“Dạ Khê Hàn cảm giác được Phó Vân Mặc đang tới gần, sau đó hơi thở ấm áp kề sát lại, Phó Vân Mặc từ phía sau ôm lấy nàng.”
***********
Viên Uyên cùng Tuyết Tâm tự nhiên ngồi xuống bàn của Phó Vân Mặc, mà đệ tử khác của Linh Lung sơn trang cùng tự tìm chỗ ngồi riêng.
“Khụ khụ...các ngươi...”
Phó Vân Mặc nhìn đôi tay của Viên Uyên và Tuyết Tâm ngay từ khi bước vào cửa liền chưa từng tách nhau ra, không nhịn được mà hiện lên ý cười có vài phần ái muội.
Viên Uyên bị ánh mắt của Phó Vân Mặc nhắc nhở, sắc mặt lại đỏ vài phần, đang muổn rút tay về, lại bị Tuyết Tâm nắm thật chặt, thoát không được.
“Như ngươi chứng kiến.”
Tuyết Tâm cũng thẳng tính, cứ như vậy làm Viên Uyên càng thêm ngượng ngùng hơn nữa, bất quá là thiếu nữ, da mặt tương đối mỏng...
“Khụ khụ...”
“Khụ khụ...”
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân lơ đãng mà ho nhẹ vài tiếng, cho dù bình tĩnh như Dạ Khê Hàn, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, chỉ có thể nâng chén trà mà nhấp một ngụm, giấy đi nét mặt mất tự nhiên.
“...Mọi người...giải quyết chuyện xong rồi?”
Viên Uyên lập tức nói lái sang chuyện khác, nhắc đến chuyện này, sắc mặt của ba người lập tức trở nên nặng nề.
“Đã giải quyết, nhưng mà bây giờ còn một con côn trùng có hại cần phải giải quyết.”
Phó Vân Mặc nói xong, chỉ thấy Tuyết Tâm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ừ...quả thực cần phải giải quyết một chút.”
Nam Côn Luân nhìn nụ cười lạnh của Tuyết Tâm, liền mượn cớ hỏi: “Tuyết trang chủ hình như thu được tin tức nào sao?”
“Ừ...Thiên Cơ lâu phát cho ta một phong thư mật hàm.”
Lời này vừa nói ra, ba người đều hiểu rõ, tuy rằng Dạ Khê Hàn không biết Tiểu Lý chưởng quầy muốn làm cái gì, nhưng liên quan đến Thiên Cơ lâu, e là Tiểu Lý chưởng quầy đã bắt đầu đối phó với đám ngụy quân tử Nguyệt Lạc sơn trang.
“Uống trà uống trà đi...”
Nam Côn Luân hiểu ý không hỏi tiếp, rót trà cho Tuyết Tâm và Viên Uyên...
“Ngươi bị thương sao?”
Dạ Khê Hàn nhạy bén đã nhận ra sắc mặt tái nhợt không bình thường của Tuyết Tâm, chỉ thấy Tuyết Tâm gật đầu, nói: “Ừ, vết thương nhỏ thôi, có hắc y nhân đột nhập vào sơn trang, nếu không phải là Linh Lung sơn trang lấp đầy cơ quan, e là đã tổn thất nghiêm trọng.”
Tuyết Tâm khi nói chuyện, cũng có thể từ trong giọng nói bình thản của nàng nghe ra được sự phẫn nộ cùng hận ý.
“Người khởi xướng chúng ta đã giải quyết rồi.”
Nam Côn Luân nói, lúc này, Tuyết Tâm theo thanh âm nhìn về phía Nam Côn Luân, hiển nhiên nàng có chút tò mò, người khởi xuống kia, là ai.
Phó Vân Mặc bất đắc dĩ, đành phải đem toàn bộ chân tướng sự việc nói ra, Tuyết Tâm cũng không có ngoài ý muốn, dù sao lúc trước sư phụ của nàng đã từng nói qua, bao vay tiêu diệt Nam Cương tà phái, là một đoạn lịch sự đen tối nhất.
“...Hóa ra chân tướng thật sự là như vậy sao?”
Một tia may mắn kia vốn dĩ không hề tồn tại, sư phụ nàng kính yêu nhất, thật sự đã dẫm lên thi thể của người khác mà về tới Trung Nguyện...
