“Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.”
Nam Phong cúi đầu vừa đi vừa ngâm, chợt xoay người một cái, cười ha ha
với Không Hoa đứng trước mặt “Tiểu đệ ngu dốt, tài sơ học thiển, chỉ có
thể dùng mấy thứ của tiền nhân để lừa gạt Không Hoa huynh.”
(2 câu trên nằm trong ‘Thu tứ’ của Lưu Vũ Tích: Từ xưa thu đến buồn cô liêu, Với tôi thu đẹp hơn xuân nhiều)
Hai ngươi trong phòng dường như nói mãi không hết chuyện, cả ngày
ngồi với nhau đàm thi luận đạo đọc sách viết chữ. Nam Phong cá tính chân chất, lại cùng Tang Mạch ở quỷ trạch nơi con người e sợ không dám tới,
trước đó ít khi có thể kết giao với bạn cùng lứa. Vị Không Hoa công tử
từ kinh thành tới này không chỉ học thức uyên bác, hơn nữa lời lẽ thân
thiết. Sự xuất hiện của hắn khiến Nam Phong có chút hưng phấn vì hận đã
gặp nhau hơi muộn.
Trong tay Tang Mạch là mấy hạt hạch đào, miễn cưỡng dựa ở cửa sổ, từ
ngoài phòng đem tình thái của hai người bên trong thu hết vào mắt.
Hai ngày trước, Nam Phong chạy tới theo sát hắn lắp bắp nói sơ qua trọng điểm về việc lưu lại khách nhân này lâu dài.
Ngốc tử, ngoài miệng thì nói “Thỉnh biểu ca ra một chủ ý.”, trong cặp mắt rụt rè kia lại rõ ràng tràn ngập muôn vàn luyến tiếc. Tang Mạch
không ngước mắt lên, chăm chú ngồi chỉnh sửa móng tay thật dài của hắn
“Tùy ngươi.”
Nhìn bóng lưng bừng bừng phần khởi của Nam Phong, trong lòng thầm
cười nhạt. Ngươi không lưu hắn lại, chính hắn cũng sẽ tìm cớ để lưu lại.
Quả nhiên, khách nhân thân phận đáng kính trọng thu lại sạch sẽ vẻ
tàn độc lãnh khốc trên mặt, rạng rỡ mặt mày cùng tiểu thư sinh người
phàm làm bằng hữu.
“Hiền đệ, ngươi là người bản địa hả?”
“Đúng vậy, ta từ khi ra đời đã ở đây.”
“Cùng với biểu ca?”
“A, ân!”
Không Hoa quay đầu nhìn bóng người ngoài cửa sổ một chút, Diễm quỷ
đồng thời mở mắt, “Rắc——” một tiếng bóp vỡ quả hạch đào trong tay.
Nam Phong theo ánh mắt hắn nhìn thấy Tang Mạch ngoài cửa sổ, vội giải thích nói “Năm đó vì tạo điều kiện cho ta đọc sách, biểu huynh từng gia nhập gánh hát làm đào kép, ngôn từ cử chỉ sợ rằng có chút khác với
người ngoài… Kỳ thực tâm địa hắn thiện lương, đối với ta… là không thể
tốt hơn.”
Không Hoa nghe vậy gật đầu, liền đổi đề tài “Ngu huynh trên đường tới đây nghe một sự kiện hiếm có, thật là hiếu kỳ, chẳng hay hiền đệ đã
biết chưa?”
Nam Phong ngạc nhiên nói “Là chuyện gì?”
“A… Ngu huynh cũng là nghe lời đồn thôi.” Không Hoa dừng bút, nhíu
mày suy tư chốc lát rồi nói “Nghe một lão ông bán trà nói, vào ban đêm
năm ngày trước, trong thành có một đạo hồng quang tận trời, có lẽ là có
bảo vật hiện thế?”
“Nga?” Nam Phong không khỏi mở lớn mắt.
Không Hoa nhưng đem đường nhìn chuyển hướng cửa sổ, mỉm cười “Có người nói, nơi phát sinh hồng quang chính là ngay gần quý phủ.”
Người đứng ngoài cửa sổ bóc xong một hạt hạnh đào cuối cùng, vỗ vỗ
tay, đem vỏ vỡ tung xuống đất “A, hóa ra Không Hoa công tử cũng không
phải tới đọc sách, mà có rắp tâm khác a.”
