Khô Lâu Cơ (3)
U minh nhiều quỷ quái, thứ nhất tên viết “họa bì”, một khối khô lâu không có máu thịt, giết người lột da, dùng nhiều mảng da người tạo ra bộ da mỹ nhân diễm lệ mị hoặc, dụ dỗ nam tử trong lòng có dâm tà, giết chết rồi cắn nuốt tim gan.
Phật viết: Sắc tức là không, không tức là sắc.
Bên trong bộ da vô cùng xinh đẹp kia là một khô lâu ác quỷ, đây là thứ mọi người không thể dùng mắt thường để nhìn thấy.
Thân thể Elizabeth có lồi có lõm, lung linh xinh đẹp đang trần trụi ngồi trước gương trang điểm rất lớn, vươn hai tay ra sau đầu đụng đến một khe hở nhỏ hẹp, hai tay dần dùng sức mở to khe hở kia ra.
Chưa đầy một khác đồng hồ, một mảng da người được bóc từ trên người nàng rơi xuống, trở thành một đám thịt nguyễn trắng tuyết rơi bên chân Elizabeth.
Nàng nhìn chính mình trong gương đồng cảm thán nói:
- Bà bà, có phải ta đang trở nên xấu đi? Làn da khô ráp không có co giãn. Không hề tức giận, vị tiên sinh kia nhất định rất chán ghét ta?
Lão thái bà chắp tay nói:
- Tiểu thư yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện nhưu vậy nữa đông.
Trước gương đồng sáng loàng đã sớm không nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia nữa, chiếm lấy mặt gương to lớn gần như là một con người dị dạng, nhìn không ra là nam hay nữ, trên thân thể lồi lõm đã tràn đầy những lớp vảy và bọc mủ màu đỏ sậm, nước mủ thi nhau chảy ra từ bên trong bọc mủ, tóc gần như mất hết. Trên mặt đất cũng rải đầy vảy da và bọc mủ, ghê tởm đến mức khiến người ta muốn nôn nửa, nhìn qua giống như một ác quỷ đi từ trong địa ngục ra.
- Lập tức sẽ tốt thôi, bởi vì rất nhanh sẽ có vật thay thế mới.
Cùng lúc đó, trong mật thất, Sùng Lợi Minh nhìn kẻ đứng trước mặt, miệng ngậm tiểu đao, tay cởi dây dừng nói:
- Ta thật sự là khinh thường mỹ nhân ngươi! Trên người ngươi dấu bao nhiêu bả đao? Vậy mà không bị soát ra?!
Đôi mắt màu lam xinh đẹp cảu người nọ nhẹ nhàng đảo qua nhìn Sùng Lợi Minh rồi chầm chậm đi đến bên cạnh Sùng Lợi Minh, tiểu đao trong tay đặt lên cổ hong Sùng Lợi Minh.
Sùng Lợi Minh nuốt nước miếng, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, giật giật nhìn nam nhân kia nói:
- Ý ngươi là gì thế? Là muốn cứu ta? Hay là muốn giết ta? Ban nãy ta thiếu chút nữa bóp chết ngươi. Hử? Mỹ nhân câm điếc.
Xoẹt.
Sợi dây thừng buộc chặt tay Sùng Lợi Minh bị tiểu đao chém đứt, mà người nọ cũng là một bộ dáng thờ ơ xoay người đi.
Sùng Lợi Minh nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên mắt cá chân đứng dậy nhìn người nọ, không nghĩ tới người nọ đi chưa được mất bước đã bắt đầu ho khan không ngừng:
- Khụ khụ khụ khụ. Khụ khụ.
Tuy ho kịch liệt như thế nhưng người nọ cũng không dừng bước. Sùng Lợi Minh bước tiến lên một tay giữ chặt cổ tay người nọ quát:
- Ngươi bị điên hả? Bộ dạng như thế này đi ra ngoài, ngươi tính để bọn họ đánh chết rồi quang cho sói hả.