“Đã là quá khứ rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là, đi đến Thiên Cơ thành.”
Phó Vân Mặc cũng không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao mọi chuyện đều đã hạ màn rồi...
“Đúng rồi, Viên nha đầu, ngươi không bị thương chứ?”
Nam Côn Luân thấy Tuyết Tâm bị thương, vì vậy cũng sợ là Viên Uyên đã bị thương.
“Không, muội không sao cả.”
Viên Uyên cười nhàn nhạt, mọi người liền uống trà, một bên vừa ăn cơm, một bên vừa chửi hành vi dơ bẩn của đám ngụy quân tử Nguyệt Lạc sơn trang.
Một bữa cơm đã ăn xong, mọi người liền muốn bắt đầu lên đường, bởi vì người của Linh Lung sơn trang có chút nhiều, lộ trình tương đối chậm, cho nên đoàn người của Phó Vân Mặc lựa chọn đi trước.”
“Gặp lại tại Thiên Cơ thành.”
Phó Vân Mặc hướng người của Linh Lung sơn trang chắp tay thi lễ, mà Tuyết Tâm cũng cười lại, nói: “Gặp lại tại Thiên Cơ thành.”
Sau khi từ biệt, ba người mua chút lương khô, liền rời đi trước.
“Tuy rằng rất muốn biết giữa các nàng ấy đã xảy ra gì rồi.....nhưng mà ta cũng ngại hỏi.”
Phó Vân Mặc khi đi tới đường mòn ở vùng ngoại ô, mới nói ra ý nghĩ của mình.
“Đệ cũng vậy a!”
Nam Côn Luân là người nhiều chuyện nhất, tất nhiên rất muốn biết giữa Tuyết Tâm và Viên Uyên đã xảy ra gì rồi, nếu đã tiến triển đến tình trạng như thế này, xem ra cũng sắp tới tới cuộc sống hạnh phúc sung sướng rồi.
“Nữ ma đầu...ngươi không thấy hiếu kỳ sao?”
Phó Vân Mặc quay đầu hỏi Dạ Khê Hàn, chỉ thấy Dạ Khê Hàn không nói lời nào, cũng không nhìn nàng, vẫn tiếp tục cất bước, nhưng mà vành tai ửng đỏ của nàng ấy, lại bán đứng tâm tình của nàng ấy....
“Ngươi cũng muốn biết đúng không?”
Phó Vân Mặc tiến lên ôm chặt cánh tay của Dạ Khê Hàn, cố ý đến gần sát lỗ tai của nàng ấy, làm như lỗ tai của mình, bộ dạng muốn né tránh thực sự đánh yêu đến mức làm Phó Vân Mặc muốn nhào lại cắn.
“Tránh ra đi.”
Dạ Khê Hàn không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận bản thân lại nhiều chuyện giống như hai cái tên tò mò Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc này.
“Có phải hay không hả”
Phó Vân Mặc vẫn bám lấy Dạ Khê Hàn, mà Dạ Khê Hàn vẫn như cũ không thèm nhìn Phó Vân Mặc một cái, trầm mặc không nói lời nào, tuy Phó Vân Mặc cũng đã biết được đáp án rồi, nhưng mà vì không nên chọc vào sợi lông mọc ngược của người kia, cuối cùng cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ là vẫn gắt gáo ôm lấy cánh tay của nàng ấy mà tiếp tục đi về phía trước...
Nam Côn Luân đi theo phía sau hai người, đem cử chỉ của hai người đều hứng trọn hết...
Trong lòng đang kêu gào...
Các ngươi có thể đừng làm như ta không tồn tại hay không vậy a!
- ------------
Cứ như vậy hành trình dọc suốt ngày đêm kéo dài mười ngày, bọn họ rốt cuộc cũng thấy được cửa thành của Thiên Cơ thành, Thiên Cơ thành ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người vào thành đều là người trong giang hồ, hiển nhiên khẳng định vì chuyện đại hội võ lâm lần này.
“Thiên Cơ thành, ta lại trở về rồi đây!”
Phó Vân Mặc nhìn ba chữ to đùng 'Thiên Cơ thành' ở trên cửa thành kia, không nhịn được có chút cảm khái, không thể ngờ được...
Bắt đầu từ nơi này, kết thúc vẫn là nơi này....
