Trình Sưởng bước đi một cách nặng nề vào Kinh Triệu phủ, nhìn thấy một cỗ xe thật to ở giữa sân.
Phía trước và phía sau có hai người đứng, bên cạnh còn có gã sai vặt che lọng, đeo chiêng trống.
Trình Sưởng hỏi: “Cái này…… là…… cái gì?”
Gã sai vặt bên cạnh đáp: “Tam công tử, ngài quên rồi à, Thái Hoàng Thái Hậu ban cho ngài trong dịp Vạn Thọ tiết năm Chiêu Nguyên thứ hai.”
Chỉ có hoàng thất có thể sử dụng cỗ xe, Trình Sưởng là tiểu nhi tử của Tông Thân Vương, đương nhiên cũng được tính đến.
Vào thời điểm Trình Sưởng chưa đủ lông đủ cánh, không khốn nạn như bây giờ, gương mặt tựa trăng sao khiến Thái Hoàng Thái Hậu rất thích. Năm ấy vào ngày sinh nhật, Thái Hoàng Thái Hậu hỏi Sưởng Nhi muốn gì, Trình Sưởng chỉ vào cỗ xe tám người khiêng phía dưới thái nãi nãi nói thích, Thái Hoàng Thái Hậu ban cho hắn một cái ngay lập tức.
Trình Sưởng vô cùng đắc ý khi có cỗ xe đó, sau này mỗi dịp có lễ hội, hắn sai người khiêng hắn đi khoe khoang ở Kim Lăng thành.
Trình Sưởng đương nhiên hiểu rõ thứ gì đang ở trước mắt mình.
Đó là loại…… trong các phim cổ trang, hoàng đế, hoặc là nương nương của các cung dùng làm phương tiện di chuyển thay cho đi bộ, một chiếc ghế chèn giữa hai thanh ngang, hai đầu có thị vệ khiêng trên vai.
Giọng Trình Sưởng run rẩy: “Ta…… muốn…… ngồi, cái này, về vương phủ à?”
“Dạ, tiểu vương gia, ngài xem có gì không ổn không?”
Cỗ xe khác với cỗ kiệu.
Sự khác biệt lớn nhất là nó không có che kín, mọi người trên đường đều có thể xem.
Trình Sưởng lại hỏi: “Trước đây ta…… thường ngồi cái này?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
3. Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
4. Tân An Quỷ Sự
=====================================
“Cũng không thường xuyên.” Gã sai vặt nói, “Dù sao cũng là quà do Thái Hoàng Thái Hậu ban tặng, chỉ ngồi vào ngày tốt. Khiêng cái này trong Kim Lăng thành, ngay cả xe ngựa của lão thừa tướng hay tiểu quận vương nhìn thấy ngài đều phải nhường đường!”
Trình Sưởng nhìn chằm chằm vào gã sai vặt, bóng dáng của hắn được phản chiếu trong con ngươi của gã sai vặt.
Thật ra Trình Sưởng này giống hắn bảy tám phần ở kiếp trước, có lẽ bởi vì từ nhỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, không bệnh tật cho nên trưởng thành rất tuấn tú.
Trình Sưởng luôn cảm thấy chỉ số IQ và EQ của mình vẫn ổn, đây là lần đầu tiên, hắn phải nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm dành cho người thiểu năng trí tuệ.
Hắn cho rằng đây là cái gì? Phiên bản giới hạn siêu xe mui trần hay sao?
Còn khoe khoang khắp nơi? Ngại bản thân chưa đủ mất mặt?
Trong lòng Trình Sưởng chỉ có một chữ, hối hận.
Hối hận sau khi tim mình ngừng đập, tại sao không chết luôn, tại sao phải xuyên tới nơi này?
Hối hận khi mình xuyên qua, tại sao khát vọng sống sót lại mạnh mẽ như vậy, tại sao không chết đuối trong nước lần thứ hai?
Vì căn bệnh tim bẩm sinh ở kiếp trước nên hắn rất trân trọng quãng thời gian có được, trong suốt cuộc đời hơn hai mươi năm ngắn ngủi, hắn chăm chỉ và nghiêm túc hơn người bình thường, vừa xuyên tới nơi này, mẹ nó chưa được một ngày đã sống đủ!
Trình Sưởng giãy giụa: “Ta không ngồi…… thứ này được không?”
Mấy gã sai vặt dường như không hiểu, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu và khiêm tốn.
Trình Sưởng phản ứng kịp, Trình Sưởng nguyên bản bị người ta hại chết. Hiện tại hắn tới đây, hành vi đã khác xưa, không nên để lộ thêm sơ hở. Nếu để người ta nhìn ra manh mối, nắm bắt cơ hội thì không ổn.
