyện mấy lần, nhưng đều thấy ánh mắt của Trình Sưởng trên TV tựa như rất tập trung.
Cho đến khi kết thúc một tập phim, Trình Sưởng cầm điều khiển từ xa để cắt tập phim, Liêu Trác mới tìm được cơ hội hỏi: “Sau này anh…… định thế nào?”
Mở đầu tập mới, hiệp nữ áo đỏ tạm thời chưa xuất hiện.
Trình Sưởng bị phân tâm khi nghe Liêu Trác hỏi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tính sau.”
Trông hắn có chút mờ mịt, như thể không biết gì về tương lai. Liêu Trác rất ít khi nhìn thấy cảm xúc như vậy trên mặt Trình Sưởng —— dù cho bệnh tật quấn thân, hắn vẫn luôn chăm chỉ hướng về phía trước.
Cô không biết liệu có phải do trái tim hắn ngừng đập đột ngột lần này không, trong nháy mắt thấy đau lòng cho hắn.
Vì thế không hề che đậy nữa, nói thẳng: “À…… Hôm nay em đến chỗ anh, chắc anh hiểu ý em chứ?”
Trình Sưởng trầm mặc một lúc rồi “Ừ”.
“Thật ra sau khi em và anh chia tay, trong lòng luôn…… không buông anh xuống được. Mấy năm nay có tiếp xúc với vài người, nhưng không có cảm giác, cho nên vẫn độc thân.” Liêu Trác nói, “Bệnh của anh thật sự là một chướng ngại tâm lý rất lớn đối với em lúc ấy. Mấy năm nay trải qua nhiều chuyện, đã nghĩ thông suốt, ai biết được sinh tử tốt xấu của cả đời người? Em nghe Đoạn Minh Thành và anh trai của anh nói, sau khi chúng ta tách ra, anh vẫn một mình, em nghĩ…… nếu trong lòng anh còn có em, không cần quá nhiều, chỉ một chút là được, hay là chúng ta……”
“Không cần.” Không đợi Liêu Trác nói hết, Trình Sưởng đã ngắt lời, “Em không cần miễn cưỡng, anh ở một mình khá tốt.”
Liêu Trác sửng sốt, tựa như không hiểu ý hắn: “Nhưng dù sao phải có người bên cạnh anh đúng không?”
Trình Sưởng nói: “Anh sẽ thuê người.”
“Thuê dịch vụ chăm sóc đặc biệt đâu có tận tâm như người một nhà?” Liêu Trác nói.
Dường như cô khó mở miệng, cụp mắt, một hồi lâu mới hỏi một cách khó khăn: “Trình Sưởng, có phải anh cảm thấy, em muốn hòa giải với anh là…… vì tiền của anh phải không?”
Trình Sưởng nói: “Không phải, em đừng hiểu lầm.”
Lúc trước ở bên nhau, hắn đã rõ tình huống trong nhà cô.
Trước ngày xuất viện, Đoạn Minh Thành đã gọi điện thoại, nói tình hình mấy năm nay của Liêu Trác.
Cha mẹ Liêu Trác ly dị từ lúc cô còn nhỏ, cô đi theo mẹ, gia đình rất bình thường. Chuyện này thật ra chẳng có gì, điều bất đắc dĩ là cô có một người cậu thích đánh bạc. Ông bà ngoại của Liêu Trác qua đời sớm, người cậu này về cơ bản coi như do mẹ của Liêu Trác nuôi lớn, coi ông ta như một nửa con trai, tiền kiếm được bao nhiêu đều được dùng để lấp đầy khoản nợ cờ bạc của người cậu này.
Mười năm trước, người cậu vào tù vì cờ bạc đánh nhau, cả nhà trải qua mấy năm thoải mái, kết quả năm ngoái người cậu được ra tù, tính xấu vẫn không đổi, không có tiền đánh bạc nên vay mượn, dính vào cho vay | nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, thiếu không ít tiền.
Lần này Liêu Trác vội vàng về quê, là vì cho vay | nặng lãi tới nhà, người cậu nhất thời chạy trốn nên mẹ cô bị chặn ở nhà.
“Có phải anh…… nghe nói chuyện của cậu em hay không?” Liêu Trác cụp mắt, không dám nhìn Trình Sưởng.
“Nhà em gặp chút chuyện, nhưng không phải em không có cách giải quyết, em cũng có công việc, tuy không kiếm được nhiều bằng anh, nhưng tiết kiệm cũng có thể trả được, nếu cần thiết thì gọi cảnh sát. Em muốn hòa giải với anh là bởi vì tình cảm quá lâu, em không bỏ qua được. Em thật sự…… rất thích anh, muốn chăm sóc anh.”
Trình Sưởng không nói gì.
Thật ra, hai ngày nay Hà Kiển và Đoạn Minh Thành đã đề cập đến chuyện của Liêu Trác với hắn.