Không Hoa nhưng cười không nói, cúi đầu tiếp tục viết xong bức tự.
Hắn cầm bút thì đem cán bút cầm rất cao, ba ngón tay hơi khép lại, cổ
tay lơ lửng giữa khoảng không, thoăn thoắt, tư thái ung dung tùy ý,
trong lúc khai hợp chữ có một phong thái uy nghi khí phách.
Tang Mạch dựa bên cửa sổ nhìn một hồi, không tiếng động rời đi. Nụ
cười của Không Hoa vẫn đọng lại bên môi, trong mắt lóe ra tinh quang, dĩ nhiên đã tính trước kỹ càng.
Chỉ có Nam Phong còn mơ hồ vắt óc suy tư “Năm ngày trước? Không có a, chỗ nào có hồng quang? Có lẽ là ta ngủ say quá? Chờ một chút ta đi hỏi
biểu ca.”
Đêm tối, mọi người đang say giấc, khắp nơi lặng ngắt như tờ.
Trong vương phủ bị vứt bỏ có một cái bóng lặng yên không tiếng động
bay ra, giây lát sau, lại có một bóng đen đi theo phía sau hắn. Người
phía trước tựa hồ vội vã chạy, trong bóng cây loang lổ, hắn nhảy lên
xuyên qua, áo bào trắng rộng ở trong gió phiêu diêu, mái tóc đen thật
dài vờn bay khắp bầu trời.
Đích tới là một tòa miếu đổ nát, một chút ánh lửa cùng mùi rượu nồng
đậm từ trong cửa sổ luồn ra. Sau đó bóng đen tới dán tại cánh cửa, thấy
bên trong một nam tử khoảng chừng trên dưới hai mươi đang ngồi.
Người nọ cũng không xấu xí, một thân ti chức cẩm bào (áo lụa gấm thêu), trên mũ khảm một khối ngọc bích thông thúy, ngũ quan rõ ràng, phong
thái nhẹ nhàng. Chỉ là cặp mắt láo liên, đặt trên gương mặt vì rượu mà
đỏ bừng, sinh ra vài phần hèn mọn không đàng hoàng.
“Đêm dài đằng đẵng, chẳng hay huynh đài muốn giải sầu tịch mịch thế
nào?” Cạnh đống lửa không biết từ lúc nào có thêm một người, áo bào
trắng phiên phiên, tóc đen phủ trên gấm vóc. Có lẽ do đi quá nhanh, ngữ
điệu hắn bất ổn, thở hơi hổn hển.
Nam tử đang uống rượu kinh ngạc nhìn hắn đến gần mình, mùi rượu dâng
lên, hỏa quang đỏ tươi chiếu sáng một khuôn mặt minh lệ tới mức hắn bắt
đầu có chút hô hấp bất ổn “Ngươi nói gì?”
Người đó đứng bình tĩnh cạnh đống lửa, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh “Ngươi đang nhắm vào tiểu thư nhà Trương viên ngoại?”
“Ngươi biết ta?” Lại một trận kinh ngạc.
“Ha hả, ta còn biết đêm nay ngươi sẽ tới khuê phòng của Trương gia
tiểu thư.” Người kia cười tươi như hoa, vươn tay chậm rãi kéo vạt áo ra
“Có điều, ngươi thấy ta so với Trương tiểu thư thì sao?”
Trường bào bao bọc thân thể trong nháy mắt rơi xuống đất, cơ thể
tuyết trắng được hỏa quang chiếu rọi như mỹ ngọc. Nam nhân mở lớn đôi
mắt, không thể khắc chế đem ánh mắt rơi xuống trên thân thể xích lõa của hắn, nhũ châu đỏ sẫm, tiểu phúc bình thản đang lẳng lặng nằm giữa hai
chân… Gió nhẹ thổi vào trong phòng vén lên mái tóc như thác nước của
hắn, hỏa quang rung động, hắn dùng đầu ngón tay phủ lộng trên nhũ tiêm,
hơi thở gấp gáp, cười đến càng quyến rũ, lại như mời gọi.
“Nhìn đủ chưa?” Gương mặt mỹ lệ tới không phân được nam nữ đến gần,
lúc đó mới nhìn rõ, hắn có một đôi đồng tử sắc xám, nhìn vào thì không
thể ra được, yêu dị như quỷ mị “Có muốn sờ xem thế nào không?”