Bản năng trân trọng cuộc sống mách bảo, hắn phải nhẫn nhịn.
Trình Sưởng vừa nhấc chân bước vào cỗ xe, Vân Hy ở phía sau đột nhiên gọi: “Tam công tử.”
Dường như nhớ tới điều gì đó, Vân Hy đến gần hai bước: “Tam công tử, có thể nói chút chuyện được không?”
Trình Sưởng gật đầu, nha sai trong viện và mấy gã sai vặt của vương phủ tự giác lui ra xa.
Vân Hy nói: “Sáng nay Tam công tử cực kỳ say nên có lẽ chưa từng phát hiện, lúc ngài được cứu lên khỏi sông Tần Hoài, túi trong tay áo bị nhét hai viên gạch vàng, hẳn là…… bị người ta mưu hại.”
Nàng ôm kiếm chắp tay cúi đầu: “Ti chức nhất định sẽ cố hết sức để điều tra chuyện này, mong Tam công tử cẩn thận một chút.”
Trình Sưởng sững sờ, không rõ vì sao Vân Hy cố tình nói lời này với mình.
Hắn cân nhắc trong lòng, chợt nhận ra —— hắn là tiểu nhi tử của Tông Thân Vương, thân phận vô cùng tôn quý. Hôm nay rơi xuống nước, may mắn “vẫn còn mạng sống”, nhìn thái độ của Trương đại nhân trong nha môn, ước gì chuyện lớn có thể biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nhất định sẽ đè chuyện viên gạch vàng xuống, coi như ngoài ý muốn. Nếu không, người của vương phủ biết tiểu vương gia bị người ta hại, triều đình sẽ truy cứu trách nhiệm, chẳng phải sẽ gặp rắc rối lớn hơn hay sao.
Xem ra trăm ngàn năm, người làm quan hầu hết đều có đức tính như nhau.
Trình Sưởng không đáp lại, nhưng nhìn Vân Hy lần nữa.
Ngoại hình của hắn sáng sủa như trăng như sao, trong nháy mắt yên tĩnh lại, ngay cả nắng xuân phủ trên lông mi của hắn cũng giống như sương trên lá.
Cô nương này…… Con người cũng không tệ lắm.
Hắn hơi hé miệng: “Cô……”
Còn chưa kịp nói tiếp, gã sai vặt phía sau lại kêu: “Tiểu vương gia!”
Gã sai vặt duỗi tay so mặt trời, nịnh nọt nhắc nhở: “Tiểu vương gia, giờ Mùi canh ba là thời gian tốt, chúng ta về phủ nhé?”
Trình Sưởng mất hết suy nghĩ trong nháy mắt, cam chịu lên ngồi trên cỗ xe, một tiếng hét vang lên khiến hắn giật mình, ngay sau đó, cỗ xe được nâng lên, lọng giơ cao, hai gã sai vặt của vương phủ lao ra trước đội ngũ, trái la, phải hét ầm ĩ.
Nhìn bóng dáng Trình Sưởng biến mất ở đầu ngõ, La Xu tò mò hỏi Vân Hy: “A Đinh, tỷ vừa nói gì với Tam công tử?”
Vân Hy biết mình không thể kể chuyện viên gạch vàng cho người khác biết nên nói: “Sáng nay hắn rơi xuống nước, ta nhắc nhở hắn phải cẩn thận.”
La Xu kinh ngạc: “Tỷ còn có lòng nhắc nhở hắn chuyện này? Tỷ quên rồi à, ba năm trước, một mình tỷ đưa thi thể của Vân Lạc ca ca về kinh, ai đã đụng ngã quan tài của Vân Lạc ca ca?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Vân Hy lắc đầu, “Chuyện này xảy ra trong lúc ta đang làm nhiệm vụ, vì thế ta nhắc nhở hắn.”
Thật ra, nàng chỉ nói một nửa.
Trương Hoài Lỗ có thể che giấu chuyện Trình Sưởng bị hại, nhưng nàng không thể. Trên đời không có bức tường nào không thấm nước, một ngày nào đó, chuyện này đến tai Tông Thân Vương, Trương Hoài Lỗ có thể thoái thác rằng cấp dưới không bẩm báo đúng sự thật. Nàng thoái thác như thế nào? Còn không bằng gánh chịu ngay lúc này.
Hơn nữa…… Sau khi Trình Sưởng rơi xuống nước hôm nay, quả thực có một chút không thích hợp nhưng không biết ở chỗ nào, hình như hơi quên, cả người chậm hơn trước kia một nhịp.
Không biết bị ngâm nước có ảnh hưởng đến não hay không, liệu căn nguyên của bệnh có rơi vào thời gian sau này hay không.
