Lôi Cương dừng ở bên ngoài không dám đi gần về phía trước.
“Ta có nói mời bọn họ tới sao?”
“Không có, thiếu gia.” Lôi Cương rất nhanh trả lời, nhìn thấy Tử Đồng đang
không an phận đối Bánh Bao nhu nhu niết niết, làm Bánh Bao liều mạng
giãy dụa, quỷ kêu, lại làm cho Tử Đồng cảm thấy hảo ngoạn hơn.
Hai tay của y trực tiếp sờ lên cái bụng rất tròn của Bánh Bao, tại trên da
lông vuốt phẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn áp vào trong da lông của bánh
bao để hấp thu ấm áp. Này bộ dáng thiên chân động lòng người, làm cho
người không dời được tầm mắt.
May mà Mộ dung Viêm Hạo giống như
trước bị một màn động lòng người này hấp dẫn lấy, không có chú ý tới
thủ hạ cương nghị cất phát đang bị Tử Đồng mê đảo thần hồn, nếu không
Lôi Cương có thể trở thành một bữa ăn ngon.
“Nếu không có, ngươi dẫn bọn hắn tới nơi này làm gì?” Sờ sờ gương mặt Tử Đồng, Mộ Dung Viêm
Hạo một chút cũng không đồng tình Bánh Bao đang bị chà đạp, trong mắt
hắn, hận không thể được Tử Đồng đối với mình làm như vậy.
“Bọn họ nói muốn đốt Ly Trần biệt viện.” Lôi Cương báo cáo theo thực tế, trên
căn bản hắn còn rất bội phục người Hách Liên gia này, cư nhiên đợi hai
canh giờ chỉ để nói muốn đốt biệt viện, thật đúng là có phong độ!
Mộ Dung Viêm Hạo cười lạnh, đem câu nói vừa rồi kia làm như chê cười đối đãi.
“Quên đi , cho bọn họ tới ! Đinh Duệ, đưa Tử Đồng trở về, đợi lát nữa ở Lưu
Phong Thủy Tạ dùng cơm trưa.” Không có tính toán để cho những người
không liên quan gì thấy được dung nhan của Tử Đồng, làm cho người Ly
Trần biệt hiện biết Mộ Dung Viêm Hạo hắn đã có thể chịu được cực hạn.
Đinh Duệ nhìn quyển sách đang sao chép một cái, đang định gác lại trước
mang Tử Đồng đi đến Lưu Phong Thủy Tạ, Lôi Cương đã hảo tâm đi tới, từ
bên cạnh Mộ Dung Viêm Hạo ôm ngang Tử Đồng lên, động tác trong lúc đó
không quên che đi ánh mắt của người Hách Liên gia.
“Ngươi giúp thiếu gia chiếu cố đi! Ta tới là tốt rồi.”
Đinh Duệ nhìn Mộ Dung Viêm Hạo một cái, sau khi xác định hắn không có phản
đối, mới tiếp tục sao chép sổ sách mới vừa viết được một nửa.
Tử
Đồng ôm Bánh Bao, trong mũi vừa ngửi thấy mùi vị vừa xa lạ vừa quen
thuộc, con ngươi thâm tử sắc không nhìn thấy liều mạng chuyển động, đôi
mi thanh tú nhẹ nhíu. “Lôi. . . . . . Lôi. . . . . .” Niệm thật lâu, y
vẫn không nhớ nổi tên đầy đủ của Lôi Cương.
Lôi Cương vẻ mặt luôn luôn ít có lộ ra mỉm cười, có chút kinh ngạc sức nặng nhẹ nhàng trên
hai tay. Khấu trừ đi sức nặng của bánh bao, Tử Đồng công tử cùng hài tử
mười hai, ba tuổi không sai biệt lắm, thân thể nhỏ xinh như thế còn tản
ra một cỗ mùi vị vô cùngdễ chịu, giống như là huân hương trên người nữ
tử, hết lần này tới lần khác còn có nam tính nhẹ nhàng khoan khoái, là
trời sinh sao?
“Lôi Cương.”
