Nghe nói hôm nay có miếu hội, từ sáng sớm Nam Phong đã ra ngoài. Ngẫm lại cũng thấy có chút bạc đãi hắn, trên danh nghĩa là biểu huynh đệ,
thế nhưng bận bịu ở ngoài chèo chống cái nhà này lại chính là Nam Phong
vốn nên được chăm sóc. Khi đó hắn còn chưa cao bằng cái bàn, đã biết rửa bát lau nhà. Lúc chạng vạng, mang một ghế đẩu nhỏ ra cửa ngồi, ôm bụng
kêu đói chớp chớp mắt chờ mình về, rất ngoan rất nghe lời. Sau đó đầu
của Nam Phong rốt cuộc vượt qua cái bàn, hắn học được cách xào rau nấu
cơm, còn học được cả sống tính toán chi li. Hài tử nhà người khác nhìn
chằm chằm lão đầu bán đồ chơi làm bằng đường* mà chảy nước miếng, Nam
Phong nhìn xuyên qua khe cửa, tặc lưỡi, tiếp tục vùi đầu đọc sách, vừa
lưu ý hỏa lò đang cháy thịnh vượng. Nhỏ như vậy, tâm tư đã sầu lo như
một người lớn, miệng cũng ngốc, nói không ra cái gì hoa hoa thảo thảo,
thảo nào không có tri kỷ bằng hữu. Ngẫu nhiên có dịp đi chơi miếu hội
lại vừa lúc trong nhà không có việc gì phải bận tâm, khó trách hắn vui
tới mức hoa tay múa chân.
Cùng hắn đi chính là Không Hoa. Hai người này ở với nhau rất tốt, lâu rồi không thấy Nam Phong cười thoải mái như thế, cũng lâu rồi chưa thấy người nọ trên mặt có biểu tình nhu hòa như vậy.
Nam Phong chạy tới nói “Biểu ca, cùng ta và Không Hoa huynh ra ngoài đi.”
Tang Mạch chỉnh chỉnh vạt áo giúp hắn, nói “Ta sợ mệt, không đi đâu.” Ngực âm thầm mơ màng, hai người lúc niên thiếu nếu như cũng có thể ở
chung như vậy, không biết tình cảnh sẽ như thế nào?
Nam Phong có chút thất vọng “Lâu rồi không cùng biểu ca ra ngoài.”
Tang Mạch dụng tâm kín đáo nhìn về phía Không Hoa đứng một bên “Ngươi đi cùng hắn, biểu ca rất yên tâm.” Đây là lời nói thật, tuy đã hơn ba
trăm năm, long khí trên người Nam Phong trước sau vẫn không tiêu tán
hết, trước giờ vẫn đưa tới chút phiền phức. Hiện tại có người đứng đầu
Minh phủ ở bên làm bạn, quỷ quái gì cũng không dám lại gần, thật sự là
một bảo tiêu tốt có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, tiết kiệm không ít công sức cho Tang Mạch.
Hai người đi rồi, Diễm quỷ lười nhác lại đến cái giường dưới mái hiên cong mà nằm, nhìn mây bay trên bầu trời, lấy vỏ hạch đào trong tay ném
dạ nhạ ở đầu tường khiến chúng bay tứ tán, ánh mặt trời vào đông ấm áp
chiếu xuống, cả người thư sướng.
Lúc Không Hoa vào cửa, thấy Diễm quỷ ở dưới thái dương đang ngủ say.
Hiếm khi thấy hắn không dương nanh múa vuốt, gương mặt lúc ngủ không
chút phòng vệ, vẻ mặt mất đi sự châm chọc cùng nụ cười nhạt, lại cũng
thể hiện ra chút an bình yên tĩnh, giống như một con mèo mơ mơ màng màng thu lại móng sắc, thực sự là… khiến người ta kinh ngạc.
Đứng ở bên giường, Không Hoa nhìn xuống Tang Mạch ngủ say, nhớ tới
hình dung của Trương thái y đối với hắn: là một thanh niên thanh tú dáng vẻ nhã nhặn. Đối với gương mặt tầng tầng lớp lớp họa bì trước mắt, hắn
lúc trước dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú thế nào thực tại khó có thể tưởng
tượng.
Nhịn không được cúi người xuống, vươn tay xoa mặt hắn.
“Ân?” Người ngủ say đột nhiên mở mắt, tay Không Hoa lúng túng dừng
giữa không trung. Có lẽ không thích ứng được ánh mặt trời vàng kim trải
khắp mặt đất, Tang Mạch nheo mắt lại, vẫn chưa lưu ý tới động tác của
Không Hoa “Nam Phong đâu?”