Nhưng không ngờ người nọ giật mạnh tay, thoát khỏi kiềm chế của Sùng Lợi Minh.
Sùng Lợi Minh cho hắn một cái tát nói:
- Cái tên bệnh lao này, ho đến đầu óc hỏng luôn rồi à? Nói tốt cho ngươi, ngươi không nghe, ép người khác phải động thủ ngươi mới thấy thoải mái sao?
Người ọ nhìn chằm chằm Sùng Lợi Minh, con ngươi không chút sợ hãi giống như một con hồ ly giảo hoạt.
Sùng Lợi Minh lầy từ trong túi ra vài vật nhỏ hình trụ ném lên trên tay người nọ, che miệng của hắn thấp giọng nói:
- Ngươi nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần thôi. Đây là đạn lửa tự chế, nhất định phải giữ cho tốt, chỉ cần tháo chốt, mười giây sau sẽ cháy, sau một phút sẽ phát sinh nổ mạnh dẫn đến lửa lớn. Lửa lớn, hơn nữa còn kéo dài. Ngươi nhất định phải rời đi trước, bởi vì cái nóc dinh thự này sẽ bị nổ tung trời.
Trong khoảng thời gian này, ta đi thu hút sự chú ý của mọi người, ngươi có thể chạy xa đến đâu thì cố sức mà chạy, cho dù nghe được thanh âm gì cũng đừng quay đầu!
Sùng Lợi Minh giảo hoạt cười, nhân lúc đối phương bất ngờ không đề phòng cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của người nọ, đầu lười linh hoạt thăm dò vào trong miệng rồi tùy ý cướp đoạt. Môi người nọ thực mầm, có chút giống cánh hoa tàn, mang theo hương dịu nhẹ của sen trắng, nhẹ nhàng nhưng có chút nhẩm đắng.
Có một khoảng thời gian, Sùng Lợi Minh sẽ nghĩ đến đầu óc mình khi đó không phải bị cửa kẹp thì cũng là bị chập mạch, cho nên mới làm việc ngốc như vậy.
- Nếu muốn báo đáp ta - Sùng Lợi Minh thì thầm bên tai người nọ nói - May mắn tạm biệt thì không bằng liền lấy thân báo đáp đi.
Ngón tay thon dài tinh tế vuốt lấy mái tóc đen như lụa như tớ, trong ánh mắt mê ly mang theo cảm xúc ưu thương cùng một thứ cảm xúc khó hiểu.
Sùng Lợi Minh đứng thẳng người, rút bàn tay ra khỏi mái tóc xinh đẹp kia, đứng ở cửa đưa lưng về phía người kia nói:
- Tên của ta là, Ngạch nhĩ cát Sùng Lợi Minh. Đừng quên. Nhỡ kỹ lời ta, đi đừng quay đầu. Có lẽ ta chết sẽ rất khó coi.
Đây là lần đầu tiên nhỉ? Sùng Lợi Minh nghĩ, đây là lần đầu tiên bản thân đối với một người như vậy - nhất kiến chung tình. Khuôn mặt của người nọ, thật sự là...
Vị mặn của gió từ mặt biển thổi tới, sóng biển mãnh liệt đánh lên bên bờ đá ngầm, giống như một con dã thú gào rít trong đêm đen.
Sùng Lợi Minh từ trong mật thất chui ra đứng trên mỏm đá ngầm, trường y màu xanh ngọc thêu lá trúc bị gió biển thổi lên cuồn cuộn. Những sợi tóc hỗn độn che khuất một con mắt của Sùng Lợi Minh, dưới ánh trăng mông lung không thể thấy rõ ánh mắt của hắn.
Vài thông dân đi tuần tra ở bờ biển nhìn thấy Sùng Lợi Minh đúng trên mỏm đá ngầm, một thôn dân run rẩy vươn bàn tay ra chỉ vào hắn nói:
- Kia, đó là...
Vài thôn dân rất nhanh cầm lấy liềm cuốc nhìn chằm chằm Sùng Lợi Minh.