Được hắn nhắc nhở, Tử Đồng
thực dùng sức gật đầu, làm cho người nhìn không khỏi lo lắng kia cổ thon dài tinh tế sẽ như vậy bị bẻ gãy.
“Tử Đồng nhớ được Lôi Cương. Đi đâu? Hạo đâu?”
Lôi Cương phát hiện lời của Tử Đồng công tử cũng không có trong tưởng tượng của hắn khó hiểu, cho nên hướng Mộ Dung Viêm Hạo điểm đầu sau, ôm người vừa giải thích, vừa hướng Lưu Phong Thủy Tạ đi tới.
* * *
“Các ngươi tính toán ở nơi đó đứng bao lâu.” Mộ Dung Viêm Hạo lúc nói chuyện cũng không dừng lại công việc, mặc dù không có trừng mắt nhìn mấy người cầu kiến, nhưng khí thế lạnh lùng này cũng đủ để hù chết một đám hài tử ba tuổi.
Lại qua một hồi lâu, rốt cục có người lấy hết dũng khí
tiến về phía trước một bước.” Nói vậy ngài chính là Mộ Dung đương gia,
ta là tổng quản của Hách Liên gia Quan Tường Phong, hôm nay tới quấy rầy là vì chuyện của tiểu thư nhà ta mà đến.”
Mộ Dung Viêm Hạo để
bút xuống, như có tâm nhưng vô ý hướng Quan Tường Phong nhìn một cái.
.”Là tới nói xin lỗi? Hay là tới đòi nợ?” Quan Tường Phong? Hắn tựa hồ
nghe qua cái tên này.
Đinh Duệ sát ngôn quan sắc*, sơ lược đoán
ra ý nghĩ của chủ tử. “Quan Tường Phong là bắc phương nhất đại danh kiếm khách, cùng chúng ta nam phương lạc song hiến tịnh xưng ‘Nam Lạc Bắc
Quan’.”
*Sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
Ở trong mắt người bình thường coi như là nhân vật tương đối nguy hiểm,
bất quá ở trong mắt Mộ Dung gia thâm tàng bất lộ, nhiều lắm coi như là
tài năng có thể nhập vào mắt mà thôi, lấy Đinh Duệ nho nhỏ liền có thể đuổi.
Nghe thấy danh hiệu của mình bị nhắc tới, Quan Tường Phong không khỏi hơi hơi có vẻ đắc ý. Nhìn Đinh Duệ một cái, xác định chưa
từng nhìn thấy qua nhân vật số một như vậy, nhìn lại quần áo trên người
hắn, bất quá là trang phục của tiểu tư, là nhân vật không có địa vị gì.
Đinh Duệ rất rõ ràng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng tại chủ tử còn chưa mở miệng phân phó trước hắn sẽ không động thủ dạy dỗ.
“Hôm qua đích xác là tiểu thư nhà ta quá mức tùy hứng, nhưng Mộ Dung đương
gia tựa hồ không cần thiết bị thương nặng Hách Liên gia ——”
“Vậy
ngươi chính là tới đòi nợ đúng không?” Mộ Dung Viêm Hạo không có tính
toàn làm cho hắn nói nhiều, thẳng cắt đứt hắn nói phần cuối.
Thấy Mộ Dung Viêm Hạo bề ngoài nhã nhặn, một bộ dáng văn nhược thư sinh, cho dù khí thế bức người, nghĩ đến cũng sẽ không có chỗ nào mạnh. Mọi ngươi hôm qua bị hắn đánh bại vẻn vẹn là người mới trên giang hồ, xưng không
hơn cao thủ, có thể đánh bại bọn họ cũng không đại biểu cường thế. Huống chi Mộ Dung gia từ trước đến giờ lấy nghiệp buôn bán thủ đoạn nổi
tiếng, chưa từng nghe nói võ công của bọn hắn đến trình độ kinh người.
Trong đầu một chút tâm định, Quan Tường Phong lộ ra tự tin mỉm cười, triểu
khai chiết phiến trên tay, cho người phía sau một ám hiệu.