Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 53: Chương 53: Chính khí quyết




"Xin hỏi tiền bối, nữ ma đầu muốn [Phong Vân quyết] này rốt cuộc là vì cái gì?"

**********

Cứ như vậy, ba người kết bạn lên đường, tới trấn nhỏ nơi ở của Quái y, còn cần mất khoảng mười ngày đường, lúc tới Lạc Hoa lĩnh, Nam Côn Luân và Nam Côn Luân đem ngựa bán đi, theo lộ trình của bọn họ, cũng không cần chuẩn bị ngựa, dù sao độc của Nam Côn Luân đã có thể trì hoãn ít nhất một tháng, đi đường có thể ăn uống xa xỉ một chút.

Đi cả một ngày đường, ba người đi tới một cái trấn nhỏ, tìm một khách điếm, phải thuê hai gian phòng, ăn xong rồi lại đến cơm chiều.

"Phó cô nương, để ta bắt mạch cho ngươi đi!"

Tào Nhất Sư mấy ngày nay vẫn luôn chú ý đến Phó Vân Mặc, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nhưng cũng không nghiêm trọng, thoạt nhìn như trọng thương mới khỏi.

"À, được."

Phó Vân Mặc đưa tay ra, hai ngón tay của Tào Nhất Sư áp lên mạch tượng của Phó Vân Mặc, ngưng thần lắng nghe...

"Ân...Thương thế của Phó Vân Mặc đã không có gì trở ngại, chỉ là trong ngực sợ là nội thương ứ đọng lại chưa thanh tẩy, cái này ngươi dùng đi!"

Tào Nhất Sư từ trong tay nải của mình lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc thật ra cảm thấy có chút xấu hổ, nói: "Tiền bối không tức giận khi ấy ta vô lễ như vậy đối với ngươi sao?"

Tào Nhất Sư vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười cười nói: "Ta nên cảm kích ngươi mới phải, ngươi nói đúng, trốn tránh, căn bản không giải quyết được vấn đề."

Phó Vân Mặc nghĩ muốn bổ sung thêm cho hắn một câu: nhưng mà hữu dụng. (ý nói trốn tránh cũng có chỗ ích lợi)

Nhưng mà nàng cũng không muốn ở ngay lúc này lại làm chuyện xấu thế này, cho nên liền ngậm miệng lại không nói thêm.

"Ai, Tiểu Mặc tỷ, tỷ nói tại sao nữ ma đầu bỗng nhiên không tìm chúng ta đòi....võ công bí tịch nữa chứ?"

Nam Côn Luân bỗng nhiên hiếu kỳ nói, bởi lẽ nữ ma đầu kia đuổi theo bọn họ vô cùng gắt gao, làm sao lại đột nhiên từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

"Võ công bí tịch? [Phong Vân quyết] đúng không?"

Bộ dạng hiểu rõ của Tào Nhất Sư, chỉ là thanh âm cực nhỏ, tất nhiên cũng không hy vọng bị những người khác nghe thấy, nhằm tránh tăng phiền toái cho nhóm người bọn họ.

"Đúng vậy."

Phó Vân Mặc cũng hào phóng thừa nhận, dù sao Tào Nhất Sư cũng chỉ là y si (say mê y thuật), đối với võ công kỳ thật không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà một tay của hắn là Diêm Vương đoạt mệnh châm có một không hai ở trong giang hồ, ở trong y lý lại có sự lãnh hội ra một nội công tâm pháp cao thâm hơn người, [Diêm Vương quyết], tất cả đều là ở trong y lý mà sinh ra kỳ ngộ, nếu không phải có kỳ ngộ này, Tào Nhất Sư e là cũng sẽ không học võ công.

Chỉ là ngộ tính của Tào Nhất Sư cùng tài năng võ học cứ như vậy mà trợ giúp hắn lên hàng ngũ năm đại cao thủ.

"Lão phu nghĩ, nàng ta từ bỏ [Phong Vân quyết] rồi, thứ này đối với nàng ta đã vô dụng."

Vô dụng? Phó Vân Mặc nhíu chặt mày, Dạ Khê Hàn muốn [Phong Vân quyết] này rốt cuộc là vì cái gì?

"Xin hỏi tiền bối, nữ ma đầu muốn [Phong Vân quyết] này rốt cuộc là vì cái gì?"

Phó Vân Mặc vẫn là hỏi ra miệng, từ khi nàng biết bản thân bị hội chứng Stockholm, rất có thể đã thích nữ ma đầu rồi, nàng liền quan tâm đến nữ ma đầu này, hiện tại nhớ lại, nàng dường như rất lâu về trước đã quan tâm đến người này rồi...

Có thể là lúc nàng ta ở miếu hoang thoa dược cho mình..,

Có thể là lúc nàng mệt mỏi ngủ ở trong lòng ngực của nữ ma đầu....