Hai tay Sùng Lợi Minh run nhẹ trong bóng đem, một bàn tay hắn xoa khiên tình ti trên cổ tay, hộ giáp đầu ngón tay lộ ra hàn quang lạnh như băng.
Hắn mắng thầm: “Khiên tình ti tuy rằng còn trên cổ tay, nhưng tay phải bị trói lâu đã sớm không còn cảm giác, súng cũng bị tịch thu. Đầu óc choáng váng vô cùng, là do mất máu hay là do thảo dược kia? Có điều, vì gặp mặt một lần mà lấy mạng ra, đầu thật sự là bị kẹp cửa mà.”
Sùng Lợi Minh nhếch khóe miệng cười cười sau đó nhảy một cái, vài thôn dân rống to:
- Tên tiểu tử kia muốn chạy trốn, may ngăn hắn lại.
- Ha ha, lão tử đang đứng đây này, có gan thì đến đây nhận lấy cái chết!
Sùng Lợi Minh liếc kẻ đứng đầu núp sau đám người kia cười ha hả:
- Đến đây! Có bao nhiêu người thì lăn ra đây cho lão tử.
Hắn vừa dứt lời, mười mấy thôn dân từ bốn phương tám hướng chạy đến, trong tay cầm vũ khí vây quanh Sùng Lợi Minh.
Sùng Lợi Minh nhìn kĩ, những thôn dân này quả nhiên đều bị bệnh hủi, khó trách bọn họ đều cẩn thận khẩn trương như thế, đối với chuyện có người xâm nhập sẽ có phản ứng lớn như thế.
- Mau dừng tay! Dừng tay!
Lão thái bà quản gia từ đằng xa thất tha thất thểu chạy tới, một bên chạy một bên cao giọng hô to:
- Tiểu thư đã phân phó không được làm thương tổn hắn, mau dừng tay a!
Oanh.
Không đợi lão thái bà kịp chạy tới, dinh thự xa hoa phía sau liền dấy lên lửa lớn hừng hực.
Hỏa hoạn, lửa lớn sắc cam tàn sát bên trong dinh thư.
Sùng Lợi Minh nhìn dinh thự bị lửa lớn cắn nuốt chợt nhớ tới người kia. Đạn lửa đã châm, người kia cũng nên rời đi rồi chứ?
- Tiểu thư!!!
Không biết là ai hô lên một tiếng, tất cả thôn dân đều bắt đầu xôn xao.
Lão thái bà đã chạy tới nhìn lửa lớn thiêu đốt dinh thự ôm đầu rống to;
- Sao lại thế này? Dinh thự sao lại bốc cháy? Tiểu thư còn ở bên trong a..
- Tiểu thư! Tiểu thư Elizabeth còn bên trong dinh thự! Nhanh đi cứu nàng.
Tất cả thôn dân đều chẳng còn quan tâm đến Sùng Lợi Minh, tất cả chỉ vội chạy tới hướng dinh thự.
Sùng Lợi Minh tất nhiên không cho bọn họ như ý nguyện, nghiên người ngăn một thôn dân, hai tay cầm thật chặt cái cuốc trong tay thôn dân kia:
- Ta nói rồi, hướng ta mà đến! Ai cũng đừng hòng qua bên kia!
Hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Là bị ngu? Hay là đang nổi điên? Hắn đường đường là tam phẩm bối lặc gia sao lại vì một người không quen biết mà mạo hiểm?
Truyền thuyết, bị sơn quỷ cắn người, sẽ bị mê hoặc, can tâm tình nguyện vì nó mà dâng ra sinh mệnh.
Đêm nay, hắn rốt cục cũng hiểu được, truyền thuyết này cũng không phải không thật.
Hắn, gặp quỷ quái trong núi, bị nó mê hoặc linh hồn.
Đúng vậy, hắn, Ngạch nhĩ cát Sùng Lợi Minh, người thừa kế nhà Ngạch Nhĩ Cát đã bị quỷ mê hoặc nhân tâm.