“Gặp gỡ vài đồng học, chút nữa sẽ về.” Lặng lẽ thu hồi tay, Không Hoa nhìn gương mặt biếng nhác chưa hết buồn ngủ hồi phục vẻ xa cách trước
kia, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú của hắn càng khó truy tìm.
“Ta đi tìm hắn.”
Tang Mạch nghe vậy đứng dậy, tâm trạng không khỏi ảo não, ngày hôm
nay nhất thời sơ ý, không để Nam Phong đeo bùa hộ thân. Nam Phong không
ai trông nom quả thực chính là một khối thịt Đường Tăng sờ sờ trước mắt.
Không Hoa không kịp đứng thẳng, mái tóc dài của Tang Mạch liền chạm
vào chóp mũi hắn phi dương lên “Khí tức của Hình thiên trên người ngươi
càng lúc càng nặng.” Ngữ khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Gió lạnh gào thét thổi qua, một đám mây đen che khuất ánh mặt trời,
ván cửa cũ nát bị gió thổi làm cho rung động ‘cạch cạch’. Dạ nha trên
đầu tường vẫn đứng không nhúc nhích như pho tượng, dùng một đôi mắt đỏ
nhìn chăm chú người phía dưới, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng, liền
cùng nhau xông lên, truy hồn trục phách.
“Ta…”
Tang Mạch bỗng nhiên dừng lại, lúc xoay người, Không Hoa đã đổi sang
khuôn mặt tươi cười, đưa tới một túi giấy “Cho ngươi này.” trong khẩu
khí lại mang theo vài phần sủng nịch.
Gió ngừng, quạ bay, mặt trời ấm áp chiếu trên cao, mây vẫn thong thả
trôi như trước, thoáng như tất cả vừa nãy đều chưa từng xảy ra, bầu
không khí căng thẳng biến mất tăm, chỉ là đầu ngón tay chạm nhau vẫn
băng lãnh, như thể nước chảy qua cầu.
Tang Mạch cúi đầu nhìn vào trong túi giấy, là một túi hạch đào, hắn
từng gom loại này trong tay, vỏ ngoài cực giòn, dùng chút sức liền có
thể bóp thành bốn năm mảnh. Tiếng vang ‘rắc rắc’ dường như cũng không
phải hạch đào, mà là cổ họng người khác.
Hoàn hồn lại, trong ánh mặt trời, Không Hoa hài lòng nằm ở trên cái
giường hắn vừa ngủ, nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy
hơi nheo lại “Ăn đồ của ta, đừng quên thay ta làm việc.”
“Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với hắn, người hối hận chính là
ngươi.” Đem thứ cầm trong tay trả lại, Tang Mạch phi thân bay qua đầu
tường, dạ nha đều vỗ cánh đi trốn.
Không Hoa thấy, cằm của Diễm quỷ vẫn là như cũ quật cường ngẩng cao.
Từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, là ‘Sở sử’ hôm nay mua ở đầu
đường. Dưới dương quang rực rỡ lật vài tờ, trên đó nói, nịnh thần Tang
Mạch tà thành tính, họa loạn triều cương, còn nói hắn thủ đoạn tàn khốc, đầy tay máu tươi. Thần tặc tử táng tận lương tâm, người người đều có
thể giết.
Lúc nửa đêm, đại môn trầm mặc hồi lâu rốt cuộc bị đẩy ra, một cái bóng cô đơn tiến vào.
“Không tìm thấy?” Ống tay áo phất nhẹ một cái, đem nến trong phòng
từng cái châm lên, Không Hoa đứng trong nơi sáng như ban ngày, dù bận
vẫn ung dung đọc ‘Sở sử’ của hắn. Trên bàn bên cạnh còn đặt một túi hạch đào, có hai ba cái đã lấy ra, bóc vỏ sạch sẽ ruột đặt trên một cái đĩa
nhỏ, vỏ rơi lả tả bên chân bàn.
“Hẳn là bị bắt đi.” Ống tay áo rộng kéo trên mặt đất, Tang Mạch chậm
rãi vào nhà, đi tới trước mặt Không Hoa “Ta có nên đi tìm yếu nhân của
ngươi không nhỉ?” (người quan trọng)
“Đâu phải do ta làm.” Lại lật một trang sách, Không Hoa trước sau vẫn không ngẩng đầu “Không vội, ngươi có thể chậm rãi tìm.” Đến đó không
nói gì thêm nữa.
Trong lúc hoảng hốt Tang Mạch sinh ra một ảo giác, đại đường đèn đuốc sáng trưng của Tấn vương phủ giống như U Minh điện của Hoàng Tuyền bỉ
ngạn, ngọn lửa cháy hừng hực đó là hàng vạn hàng nghìn quỷ chúng trên
Thập điện Diêm La.
