Trích nhật ký tốt nghiệp sau 3 năm học cao trung của Viễn Sơ Ảnh:
Không thể thấy được thế gian là thế nào? Em hỏi anh. Có phải giống như đang đi trên cây cầu độc mộc không anh?
Anh trả lời em : Đúng vậy
Nếu không thể nhìn thấy được thì tâm trạng sẽ như thế nào đây?
Anh đứng dưới ánh sáng, khiến em chẳng dám nhìn qua. Trong lòng em có một bóng ma, nên em chẳng thể nhìn thấy chính bản thân mình.
Mỗi người đều đã được định sẵn một số mệnh, chúng ta không thể ngăn cản.
Em từng oán hận chính mình yếu đuối.
Em từng oán hận thân thế của anh.
Em từng oán hận chính những điều em có.
Nhưng em lại chẳng thể cứu vãn bất cứ điều gì, dù có lẽ lòng em vẫn còn muốn níu kéo, thế nhưng cuộc đời đã không cho chúng ta cơ hội.
Trong sinh mệnh, nhất định đã từng có những khách nhân, giống như những bông tuyết rơi tản mạn, giống như những hạt cát phiêu linh, giống như những cơn gió ly biệt.
Khi em mở mắt ra, sẽ chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Giống như một cuốn phim cũ đang phát những tình tiết chầm chậm, anh vẫn sống trong đó với bóng dáng vẫn mãi chỉnh chu mà chẳng sao có thể mài mòn như xưa.
Sinh nhật vui vẻ.
Hi vọng khi anh mở mắt ra, anh sẽ được cảm nhận những màu sắc thần tiên khắp thế gian này.
Haha, đồng hồ vừa đúng điểm 12 giờ, hôm nay em hơi mệt, em ngủ trước đây. Chúc anh ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp.
Ps: Đừng cứ mãi nhíu mày như ông già thế chứ, trông hình sẽ rất khó coi đấy. Còn nữa, đừng để quá mệt nhé, sinh nhật thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Buổi sơ ngộ, ai chẳng muốn đó sẽ trở thành một màn trình diễn hoa lệ, khi tấm màn nhung đỏ trên sân khấu dần mở ra.
Có thể đó sẽ là ấm áp.
Có thể đó là vui nhộn.
Mà cũng có thể đó sẽ là bi thương.