Edit: Tuyết Liên
“Ha ha ha! Đại công cáo thành!” Tống Mật Nhi thận trọng soi kĩ bài viết nhẹ nhàng khép lại máy tính, ẻ ở trên ghế sôi nổi vui vẻ huơ tay múa chân
“Rốt cuộc xong bản thảo rồi.”
Thở hổn hển ngã ở trên ghế Tống Mật Nhi vui hình như chưa có lần nào xong bản thảo mà giống như hưng phấn như lần này, Bingo có nam chính ở bên người quả nhiên có tốc độ, có cảm giác nhiều nàng tin tưởng này nhất định là tiểu thuyết tốt nhất nàng viết từ trước tới nay, lấy hắn làm nguyên mẫu.... Tốt không thể chờ đợi muốn cho hắn biết nàng viết xong bản thảo rồi, nàng muốn cho hắn là người đầu tiên biết.
Nhưng hắn nghỉ ngơi hai ngày sáng tinh mơ liền lại đi bệnh viện rồi, hiện tại mới buổi trưa hắn còn chưa có nhanh như vậy trở lại.
Mặc kệ, Tống Mật Nhi vui vẻ đứng dậy, nàng đi bệnh viện tìm hắn ngay nói cho hắn biết không phải tốt sao? Đúng rồi, nàng sẽ hầm canh hắn thích mang đi cho hắn.. Ha ha.
“Thùng thùng.”
Tiếng gõ cửa vang lên Đỗ Vịnh Duy vùi đầu suy tư không ngẩng đầu, trầm thấp thanh âm chậm rãi phiêu du nói
“Đi vào.”
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, người tới cơ hồ thanh âm đi vào nhẹ nhàng liền lặng lẽ đi tới bên người hắn, nhận thấy được có cái gì không đúng hắn bỗng chốc ngẩng đầu, cơ hồ còn chưa xem rõ ràng người tới lồng ngực của mình liền bị người đó bá đạo chiếm lĩnh.
Kinh ngạc một giây, hắn bất đắc dĩ cười khẽ lắc đầu
“Vịnh Tâm.”
An Vịnh Tâm vui ngồi ở trên đùi hắn, nũng nịu tựa vào lồng ngực của hắn, một đôi tay mảnh khảnh cũng ôm hông của hắn ăn vạ.
“Tiểu thúc lâu rồi không có ôm cháu như vậy, tiểu thúc không yêu cháu rồi.”
“Nói loạn.” Đỗ Vịnh Duy chống cằm trên đỉnh đầu của nàng, bởi vì lời nói trong lòng nàng nhũn thành một vũng, cưng chìu ôm nàng trong ngực
“Là cháu hiện tại không cần ta, cháu có Thẩm Tư Kiều là đủ rồi.”
“Mới không phải!” An Vịnh Tâm ôm chặt hông của hắn, nhỏ giọng nói:
“Hắn là hắn, tiểu thúc là thiểu thúc, không có ai có thể thay vị trí của tiểu thúc trong lòng cháu, ngài là độc nhất vô nhị.”
Người này hôm nay sao là lạ. “Cháu không phải có yêu cầu gì cần ta đi, hôm nay nói nịnh hót nhiều chắc là có âm mưu.”
“Làm sao tiểu thúc có thể oan uổng người ta như thế, cháu là thật tâm.” An Vịnh Tâm bĩu môi.
“Cháu đó còn nhõng nhẻo, đã là một mẹ của đứa bé rồi còn.” Đỗ Vịnh Duy tay xuyên qua sợi tóc mềm khẽ vuốt.
“Cháu là mẹ của một trăm đứa bé thì sao, ở trước mặt ngài cháu đều là một đứa bé, hừ hừ.” An Vịnh Tâm tính trẻ con mà cười, một hồi lâu không có lên tiếng. Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa vào. Cho đến khi nàng mang theo thanh âm nghẹn ngào chậm rãi nói ra ba chữ
“Thật xin lỗi.”
Nhẹ nhàng chấn động, hắn cố làm không hiểu nói
“Tại sao nói xin lỗi với ta?”
“Tiểu thúc biết còn hỏi.” An Vịnh Tâm nằm ở trong ngực của hắn, sợ mình sẽ khóc lớn
“Cháu thật là ích kỷ có đúng y không? Cháu từ trước đến nay không có nghĩ qua hành động việc làm của mình sẽ thương tổn đến ngài, cháu chỉ biết có ngài ở đây tất cả cũng sẽ không có vấn đề, cháu thật là xấu cho tới bây giờ cũng không có suy tính cho tâm tình của ngài, thật ra thì....Không phải như thế, cháu yêu tiểu thúc, thật rất thích.”
“Hư, đừng nói ahhh… Ta hiểu biết rõ.” Đỗ Vịnh Duy chậm rãi nhắm lại tròng mắt đen, sợ mình sẽ tiết lộ tâm tình yếu ớt.
“Ngài không biết.” An Vịnh Tâm tùy hứng ngoan cường níu lấy ngực của hắn không buông tay, nước mắt thấm ướt vạt áo của hắn
“Cháu thật sự vô cùng hư, cháu biết rất rõ tiểu thúc là bởi vì cháu mới rời đi Đỗ gia, cùng Đỗ gia trở mặt...”
“Không phải vậy, ta là bởi vì không hợp ý niệm của bọn họ, ta thích học y...”
“Ngài còn phải gạt cháu tới khi nào? Ngài cho rằng cháu thật không biết ngài học y rồi trở thành bác sĩ khoa tim mạch vì cái gì sao? Mẫu thân cháu chết bởi bệnh tim bẩm sinh không cách nào cứu sống, tiểu thúc sợ cháu sẽ bị di truyền cũng sẽ đột nhiên chết có đúng hay không? Mặc kệ là rời đi Đỗ gia hay chuyển hệ học y học đều là bởi vì cháu, bởi vì cháu!”