Hái hoa tặc đã từng nhìn qua bách hoa còn đang ngẫm nghĩ, bàn tay đã
bị nắm lấy. Hắn vươn lưỡi liếm dọc theo đầu ngón tay tinh tế, nhãn thần
nhu thuận lại phóng đãng. Con mắt màu xám, đầu lưỡi màu hồng, trong đầu
chỉ có gương mặt quyến rũ cùng thân thể tuyết trắng của hắn. Bàn tay bị
lôi kéo xoa thân thể hắn.
“Ta lạnh.” Hắn nói. Thân thể trắng mịn gắt gao dính vào tay hái hoa
tặc, tiếng thở dốc lộ vẻ điềm nị “Còn chưa đủ.” Cái lưỡi đỏ tươi không
thỏa mãn mà liếm môi.
“Oanh” một tiếng, mùi rượu cùng dục hỏa xông lên não. Còn quan tâm
lai ịch gì nữa! Hái hoa tặc như tỉnh mộng, một tay đặt người kia ở dưới
thân…
“Ừm… chỗ đó… a… thoải mái…”
Tiếng rên rỉ uyển chuyển từng chữ tràn ra ngoài cửa, Không Hoa xuyên
qua cánh cửa, thấy phía trước tượng thần trợn mắt, hai thân thể như rắn
quấn lấy nhau.
“Ư…ta không được….ưm….”
Người bị áp chủ động quỳ trên mặt đất, một tay duỗi ra phía sau, dọc
theo thắt lưng đi tới giữa hai bắp đùi. Hữu ý hay vô ý, hai ngón tay ở
bên ngoài vẽ một vòng, chậm rãi mở ra huyệt động đói khát tới liên tục
co rút “Ta muốn…”
Đôi mắt ngấn nước, bên môi còn vương trọc dịch nam nhân bắn ra, nhũ
tiêm bị vuốt ve tới sưng đỏ không chịu nổi, theo ngón tay ra vào, eo nhỏ không ngừng vặn vẹo phóng đãng. Không Hoa phát hiện hắn cười với mình,
khoái ý, mê hoặc. Khuôn mặt đó, chính là Tang Mạch, hay Diễm quỷ.
Nam nhân phía sau Tang Mạch đã khẩn cấp nghĩ muốn đem khí vật đang cố chịu đựng xen vào thân thể hắn…
Một trận huyết vũ phân chi, Diễm quỷ mới vừa rồi còn động tình không
ngớt, gương mặt giờ đã vô cảm đứng dậy, nhặt lên y vật của nam nhân lau
đi vết máu trên người. Không Hoa chỉ thấy bạch quang lóe lên, nam nhân
vừa vận sức chờ phát động đã biến thành một mảng huyết nhục mơ hồ trên
mặt đất. Máu tươi bắn khắp bốn phía, chỉ có bạch y của Tang Mạch là
không nhiễm nửa điểm trần ai, trong tay cầm một tấm da người hoàn hảo.
Không khí đặc mùi máu tanh phả vào mặt, hắn vượt qua cánh cửa, thoáng gặp Không Hoa “Thứ ngươi muốn không ở trong tay ta.” giọng điệu ôn hòa.
“Lau khô mặt của ngươi đi.” bên miệng hắn còn lưu lại một tia vết tích.
Diễm quỷ quần áo chỉnh tề hừ một tiếng, mang theo miếng da người của hắn nhảy vào trong bóng đêm.
Trong ngôi miếu đổ nát đống lửa còn hừng hực thiêu đốt, Không Hoa cất bước đi vào. Vết máu dưới đất như có sinh mệnh thấm vào nền đất, trong
nháy mắt, tất cả vết tích không còn sót lại chút gì.
“Đi, gọi Hạ Cơ tới.”
Trong bóng tối có người lĩnh mệnh đi.
Minh chủ u ám ngồi ở chỗ hai người vừa mới giao hợp, con ngươi thu
lại, trước mắt hiện ra gương mặt đầy dục vọng của Diễm quỷ. Dưới thân,
dục hỏa lao lên.