Đoạn Minh Thành nói: “Đợt này cô ấy chăm sóc cậu, nhìn thấy là thật lòng. Về chuyện của gia đình cô ấy, tớ và anh trai của cậu đã điều tra, chẳng to tác gì, rất dễ giải quyết. Tớ đã nói chuyện riêng với cô ấy, cô ấy nói rằng nếu cần thiết, cô ấy sẵn sàng không đăng ký kết hôn, viết giấy không nhận tài sản của cậu. Đến lúc đó cậu tìm luật sư để công chứng là được phải không? Tớ không có ép cô ấy à, cô ấy tự nói vậy.”
Hà Kiển lời ít mà ý nhiều: “Có thể yên tâm với người thuê bên ngoài à? Dù gì cũng hiểu rõ Liêu Trác hơn.”
Đoạn Minh Thành và Hà Kiển đều là người lăn lộn lâu năm trong chảo nhuộm của xã hội, đã nhìn thấy muôn hình vạn trạng gương mặt, nếu bọn họ đã kiểm tra Liêu Trác tường tận, khuyên hắn yên tâm, như vậy hắn nên yên tâm.
Trình Sưởng hỏi: “Em còn thiếu bao nhiêu?”
Liêu Trác sửng sốt, có chút nóng nảy: “Trình Sưởng, em không có ý đó.”
“Anh biết em không có ý đó.” Trình Sưởng nói, “Anh cũng không nhất định phải giúp em. Anh chỉ hỏi cho biết con số.”
“Lần này trở về, em đã trả một ít.” Liêu Trác cắn môi, một hồi lâu mới mở miệng, “Nhờ một người lớn tuổi có uy tín ở địa phương làm trung gian, cho vay | nặng lãi hứa sẽ không cộng thêm lãi suất, hiện tại…… còn thiếu 30 vạn.”
30 vạn không phải là một con số lớn, dễ giải quyết.
Trình Sưởng gật đầu: “Ừ, anh hiểu rồi.”
Hắn lấy áo khoác trên sô pha và nói: “Đi thôi, anh đưa em xuống lầu.”
Liêu Trác ngẩng đầu nhìn Trình Sưởng: “Chúng ta, chúng ta……”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Trình Sưởng nói, “Anh đã nói, em không cần miễn cưỡng.”
Lần này hắn nhập viện, đã mang ơn cô, muốn trả lại, đúng lúc cô đang gặp khó khăn, nên giúp một tay. Nhà cô thiếu cho vay | nặng lãi, thời buổi này mượn tiền của cho vay | nặng lãi là thay đổi thất thường nhất, Trình Sưởng không muốn trực tiếp giúp cô lấp đầy lỗ hổng. Nếu cho cô 30 vạn, vừa có thể trả ơn, vừa có thể đoạn tuyệt mối quan hệ, rất đơn giản.
Rốt cuộc nên làm như thế nào, hắn còn phải nghĩ lại.
Giờ phút này Liêu Trác mới hiểu ý tứ trong lời nói của Trình Sưởng.
Tình cảm là tình cảm, ơn nghĩa là ơn nghĩa.
Tuy hắn bảo cô đừng miễn cưỡng, nhưng thật ra là chính hắn không muốn miễn cưỡng.
Hắn…… thật sự không còn chút cảm tình nào đối với cô.
Liêu Trác rất buồn trong lòng, đôi mắt loang loáng nước, một người tốt như vậy, tại sao cô lại bỏ lỡ?
Sau một lúc lâu, cô giơ tay lau khóe mắt, liếc thấy chén đũa chưa dọn trên bàn trà, nghẹn giọng nói: “Để em dọn giúp anh.”
Trình Sưởng lại nói không cần, cầm di động bấm vài cái: “Gọi xe cho em rồi, anh đưa em xuống lầu trước, chút nữa anh sẽ dọn.”
Liêu Trác chồng chén đũa lên nhau, im lặng gật đầu, đang định đi, ánh mắt đảo qua bàn trà, đột nhiên nhìn thấy một lá bùa bình an bị Trình Sưởng dùng ly sứ đè lên.
Cô nói “Ủa”, nhích cái ly, cầm bùa bình an nhìn kỹ rồi hỏi: “Sao anh có cái này?”
Cả đêm nay, Trình Sưởng đều có vẻ thất thần, cho đến khi Liêu Trác cầm lá bùa bình an, tim hắn chùng xuống một cách khó hiểu, phản ứng của đại não thậm chí không theo kịp động tác, giơ tay lấy lại lá bùa bình an từ tay cô.
Liêu Trác sửng sốt, nhìn Trình Sưởng nhíu mày, bộ dạng vô cùng trân quý bùa bình an này, không khỏi giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em chỉ có chút kỳ quái. Sao anh có lá bùa này, có người giúp anh mang về từ quê hay sao?”
Quê quán của cả hai đều ở Hàng Châu, Trình Sưởng ở nội thành, Liêu Trác ở ngoại ô.