Một cái cuốc hung hăng bổ phía sau cổ Sùng Lợi Minh. Hắn nhanh chóng nghiêng người, cái cuốc kia không đánh trúng nơi yếu hại nhưng lại sượt qua vai trái và cổ, nháy mắt máu chảy ra làm nhiễm hồng toàn bộ y phục màu trắng.
Sùng Lợi Minh tung sợi tơ trong tay ra, cửu khúc kim hoàn khảm trong hộ giáp chỉ liền xuyên qua cổ họng của thôn dân kia.
Sùng Lợi Minh rút hộ giáp chỉ ra, hộ giáp chỉ vốn chỉ ngắn ba tấc nay duỗi thẳng ra thành hai thanh mỏng như cánh ve, giống như trường châm bạc. Trên trường châm bạc dính máu tươi đen sẫm. Đầu châm mỏng manh lóe lên thanh quang.
Sùng Lợi Minh đè lên viên hồng ngọc trên hộ giáp chỉ, trường châm kia liền tự động thu về bên trong hộ giáp.
Hắn lấy tay xoa máu trên cổ, nhổ nước miếng nói:
- Ha ha, ta cũng có lúc chật vật như thế này sao, thật cmn mất mặt!
Nghĩ đến việc người kia đã rời đi, đi được rất xa, đột nhiên Sùng Lợi Minh không tự chủ được rống lên:
- Có thể đi thật xa, bước đi thật xa.
Một thôn dân giơ cao đinh ba trong tay chuẩn bị công kích Sùng Lợi Minh.
Sưu.
Bên tai lướt qua một tiếng gió lạnh, một đạo hành quang bay qua sát mặt Sùng Lợi Minh. Sùng Lợi Minh ngẩn người lập tức quay đầu, chỉ thấy giữa trán tên thôn dân phía sau cắm một thanh tiểu đao quen thuộc.
- Tất cả mọi người dừng tay!
Phía sau truyền đến một giọng nói dịu dàng như ngọc, lại có chút lạnh như huyền băng ngàn năm:
- Ai dám cử động dù chỉ một chút, đây chính là kết cục của cô ta!
- A a a - tiếng nữ nhân thét chói tai tận trời cao.
Sùng Lợi Minh quay đầu lại thấy người kia đứng trên ban công dinh thự, một bàn tay siết cổ Elizabeth, tay kia thì cầm một tiểu đao đặt lên trên mặt Elizabeth.
Elizabeth bị kinh hách không nhịn được thét lên chói tai. Người nọ hếch cằm nhìn từ trên cao xuống giống như quân vương bóng đêm hạ mệnh lệnh cuối cùng đối với mọi người:
- Thả cái người Bát Kỳ kia đi, bằng không, ta liền một đao giết chết nữ nhân này!
Cư nhiên là nam nhân?! Cái tên lớn lên giống hồ ly tinh kia là nam nhân?
Đây là một đả kích không nhỏ đối với Sùng Lợi Minh.
Dạ dày nhất thời bỗng cảm thấy cuồn cuộn, người kia là nam nhân, nói cách khác hắn vừa rồi hôn nam nhân kia! Thật ghê tởm!!!
Lão thái bà hoảng sợ nhìn Elizabeth rồi nói với bọn họ:
- Còn thất thần làm gì! Nhanh cứu tiểu thư!
- Vâng vâng!
Lão thái bà không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng chỉa vào người kia, lớn tiếng kêu:
- Mau trả tiểu thư lại cho bọn ta!
Bàn tay run run lơ đãng bóp cò, phịch một tiếng, viên đạn trực tiếp xuyên thủng trái tim Elizabeth, người kia quăng thi thể Elizabeth vào đám cháy.
Sùng Lợi Minh tính toán thời gian rồi hô lớn với người kia:
- Chạy nhanh! Sắp nổ mạnh!
