Tô Bạch không chút ngoài ý muốn nhận được thông báo trúng tuyển của công ty này.
Thời gian mấy năm đại học kỳ thực trôi qua rất nhanh. Tô Bạch học bốn năm thật ra không hề hòa hợp với mọi người, cậu luôn một mình độc lai độc vãng, mặc một bộ đồ đen cùng mắt kính to dày cộp, trừ mấy môn học đặc biệt quan trọng, Tô Bạch cũng không thường tới trường.
Không ai biết cậu làm gì, cũng không có người quan tâm cậu đi làm cái gì.
Nhưng công ty lớn này lại cố tình tuyển cậu, làm một phần lớn người ăn phải dấm chua.
Tuy nhiên Tô Bạch lại không có ý định tới công ty này, cậu thay đổi chủ ý.
Mọi thứ cậu từng muốn hết thảy đã có được...
Cậu không cần tiếp tục dùng thân thể đi làm giao dịch, dẫu thân thể này không thể xa rời đàn ông...
Bỗng nhất thời cậu không biết sau này phải thế nào, muốn làm cái gì, muốn đi đâu.
Trong nháy mắt mê mang...
Tô Bạch chưa bao giờ nghĩ tới cái chết, cho dù là quãng thời gian khó khăn nhất kia cũng không.
Chết đều không cần dũng khí, mà sống mới cần. Cho nên cậu sống sót.
Tô Bạch mang theo hành lý, đơn giản đi tới một thành phố khác.
Ở nơi đó, không ai biết quá khứ cậu, không ai biết cậu đã từng, cậu có thể bắt đầu lại một lần nữa...
Tô Bạch ngồi trên chuyến xe lửa lạ lẫm hướng về thành phố không biết tên.
Không người biết cậu đi đâu.
Tô Bạch của phố đèn đỏ biến mất.
Có đồn đãi nói cậu đã chết, cũng có người nói cậu được bao dưỡng.
Nhưng thế giới này chưa bao giờ sẽ vì thiếu một người mà ngừng chuyển động, sự biến mất của cậu cũng không làm bất kỳ điều gì dậy sóng.
Chỉ là có vài người thầm than vài tiếng đáng tiếc rồi thôi...
“Ô... A ~~ Không muốn đâu.” Tô Bạch vô lực trốn tránh ngã lên giường, người đàn ông trên người dùng sức va chạm.
Cả căn phòng tràn ngập hơi thở ái muội, một lúc sau mới ngừng lại bình tĩnh xuống.
Tô Bạch mê man trên giường.
Chờ tới khi cậu mở mắt người kia đã đi rồi.
Trên người cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Tô Bạch không để ý, tiến vào bồn tắm lớn đầy nước cùng bọt xà bông.
Người đàn ông đó là hàng xóm của cậu, vừa chuyển đến tiểu khu Tô Bạch nhưng cũng được đối phương chiếu cố rất nhiều.
Chỉ là khi Tô Bạch hư không phát tình, bị người đó vô tình bắt gặp, liền duy trì mối quan hệ thế này.
Tô Bạch nhìn thân thể trắng nõn của mình trong bọt nước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lẳng lơ. Thân thể này đúng là không thể rời xa đàn ông mà.
Thuận tay cầm chiếc gương bên cạnh qua soi.
Vẫn là khuôn mặt ấy, năm tháng không lưu lại cho cậu bao nhiêu dấu vết, ngoại trừ vóc người cao hơn, bề ngoài cũng quyến rũ hơn...
Khuôn mặt này, thân thể như vậy.
Tô Bạch tùy tay ném gương tới góc phòng, bản thân chậm rãi ngâm trong bọt nước.
Chỉ cần vừa bị nam nhân đụng chạm là thân thể có thể chảy ra dâm thủy, bất cứ lúc nào cũng đều phát tình......
Mặc kệ cậu đi đâu, đổi bao nhiêu chỗ, đều không có ích.
Có vài thứ đã lưu trong xương tuỷ cậu.
Tô Bạch nhanh chóng đứng dậy mặc áo tắm dài bắt đầu lau đầu, tiện tay lật xem di động.
Chỉ có một mẩu tin ngắn, trên đó là một tấm ảnh chụp và địa chỉ.
Trên ảnh chụp cả người cậu dính đầy tinh dịch, ánh mắt cầu xin ham muốn.
Chỉ là một tấm ảnh cũng đủ khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Tô Bạch khá hứng thú lưu lại bức ảnh về di động. Vốn dĩ cho rằng lần đó chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ còn có tiếp theo sao.
Tùy ý ném di động lên giường, từ tủ quần áo lấy ra một bộ trông thật thanh thuần cấm dục mặc vào, đứng trước gương kiểm tra vài lần xác định không có vấn đề gì.
Tô Bạch cầm chìa khóa, xuống lầu gọi taxi, báo ra địa chỉ.
“Chàng trai, tối thế này còn tới đó làm gì vậy? Nơi ý là một vùng hoang vu đấy.”
“Ừm. Có mấy người bạn đang chờ tôi ở đó.”
[TOÀN VĂN HOÀN]