“Quanh đi quảnh lại, vẫn là trở về đây.”
Nam Côn Luân cũng rất cảm khái, lúc trước nếu như không phải quen biết Phó Vân Mặc, tính toán đi theo Phó Vân Mặc, sợ là cuộc sống của hắn cũng không có xuất sắc như vậy.
“Đi thôi!”
Kỳ thật Dạ Khê Hàn cũng rất cảm khái, chỉ là cảm xúc của nàng luôn kín kẽ, cũng không giống hai người kia lộ ra biểu tình lộ liễu như vậy.
Bất quá Thiên Cơ thành, là nơi mà nàng gặp được Phó Vân Mặc. cũng là nơi thay đổi tất cả mọi thứ, nếu không phải quen biết Phó Vân Mặc, e là nàng vẫn là Giáo chủ Ma giáo tàn nhẫn độc ác, cũng sẽ không dễ dàng tìm được Thiên Tàng như vậy...
Càng sẽ không nhận được thứ tình cảm chân thành nhất trong cuộc đời này...
Dạ Khê Hàn quay đầu nhìn về Phó Vân Mặc, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười, cùng bọn họ sóng vai tiến vào Thiên Cơ thành...
Thiên Cơ thành thực sự vô cùng náo nhiệt, biển người tấp nập, mà Tứ Hải lâu, e là đã chứa đầy khách rồi?
Quá nhớ Tứ Hải lâu, Phó Vân Mặc theo bản năng mà chạy về hướng Tứ Hải lâu, quả nhiên, người ở Tứ Hải lâu đã chật như nêm cối, mỗi người đều vội đến phân không rõ đông tây nam bắc nữa.
Cũng may Lý nhân tinh vẫn thấy được người đứng ở cửa, trong lòng vui vẻ, lập tức đi tới.
“Hai tên nhãi ranh nhà ngươi rốt cuộc biết đường trở về rồi hả?”
Tuy rằng rất bận, nhưng Lý nhân tinh vẫn ngăn không được mà buông bỏ tất cả, cùng chào hỏi hai người.
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân cái gì cũng không nói, trực tiếp chồm người tới ôm lấy, ôm Lý nhân tinh vào trong lòng.
“Lý chưởng quầy, ta nhớ ngươi quá đi mà.”
Phó Vân Mặc cảm tính mà nói, mà Nam Côn Luân cũng gật đầu hùa theo, nói: “Đệ cũng vậy a!”
“Biến biến biến, hai tên nhãi ranh, tởm quá đi!”
Tuy trong giọng nói lộ ra sự ghét bỏ, nhưng mà hốc mắc của Lý nhân tinh đã nhiễm đỏ, sương mù dày đặc...
Dạ Khê Hàn nhìn hình ảnh ở trước mặt, có lẽ là cũng có chút cảm động rồi...
Cảm giác có người để bản thân vướng bận...cũng tốt.
“Lý chưởng quầy, có phải hết phòng rồi không?”
Phó Vân Mặc tuy rằng biết sự thật nhất định là như thế, nhưng mà trong lòng vẫn mang tia hy vọng mà hỏi.
“Phòng cho khách nhân đã hết rồi, nhưng mà, ở hậu viện vẫn còn giữ lại hai gian phòng.”
Lý nhân tinh nhìn Dạ Khê Hàn, hắn dù sao cũng là người của Thiên Cơ lâu, mối quan hệ giữa Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn, hắn ít nhiều cũng biết được một chút.
“Tốt quá! Đa tạ Lý chưởng quầy!”
Phó Vân Mặc còn không đợi Lý nhân tinh nói gì tiếp, trực tiếp cầm tay Dạ Khê Hàn, đi đến gian phòng ở hậu viện, Lý nhân tinh muốn gọi cũng gọi không được nữa.
Nam Côn Luân cũng đi theo, ba người tìm được hai gian phòng trống, liền từng người chọn, đi vào ở.
Phó Vân Mặc đem tay nải quăng đi, đi thẳng đến trên cái giường cứng cáp kia, duỗi cái eo lười ra.
“Đã lâu chưa từng có cảm giác nhẹ nhõm như vậy rồi.”
“Không phải vẫn còn chuyện phải làm sao?”
Dạ Khê Hàn chỉ tẻ nhạt nói một câu, thu dọn tay nải của mình, đem chúng bỏ vào trong tủ y phục.