Phanh! Phanh! Một tiếng nổ vang trời phát ra từ dinh thự, ánh lửa đầy trời, khói đặc cuồn cuộn.
Người kia đứng ở trên ban công không nhịn được ho khan, vừa ho vừa nói:
- Ta, đời này ghét nhất thiếu nợ người xa lạ.
Những tiếng nổ mạnh liên tục phát ra biến dinh thự thành một biển lửa, tất cả mọi người đúng tại chỗ không hề động đậy.
Ai nhìn cũng biết lửa này không có khả năng bị dập tắt. Người ở bên trong cũng không thể nào sống được, không cần phải dập hỏa.
Sùng Lợi Minh nhìn thấy người kia ở trong hỏa giống như phượng hoàng niết bàn, từ trong biển lửa nhảy xuống vách núi đen bên cạnh dinh thự. Dưới đó là biển rộng mênh mông.
Lửa cứ cháy mãi, cháy mãi, cho đến khi phía chân trời xuất hiện một tia mặt trời, lửa mới chậm rãi tắt đi.
Dinh thự kia giờ đã thành một mảnh phế tích, lão thái bà quý xuống vách núi đen, ánh mắt đục ngầu nhìn chỗ kia.
Sùng Lợi Minh che miệng vết thương đi qua nói:
- Vì sao không đi cứu hỏa?
- Những thôn dân này hình như còn không nhận ra sự thật rằng nữ nhân kia đã chết, lửa lớn như vậy, người bên trong nhất định là thi cốt không còn.
- Không muốn giết ta diệt khẩu sao?
- Từ sau khi nữ nhân ngoại quốc kia tới đây, thôn này dần biến thành địa ngục. Thôn dân bị lây bệnh giống như bị phát điên, mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi cực độ, sợ bị quan phủ phát hiện. Lúc ban đầu, mọi người đều rất tuyệt vọng, thậm chí có người còn dẫn cả nhà lên đỉnh núi. Nhưng dần dần, mọi người phát hiện người vào nơi đây càng ngày càng ít, giống như bị một tấm vách ngăn ngăn cách thôn này với thế giới bên ngoài. Tiểu thư Elizabeth vốn là một thiên kim của một gia tộc quyền thế, bọn họ mua miếng đất này, đen nữ nhi bị bệnh truyền nhiễm đáng sợ này tới đây ẩn cư. Bởi vì liên quan đến người nước ngoài nên quan phủ cũng không hỏi đến. Lúc này, bọn ta mới bắt đầu hiểu được, nữ nhân khiến bọn ta vạn phần oán giận mang cái bệnh kia đến, lại là cây cỏ, cứu mạng duy nhất của bọn ta. Nhưng hiện tại, Elizabeth tiểu thư đã chết, đã không còn gia tộc của nàng che chở, bí mật cái thông này rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Sùng Lợi Minh nhìn lão thái bà nói:
- Bà không bị bệnh hủi đúng không? Hiện tại rời đi còn kịp.
Lão thái bà nằm trên mảnh đất bị đốt trụi lệ rơi đầy mặt:
- Gia đình ta chỉ còn mình ta, tôn tử, tức phụ đều bị bệnh, ta sinh ra ở đây, phụ thân ta, gia gia ta cũng chôn chỗ này. Năm nay ta đã bảy mươi lăm tuổi. Lão nhân như ta sống còn có ý nghĩa gì sao? Bọn ta tạo nhiều nghiệt như vậy, giết nhiều người như vậy, vẫn cứ nghĩ là mộng đẹp, cứ mộng chính mính có thể lặng yên sống, sống cả quãng đời còn lại ở mảnh đất này, chỉ là, chỉ thế thôi...”
Mộng này, cũng nên tỉnh.
Trên thế gian này, sinh mệnh không phải phân ra thành ba, bảy loại. Mỗi người đều ngang hàng, mỗi người đều có quyền sống sót và ý nghĩa của sự sống sót, chỉ là muốn xem ngươi đối với nó như thế nào mà thôi...