Vân Hy nghĩ đến đây rồi dừng lại.
Nàng thầm nghĩ, quên đi, Tam công tử là tiểu vương gia, xuất thân là con cháu quý tộc, sau này hắn thế nào thì có liên quan gì đến mình?
Lúc này La Xu lại nói: “A Đinh, tỷ còn chưa nói với ta đó.”
“Nói cái gì?” Vân Hy hỏi.
“Hôn sự của tỷ và Bùi Nhị ca ca.” La Xu đến gần hai bước, hỏi rất thân mật, “Hai người tính thế nào?”
Vân Hy im lặng, nói đúng sự thật: “Ta không biết, nói sau đi.”
La Xu nhìn nàng không chớp mắt, trong giây lát, thò tay vào túi trong tay áo, lấy ra một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, nhét vào tay Vân Hy, dịu dàng nói: “Đây là phấn mặt mới của Bảo Trai Các, rất khó mới mua được. Vốn nghĩ hôn sự của A Đinh và Bùi Nhị ca ca đã quyết định rồi thì làm quà chúc mừng. Nếu chưa quyết định, ta lo lắng cho tỷ.”
Nàng cười nhẹ: “A Đinh, nếu hôn sự của tỷ và Bùi Nhị ca ca có tiến triển, xin đừng giấu ta. Dù sao ba chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, tỷ nói cho ta biết trước để ta chuẩn bị một phần quà tốt hơn.”
“Được.” Vân Hy gật đầu, nàng nhìn hộp phấn trên tay, trả lại cho La Xu, “Ta hiện tại làm việc ở nha môn, không thể dùng cái này, muội có lòng thì ta nhận.”
La Xu ngạc nhiên, một lát sau, nở nụ cười bất đắc dĩ, lấy lại hộp phấn, dường như nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: “À này A Đinh, ngày Bùi Nhị ca ca về kinh, tỷ có đi đón hắn không? Chúng ta cùng đi nhé.”
Nàng dừng lại, tiến đến gần hơn, tựa như muốn tiết lộ một bí mật to tác, nhẹ giọng nói, “Nghe nói Diêu Tố Tố của Diêu phủ cũng sẽ đi.”
Phụ thân của Diêu Tố Tố là Xu Mật Sử của Xu Mật Viện, chức quan chính nhất phẩm.
Vân Hy nghe vậy nhưng lại thờ ơ, chỉ nói: “Để xem hôm đó ta có làm việc hay không.”
Nói xong, nàng gọi vào trong nha môn: “Điền Tứ!”
“Ờ.” Có người trả lời phía trong nha môn ngay lập tức.
Một lát sau, một nha sai trẻ tuổi da trắng môi xinh bước ra, “Vân, Vân Vân bộ khoái.”
Điền Tứ vào Kinh Triệu phủ một năm trước, làm việc dưới quyền Vân Hy, ngoại trừ nói hơi lắp thì không có khuyết điểm gì lớn.
Vân Hy nói với La Xu: “Hôm nay ta phải đi tuần trên phố, không thể nói chuyện với muội nhiều hơn.”
Nói xong, nàng dẫn Điền Tứ rời đi.
Đến tháng ba, Tông Thân Vương rời kinh đi nghênh đón thánh giá, nghe nói tiểu nhi tử xảy ra chuyện, ông và kim thượng quất roi thúc ngựa chạy về Kim Lăng. Vừa trở về đã cấm túc Trình Sưởng, sau khi đánh một trận và bắt nhịn ăn ba ngày. Thậm chí Vân Hy và Trương Hoài Lỗ cầm hồ sơ đi đăng ký vụ án cũng không gặp.
Trương Hoài Lỗ vốn muốn coi chuyện Trình Sưởng rơi xuống nước là một tai nạn, thấy Tông Thân Vương trút lửa giận lên người Tam công tử, ông mừng rỡ vì chẳng liên quan gì đến mình, dứt khoát bỏ mặc.
Vân Hy đầy nghi ngờ trong lòng. Nếu Tông Thân Vương biết Trình Sưởng rơi xuống nước là do bị người ta hại, Kim Lăng thành sẽ không gió êm sóng lặng như vậy. Ngày đó nàng nói rõ sự thật cho Trình Sưởng biết, người của vương phủ lại không tới tìm, như vậy xem ra, Trình Sưởng giấu sự thật trong lòng, không nhắc chữ nào với người khác?
Tam công tử ương ngạnh lâu nay, không giống như là một người trầm ổn.
Vân Hy không nghĩ ra, đành phải nhờ Điền Tứ thăm dò.