“Cái đám Nguyệt Lạc sơn trang đó không làm được tích sự gì đâu, không sao, Tiểu Lý chưởng quầy đã hỗ trợ...”
Nói tới đây, Phó Vân Mặc bịt kín miệng, cảm giác được bản thân hình như đã nói gì đó không nên nói...
Dạ Khê Hàn tất nhiên cũng nghe thấy, chỉ là không có lập tức đâm thủng, chỉ nói: “Ừ...Thật là không làm được tích sự gì.”
Dựa vào bọn họ mà mơ tưởng muốn tranh vị trí Minh chủ võ lâm, cũng không ước lượng để cân lượng của bản thân.
“Nữ ma đầu...”
Phó Vân Mặc gọi Dạ Khê Hàn một tiếng, Dạ Khê Hàn chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, tiếp tục thu dọn tay nải của mình.
Dạ Khê Hàn cảm giác được Phó Vân Mặc đang tới gần, sau đó hơi thở ấm áp kề sát lại, Phó Vân Mặc từ phía sau ôm lấy nàng.
“Kỳ thật ta rất nhớ phòng chữ Địa số ba.”
Chất giọng nhỏ nhẹ của Phó Vân Mặc vang lên bên tai, Dạ Khê Hàn nghe nhắc đến phòng chữ số ba, khóe miệng giương lên một ý cười dịu dàng.
“Vậy sao? Hồi ức ở chỗ đó hình như không tốt lắm.”
Dạ Khê Hàn ngẫm nghĩ, hai lần, lần đầu tiên người nọ thì vô cùng sợ mình, lần thứ hai, chính là buổi tối hai người rời xa nhau vào một năm trước...
Hồi ức, quả nhiên đều không được tốt cho lắm.
“Chỗ đó là nơi chúng ta mới quen biết nhau...chỗ nào có ngươi đều tốt...”
“Miệng lưỡi trơn tru...”
Dạ Khê Hàn tùy ý để Phó Vân Mặc ôm, cũng muốn hưởng thụ loại cảm giác khó có được yên bình thế này...
[Cốc cốc...]
Tiếng đập cửa truyền đến, Phó Vân Mặc không đành lòng mà buông Dạ Khê Hàn ra, nói: “Ai?”
“Tiểu Ngọc Nhi.”
Thanh âm của người nọ có chút do dự, nghĩ đến chắc là đã suy xét rất lâu mới gõ cửa.
“Vào đi!”
Phó Vân Mặc nói một tiếng, Dạ Khê Hàn quay đầu tiếp tục thu dọn, mà Phó Vân Mặc vẫn đi tới cạnh cửa, nhìn gương mặt tươi cười gượng gạo của Tiểu Ngọc Nhi.
“Làm sao vậy Tiểu Ngọc Nhi...?”
“...Tiểu Mặc tỷ...Ngươi, ngươi có gặp Trương Ma Tử không?”
Nghe nhắc đến, thân hình của Phó Vân Mặc chợt cứng đờ, ngay cả Dạ Khê Hàn cũng không nhịn được mà quay đầu về phía Tiểu Ngọc Nhi.
“Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Phó Vân Mặc thử hỏi, chỉ thấy Tiểu Ngọc Nhi muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, mới nói: “Ta lo cho hắn...”
Phó Vân Mặc thở dài, nói: “Ta đã gặp hắn...”
“Hắn vẫn khỏe chứ?!”
Tiểu Ngọc Nhi vừa nghe thấy, hiển nhiên có chút kích động, mà Phó Vân Mặc từ trong ánh mắt của nàng ấy đọc được bốn chữ...
Rễ tình đâm sâu...
“Tiểu Ngọc Nhi...”
Phó Vân Mặc thở dài, kéo Tiểu Ngọc Nhi tiến vào, đóng cửa lại, nói: “Trương Ma Tử không phải người tốt...”
“...Hắn...ta biết, nhưng mà hắn có thể sửa đổi....Thật đó!”
Tiểu Ngọc Nhi nói xong, Phó Vân Mặc còn chưa có bất kỳ phản ứng gì, nhưng thật ra Dạ Khê Hàn ở một bên cười một tiếng, không tỏ ý kiến...
-----------Hết chương 101----------