Trình Sưởng vốn không để ý tới lời nói của Liêu Trác, chỉ lo cất kỹ bùa bình an, cho đến khi nghe nửa câu sau của cô, sắc mặt hắn thay đổi: “Em từng thấy loại bùa bình an này?”
“Ừ.” Liêu Trác gật đầu, “Ở trên núi quê em. Có một ngôi miếu Quan Âm trên núi cho loại bùa bình an này.”
Cô ngẫm nghĩ: “Nghe nói bùa bình an này rất linh, nhưng lão hòa thượng trong miếu có chút cổ quái, hơn nữa ông ta muốn công đức quá cao, lại tắc nghẽn giao thông, cho nên hương khói không được thịnh vượng lắm.”
Trình Sưởng hỏi: “Em biết cách đến đó không?”
“Chỉ biết vị trí đại khái.” Liêu Trác liếc hắn, “Để em hỏi địa chỉ cụ thể.”
Cô gọi điện thoại, nói tiếng địa phương, Trình Sưởng tìm giấy bút cho cô, Liêu Trác vừa nghe vừa ghi chép, nhưng những gì viết ra không phải địa chỉ chính xác, chỉ là đường đi.
Mưa gió bên ngoài còn lớn hơn trước, tiếng sấm liên tục vang lên đinh tai nhức óc, lời nói của Liêu Trác bị tiếng sấm cắt ngang mấy lần.
Trong lúc đó, xe gọi qua mạng đã tới, Trình Sưởng bảo tài xế chờ một chút, cứ tính thêm tiền, nhưng tài xế nói rằng bão đang đến, trời bên ngoài quá kinh hoàng, muốn kết thúc công việc, hủy đơn đặt hàng của hắn. Trình Sưởng bất đắc dĩ phải kêu xe khác.
Liêu Trác mất gần hai mươi phút để xác nhận đường đi.
Cô đưa giấy bút cho Trình Sưởng: “Anh muốn đi xin bùa bình an à? Trước đây chẳng phải anh không tin mấy chuyện này hay sao?”
Trình Sưởng không đáp, lấy áo khoác, đưa Liêu Trác xuống lầu.
Xe mới gọi đã tới, trước khi lên xe, Liêu Trác có vẻ không yên tâm, nói với Trình Sưởng: “Dạo này thời tiết không tốt, bên đó toàn là đường núi, không dễ đi. Nếu anh muốn đi thì chờ vài ngày, ít nhất đợi cơn bão qua đi, đến lúc đó em sẽ đi với anh.”
Trình Sưởng vẫn không trả lời.
Tiễn Liêu Trác xong, hắn lên lầu, dọn chén đĩa trên bàn vào bồn rửa chén, lấy bùa bình an ra, chăm chú nhìn.
Phim kiếm hiệp trên TV được chiếu lại, hiệp nữ mặc áo đỏ cầm kiếm, dường như bị uất ức, đứng cô đơn giữa đám đông.
Trình Sưởng nhớ tới ngày Vân Hy từ hôn, đứng một mình trong đại sảnh của Bùi phủ, lòng bàn tay bị thương chảy máu.
Hiệp nữ bị người ta ép, phải quỳ xuống trước mặt mọi người.
Trình Sưởng lại nghĩ đến ngày mưa kéo dài ấy, Vân Hy quỳ trước cửa cung, cầm bài vị của cha và anh trai, muốn minh oan cho Vân Lạc.
Tiếng sấm nổ vang hết tiếng này đến tiếng khác, lấn át tiếng TV, Trình Sưởng thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra trong tập này, nhưng không quan trọng nữa.
Hắn vuốt lá bùa bình an.
Toàn bộ thế giới đan xen với sự xa cách, vứt bỏ hắn bên ngoài hồng trần, chỉ có lá bùa bình an này cùng hắn vượt qua trăm ngàn năm, là sợi dây ràng buộc duy nhất còn lại giữa hắn và thế gian này.
Đó là sự thật duy nhất mà hắn có thể nắm giữ.
Trình Sưởng bước tới cửa sổ sát đất, kéo rèm ra, nhìn mưa gió gào rít bên ngoài, một tia sét đánh thẳng xuống gần như xé toạc bầu trời đêm.
Liêu Trác nói, mấy ngày nay thời tiết không tốt, bảo hắn chờ bão qua đi rồi mới tới căn miếu cổ kia.
Nhưng hắn không đợi được.
Cảm giác tự do thực đáng sợ, hắn không biết mình đến từ đâu, nên đi đâu.
Lúc còn ở Đại Tuy, hắn muốn quay về thế kỷ 21, nay trở lại mới phát hiện mình đang đứng ở giao lộ của hai thế giới, không có người đến, không có người đi, không ai hiểu.
Trình Sưởng lấy vali ra, nhét vào vài bộ quần áo, thuốc lợi tiểu sau phẫu thuật, một số loại thuốc thông thường, tắm rửa, ngủ một đêm, ngày hôm sau trời chưa sáng đã lái xe đi Hàng Châu.