Hạo, buông, công việc của ngươi còn chưa làm xong không phải sao?” Tử Đồng
vỗ vỗ bàn tay to bên hông ,gương mặt tuyệt mỹ vẫn khuynh thành, cũng
không hề như lúc trước nam nữ khó phân,có một cổ mùi vị thành thục ôn
hòa .
Đem mặt chôn ở cần cổ y Mộ Dung Viêm Hạo nhẹ nhàng thở
dài.”Ngươi a! Vẫn như trước kia tương đối khả ái.” Trước kia giống như
hài tử ,ngây thơ làm cho người khác muốn đùa, không giống hiện tại tâm
trí đã hoàn toàn thành thục, bất luận là nói chuyện hay hành động cũng
giống như đại nhân, không hề còn uốn trong ngực của hắn làm nũng nữa.
Tử Đồng hừ lạnh một tiếng.”Đều ba mươi ,tại sao có thể cùng trước kia
giống nhau.” Nam nhân này thật đúng là xui khiến, trước kia y giống như
hài tử ngại y quá ngây thơ, sẽ không biểu đạt tình cảm nội tâm ,không
hiểu lòng người hiểm ác, hiện tại y không ngây thơ cũng biết nói chuyện, rồi lại ngại y không đủ thiên chân khả ái.
Thở dài, Mộ Dung Viêm Hạo quyến luyến tiếp tục chôn ở cổ y,hấp thu mùi vị mê người của y.
Lần này ngay cả Tử Đồng cũng thở dài rồi, thăm dò đỉnh đầu đen nhánh của
hắn..”Ngươi a! Nếu không đi làm việc,Định Duệ lại muốn tới oán trách lỗ
tai của hắn sắp sinh kén .”Định Duệ cùng y oán trách đã ba mươi tuổi,có lão bà không thể hôn, có hài tử không thể vuốt ve,nghĩ đến đời trước
nhất định là Định Duệ tạo nghiệt.
“Đừng để ý đến hắn.” Rất nhanh đem người ôm lấy, mê muội ngó chừng một đôi mắt dưới ánh mặt trời hiện
ra màu tím trong suốt,trong lòng một trận thương tiếc.
Giống như là cảm giác được ý nghĩ trong lòng hắn ,mười ngón tay thon dài ôn
nhu trên khuôn mặt hắn sờ nhẹ.”Từ nhỏ đã không nhìn thấy, ta cũng không
khổ sở ,ngươi khổ sở cái gì?”
Mộ Dung Viêm Hạo buồn bã..”Ta nghĩ muốn cho ngươi hết thảy.”
Tử Đồng mỉm cười, trước hết là Hạo sợ mình không hiểu yêu hắn, sau đổi lại là mình lo lắng,Hạo như một quan nhân không cần y. Song, mười năm trôi qua, giữa hai người ý nghĩ – yêu thương thủy chung không thay đổi, y
vẫn không thể rời bỏ Hạo, Hạo cũng vẫn cưng chìu y như trước
“Ngươi đã cho ta hết thảy.” Y chủ động ngửa đầu ấn lên môi hắn thật sâu thâm tình hôn.
Là hắn làm cho y thoát đi cuộc sống búp bê kia,làm cho y có thể hiểu được hỉ nộ ái ố,làm y học được cách yêu người, hoàn nguyện ý bầu bạn với y
cái người đui mù vô dụng này.Kia đã là hết thảy, mắt có thể hay không
nhìn thấy y không cần .
Mộ Dung Viêm Hạo cười yếu ớt, hài lòng hôn trả lại. Hắn làm sao không phải chiếm được hết thảy chứ?
“Mộ Dung Viêm Hạo!” Giữ chặt Vô Tình, Mộ Dung Nguyệt không thức thời cắt
đứt hai người đang hôn sâu, còn che kín mắt Vô Tình không để cho hắn
nhìn thấy Tử Đồng.
“Phải gọi gọi Tứ ca.” Ở trên má người yêu nhẹ nhàng hôn một cái,Mộ Dung Viêm Hạo tức giận nhìn về phía hai người.
Mộ Dung Nguyệt mặc kệ hắn..”Mười năm rồi! Ta muốn mang Vô Tình đi, lần này không cho phép ngươi ngăn cản chúng ta.” Cũng là Vô Tình kia muốn
trung thành đến chết,mới có thể kéo hắn cùng nhau giúp cái tên Tứ ca
không có thiên lương mười năm chiếu cố, hắn không muốn nhịn nữa .
Mộ Dung Viêm Hạo nhe răng cười khẽ.”Ta lúc nào ngăn cản ngươi?” Nhìn thấy ánh mắt Vô Tình ,trong lòng hắn cười đến lợi hại hơn .
Cái tên tiểu đệ lừa gạt người trong thiên hạ vừa thiếu hụt lương tâm
này,đại khái cho tới bây giờ chưa hề chạm qua, Vô Tình trung thành bất
quá mưu kế vây hắn ở Ly Trần sơn trang, hết thảy cũng là Vô Tình tính
toán , hắn cho tới bây giờ cũng không phải là chủ tử không có lương tâm .
“Ai nói không có, nếu như không phải là ngươi không cho phép Vô Tình rời đi, Vô Tình làm sao sẽ. . . . . .”
Mộ Dung Viêm Hạo lười nghe hắn tiếp tục nói,ôn tồn ôm người yêu tính toán
nghỉ ngơi trước bữa tối , Mộ Dung Nguyệt môi bị vô tìnhche lại .
Trong ngực Tử Đồng len lén cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Tử Đồng lắc đầu.”Ta lần trước nghe đến hai người bọn họ ở trong đình nói
chuyện, mỗi lần Vô Tình không muốn cho Nguyệt nói chuyện cũng là dùng
chiêu này.” Mắt y không nhìn thấy, nhưng nghe được rõ ràng.
Mộ Dung Viêm Hạo cũng cười.”Ngươi làm cái gì mà đi nghe người ta thân mật, có ta còn chưa đủ sao?”
Tử Đồng”Trừng” hắn một cái, nghe thấy hắn mở cửa liền biết hắn muốn làm
cái gì, mặt vừa không nghe lời đỏ lên.”Ngươi lại tới nữa , hiện tại là
ban ngày.” Trên người còn có ánh mặt trời chiếu sáng ấm áp,có thể thấy
được mặt trời còn chưa xuống núi.
“Cũng không phải là lần đầu tiên.”
“Hạo!” Trong miệng kháng nghị, trong lòng cũng là ngọt .
Mộ Dung Viêm Hạo hôn đôi môi của y,không để y có cơ hội tiếp tục kháng
nghị ..”Đối với ngươi, ta vĩnh viễn cũng ăn không ngán, Tử Đồng.”
“Thật?” Tử Đồng mỉm cười, thật ra thì trong lòng sớm đã có đáp án.
“Thật.”
Bọn họ cũng hiểu được đáp án, mười năm mỗi một ngày, bọn họ đều nói như vậy với nhau, tương lai cũng như vậy.
Vĩnh viễn đều như vậy.
-Hoàn-