“Nếm thử không?” Không Hoa lấy một hạt hạch đào trong đĩa cho vào miệng. Dưới ánh nến, mặt Diễm quỷ càng thêm tái nhợt.
“Cứu hắn.” Tang Mạch nói.
Không Hoa ngẩng đầu hờ hững nhìn hắn “Vì sao? Hắn từ lâu đã không còn là tam ca của ta nữa.”
“Không có hắn, sẽ không có Hình thiên.”
“Ta phải tin ngươi thế nào đây?” Bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt,
Minh chủ hắc y đầy vẻ thương hại “Lừa gạt bản vương là trọng tội, hình
phạt thiên đao vạn quả ngươi muốn chịu thêm lần nữa chăng?”
Ánh nến sắc vàng ấm áp dần dần chuyển thành u lục (xanh âm u?), minh hỏa âm u dấy lên, trong phòng khách rộng rãi mơ hồ truyền ra tiếng khóc nức nở khe khẽ, tiếng nước róc rách đến từ Vong Xuyên chảy không
ngừng. Đóa hoa đỏ tươi như máu từ cái khe tối om chui ra, nhìn thấy dưới chân đều là màu hồng chói mắt, giống như Tu La huyết ngục. Dạ nha lông
đen mắt đỏ đứng ở trên vai Không Hoa, một đôi con mắt hồng sắc lạnh lùng nhìn Tang Mạch.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Không Hoa tùy tiện lật quyển sách trên tay, đem tất cả những cánh hoa ở đầu gối nhẹ nhàng phủi đi. Cái cằm trước giờ vẫn hất cao của Diễm quỷ rốt cuộc thấp xuống, nhìn vào trường bảo tuyết trắng đem bỉ ngạn hoa
che lại, nhãn đồng sắc xám lại bị tóc trên trán che khuất.
“Cứu hắn.” Lại một lần nữa quỳ rạp xuống bên chân nam nhân, Tang Mạch gục đầu, thấp giọng nói.
Rốt cuộc vẫn quên, ngươi không bao giờ còn là Sở Tắc Quân ôm ta thì
thào nhẹ giọng nói “Tang Mạch, vì sao ngươi không phải là hắn.”, lúc này ngươi là con người thực của ngươi, Minh chủ điện hạ vô bi vô hỉ vô ái
vô dục.
“Cứu hắn, ta đáp ứng tất cả điều kiện của ngươi.”
“A…” Không nhịn được cười khẽ thành tiếng, Diễm quỷ kiêu ngạo sắc bén lại quỳ rạp dưới chân mình, không hề liều lĩnh, không hề châm chọc
khiêu khích, cúi đầu ủ rũ, không cam lòng mà lại không biết phải làm
sao, có thể tượng tượng tới biểu tình cố nén giận lại gắng ra vẻ lạnh
lùng của hắn. Không Hoa vươn tay vuốt đám tóc rối tung trên vai hắn,
trong hơi thở là khí tức sát phạt không tránh được. Ngón tay vén lên sợi tóc, lộ ra gương mặt cắt không còn hột máu, có thể thấy lông mi hơi
rung động cùng khóe môi gắt gao mím lại.
“Tang Mạch…” Ngón tay xoa mặt trượt xuống, nâng cằm hắn lên, Không
Hoa từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đâm thẳng vào con ngươi màu xám,
khẩu khí cũng xót thương, thâm tình như thể giọng điệu nỉ non vào tai
tình nhân “Ta muốn thấy hình dạng ban đầu của ngươi.”
Tấn vương phủ lại là Tấn vương phủ lúc trước, không thấy minh hỏa,
không thấy tiếng nước, tấm đá xanh đen liền lại như cũ nổi lên hàn khí,
ánh nến lại mờ nhạt ấm áp.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Cùng với tiếng cười phóng đãng, dạ nha lao như tên bắn vào trong bóng đêm dày đặc.
“Hắn ở cạnh Minh hồ.” Không Hoa sảng khoái nói ra chỗ của Nam Phong,
đem một cái nhân hạch đào cho vào miệng Tang Mạch “Thực sự là biểu ca
tốt.”
Lông mày Diễm quỷ nhíu lại, thẳng thắn biểu hiện ra sự căm hận trong
lòng hắn, thế nhưng lại không dám quá mức rõ ràng, vì vậy chỉ cố kéo
căng mặt, vung tay áo, bước ra khỏi cửa phòng.
Không Hoa cầm ngón tay bị cắn lắc đầu cười khẽ: Dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn của Tang Mạch, thực sự là khó mà tưởng tượng nổi.