Điền Tứ không hỏi được chuyện gì đứng đắn, nhưng có nghe một tin đồn thú vị ——
Tông Thân Vương dạy con không được, bèn cấm túc Tam công tử nửa tháng, sau đó lại cưng chiều, đưa cho hắn ngân phiếu ngàn lượng để mặc hắn tiêu xài.
Mấy gã sai vặt trong vương phủ thường đi theo Trình Sưởng gây chuyện bị nhàn rỗi đến mức phát hoảng. Không biết nói thế nào về Túy Hương Lâu, nghe nói bánh bao nơi đó làm bẩn khẩu vị tôn quý của tiểu vương gia nhà bọn họ, nhất thời chộp vũ khí muốn đến phá lâu. Trình Sưởng nghe chuyện này đã ngăn cản không cho đi phá, còn nói rằng hương vị của bánh bao không tệ. Dường như sợ người ta không tin, đặc biệt kêu người đóng gói, đưa cho người trong phủ nếm thử, ước chừng ăn ba lần.
“Đóng gói?” Vân Hy sửng sốt.
“Ừm, mua rồi niêm phong, cho vào hộp, gói lại, mang về phủ ăn.” Điền Tứ giải thích.
Tin tức Trình Sưởng đóng gói bánh bao từ Túy Hương Lâu lan ra nhanh chóng, mọi người ở Kim Lăng đều biết Tam công tử còn kén ăn hơn người chú hoàng đế, đồ ăn mà hắn khen, nhất định là món ngon vật lạ.
Túy Hương Lâu trở thành nhà hàng nổi tiếng nhất thành Kim Lăng chỉ trong một đêm. Hàng ngày luôn có người xếp hàng dài bên ngoài, ai cũng muốn nếm thử bánh bao ngon hạng nhất này.
Có lần Điền Tứ không có nhiệm vụ, xếp hàng hai canh giờ để mua ăn thử. Sau khi ăn xong, không cảm thấy chỗ nào ngon, nói với Vân Hy: “Hương vị cũng được, nhưng mà, nhưng mà —— hơi mặn.”
Cuối tháng ba, vài trận mưa rơi xuống, cuối xuân vừa đến, khắp nơi se lạnh.
Đào mận nở đến tột cùng héo rũ rơi trong đêm mưa, cánh hoa mềm mại rơi xuống đất, trải một màu trắng hồng bên sông Tần Hoài, bị gió xuân cuốn lấy, tạo thành một ngày mưa hoa.
Bùi Lan trở về kinh vào thời điểm này.
Ngày hắn về, nha môn đặc biệt cho phép Vân Hy được nghỉ, nhưng Vân Hy không đi nghênh đón. Hôm sau đi tuần trên phố, nghe thấy toàn bộ Kim Lăng đều nói về Bùi Lan.
Tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa trở về, mặc áo choàng trắng và áo giáp bạc, mặt mày sáng sủa ẩn hiện sự sắc bén, dẫn đầu mười vạn hùng binh đi trên con đường rợp bóng cây lê, Tần Hoài rực rỡ hoa rụng, nở nụ cười nhàn nhạt, nét mềm mỏng làm tan chảy sự kiên cường mạnh mẽ.
Hắn là tướng soái chiến thắng quân giặc, là anh hùng thiên hạ, là công tử thanh nhã quý phái giữa trần tục hỗn loạn, là phu lang đính hôn từ trong bụng mẹ của Vân Hy.
Nhưng đính hôn từ trong bụng mẹ thật ra là lời nói suông, cho dù được viết trên giấy, nhưng lòng người khó dò, há nào chịu ràng buộc bởi giấy trắng mực đen.
Vân Hy đã từng đi theo Trung Dũng Hầu ở trong quân khi niên thiếu, sinh tử ly biệt là chuyện bình thường trong quân, bởi vậy nàng nhìn thấu hai chữ duyên phận.
Người Giang Nam dù đang ở sa trường cũng có tư tưởng hữu tình. Mỗi khi có người ra đi, phụ thân luôn hát hai câu cho nhẹ lòng.
Hát thế nào?
Nhìn thấy hắn xây dựng một tòa nhà nhỏ, thấy hắn đãi khách, thấy nhà của hắn sụp đổ, rêu phong chồng chất ngói xanh, khó lòng vứt bỏ cảnh cũ, che giấu một nỗi thương cảm về Giang Nam, âm thanh buồn bã, hát đến già.
Bùi Lan về kinh, mọi người đều nói nhân duyên của hai người bọn họ đã gần kề.
Vân Hy lại nghĩ, nhân duyên giữa nàng và Bùi Lan, đại khái cũng giống tòa nhà được xây lên rồi sụp đổ.Lời tác giả: Lời bài hát xuất xứ từ “Đào Hoa Phiến” của Khổng Thượng Nhậm