Tang Mạch đã chẵn bảy ngày không hề ra khỏi cửa, thỉnh thoảng từ
trong phòng truyền ra tiếng vang kỳ dị. Nam Phong nhát gan cũng không
trách móc “Biểu ca hắn… có lẽ là có việc gì đó quan trọng. Nếu muốn
chúng ta hỗ trợ, hắn nhất định sẽ nói.” ra vẻ đã thành quen.
Không Hoa cười như không cười nhìn hắn “Chỉ sợ hắn nói ra ngươi cũng bị làm cho phát sợ.”
Tạm thời bất luận thư sinh thế nào ở cùng với một con Diễm quỷ giết
người lột da thì hiển nhiên không biết cái gì mới là tốt nhất. Thư sinh
trung thực không phát giác, biểu ca hắn thuận tay nhét vào góc tường một hình nhân bằng giấy nho nhỏ đến chiều sẽ thành người sống, vừa nhảy vừa chạy ra khỏi cửa, mang về củi gạo dầu muối lại còn thuận tiện mang theo mấy nén bạc. Bằng không, chỉ bằng mấy đồng tiền hắn bán thư họa trên
đường, hắn cùng biểu ca đã sớm một dạng rồi. Đương nhiên, hắn trì độn
cũng không có phát hiện, từ đêm nổi gió to, vị hảo bằng hữu mặc một thân hắc y tới, trong vương phủ luôn luôn có vài con quạ đen mắt đỏ lui tới, bận bịu tới độ đến thời gian nghỉ ngơi uống một ngụm trà cũng không có.
“Ngài thật đúng là chiếu cố biểu đệ của ta.”
Ngày thứ tám, Tang Mạch vẻ mặt mệt mỏi mở cửa phòng, Không Hoa đã đứng trước cửa chờ từ lâu: “Đâu có.”
Bên trong phòng hắn bài biện cực kỳ giản đơn, sạch sẽ tới mức như thể không có người ở.
“Là tiếp tục sử dụng hình dạng cấu tạo trong vương phủ từ trước.” Tang Mạch thuận miệng nói.
Xem ra ngày hôm nay tâm tình hắn tốt, lại không cho hắn cái vẻ mặt
kia. Không Hoa đứng trong phòng tinh tế quan sát một cái thân thể người
trước đó không có “Thuật họa bì của diễm quỷ quả nhiên là xuất thần nhập hóa.”
Nếu như không nhìn kĩ, tuyệt đối không thể phát hiện người này là
giả. Bì nang đêm đó gỡ ra từ người hái hoa tặc không biết bỏ thêm vào
vật gì, lại thành một hình người. Mặt mày, mũi, khóe miệng, mặt chính là gương mặt hái hoa tặc, nhìn thần thái lại không giống. Thiếu vẻ bỉ ổi
không đàng hoàng, thêm phần thân thiết ôn nhu, liếc mắt nhìn lại, giống
như một người khác.
“Hắn là ai vậy?”
Tang Mạch không trả lời, từ trong tủ lấy ra một khối ngọc bội cẩn
thận đặt bên hông cái thân người kia. Không Hoa thấy rõ, giữa ngọc khắc
một chữ ‘Sở’.
“Nghe nói Minh chủ điện hạ mấy trăm năm trước hạ phàm lịch kiếp,
không biết có tin đồn thú vị gì mới mẻ không?” Diễm quỷ nói một đề tài
rất khó hiểu.
Không Hoa thấy hắn không ngại vuốt y phục cho thân người kia “Ta không nhớ rõ.”
“Ngài đúng là quý nhân hay quên.”
***
Quý nhân đa vong sự:
Thành ngữ cố sự: Đường triều, Vương Linh Nhiên tuy
rằng đỗ tiến sĩ nhưng không được nhận chức quan, hắn ngày đêm suy tư làm sao để bước vào chốn quan trường, nhớ tới mình từng giao du với Ngự Sử
đại phu Cao Xương Vũ, chỉ là làm quan xong đã quên hắn luôn, vì vậy đề
bút viết thư cho người kia, trong thư giọng điệu uy hiếp nếu như vì có
chức vị thành quý nhân mà quên đi bằng hữu, tương lai bằng hữu có chức
vị cũng sẽ ăn miếng trả miếng.
Giải nghĩa: người cao quý thường hay quên. Vốn chỉ
thái độ của quan lớn ngạo mạn, không nhớ bạn cũ, sau này dùng để châm
chọc người hay quên.