Có thể là lúc bản thân nói dối mà hạ dược nàng ta...

Có thể là lúc bản thân đã hôn nàng ta...

Đã không biết là khi nào, Phó Vân Mặc cảm thấy đầu óc của mình khẳng định là đã bị úng nước rồi, khẳng định là mọc cỏ mới có thể như vậy...

"Nội công tâm pháp nàng ta luyện có khiếm khuyết, sẽ là cho cách một khoảng thời gian sẽ bị chân khí phản phệ, gặp nội thương, mà nàng ta cần [Phong Vân quyết], chính là muốn giải quyết vấn đề này."

Tào Nhất Sư nói chuyện này, vẫn là cảm thất bất an, dù sao cũng là nữ nhi của cố nhân, hắn cũng không hy vọng thấy Dạ Khê Hàn xảy ra chuyện gì.

"Tại sao hiện tại nàng ta lại không cần nữa?"

Phó Vân Mặc nghe được lời nói của Tào Nhất Sư, đại khái cũng hiểu được, mà lần trước nàng đứng ở cạnh cửa cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, biết là nếu như Dạ Khê Hàn tiếp tục luyện thì sẽ rất nguy hiểm.

"Bởi vì nàng ta cần phải phế bỏ một thân võ công hiện tại, mới có thể tu luyện [Phong Vân quyết], cái giá phải trả quá lớn..."

Tào Nhất Sư thở dài, Phó Vân Mặc nghe thấy điều này, bên tai chỉ cảm thấy ù ù tiếng vang, cho nên Dạ Khê Hàn từ bỏ [Phong Vân quyết], chính là bản thân quyết định tu luyện nội công kia

Trên người kia còn có bộ nội công tâm pháp khiếm khuyết kia?

"Không có cách nào khác sao?"

Trong mắt Phó Vân Mặc lo lắng, Nam Côn Luân và Tào Nhất Sư đều thấy rõ ràng, chỉ là trong lòng đều không rõ ràng lắm, quan hệ giữa hai người các nàng thật vi diệu.

"Chỉ cần nàng ta ngưng luyện loại nội công này, lại lấy nội công của [Phong Vân quyết] điều trị, thì có thể làm cho nội thương của nàng ta không còn tái phát nữa."

Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, nhớ tới lúc ở miếu hoang, cảm nhận được chân khí thuộc về Dạ Khê Hàn, đích xác cùng [Phong Vân quyết] có vài phần tương tự nhau, hơn nữa nội lực của bản thân tuy yếu, nhưng đối với việc ổn định nội lực cho nàng ta thì thập phần hữu hiệu...

Thế mà lại có liên quan đến như vậy, cho nên nữ ma đầu vẫn luôn muốn [Phong Vân quyết], muốn điều trị nội thương của nàng ta, chỉ là không thể tưởng tượng được cái giá phải trả thật sự là...

"Hy vọng nàng ta....đừng đi vào chỗ bế tắc thôi!"

Phó Vân Mặc cuối cùng chỉ nói được một câu như thế, biểu tình giống như không có việc gì cả, làm người khác không bắt được cảm xúc của nàng, chỉ có Phó Vân Mặc biết được mà thôi...

Nhân sinh như kịch, toàn dựa vào kỹ thuật diễn xuất mà thôi...

Nghỉ ngơi một ngày, ba người tiếp tục lên đường, ba ngày sau, bọn họ dự tính ở một mái đình hóng gió nghỉ ngơi một chút, thế mà lại gặp người quen.

"Tam tặc vương?"

Phó Vân Mặc nhướng mày nhìn ba người ở trong đình hóng gió chân tay luống cuống, làm như bị thứ gì bao vây, thật sự khổ não.

"Thực sự có duyên a!"

Nam Côn Luân cười cười, tiến lên nói: "Ba vị huynh đệ, lại gặp mặt rồi!"

Tam tặc vương bị hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, cư nhiên lại là sát tinh này nữa, mà dõi mắt nhìn tới, còn tháy Phó Vân Mặc mang theo một nam nhân trung niên sóng vai mà đi, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.

"Thế nào lại là các ngươi nữa!"

Ninh Viễn Hành đã mở miệng trước, nhìn thấy bọn họ đều cảm thấy không có chuyện gì tốt cả...

Nam Côn Luân tò mò nhìn xem bọn họ rốt cuộc đang bao vây cái gì, chỉ là bị bọn họ che khuất, mơ hồ nhìn ra được, là nữ tử, trong lòng một ngọn lửa dâng lên.

"Các ngươi cư nhiên! Có ý đồ vũ nhục nữ tử nhà lành!"

Lời này vừa nói ra, vốn Phó Vân Mặc đang đi chậm rì ở phía sau thì giận sôi máu, lập tức đi vọt lên, Vân Trung Tiên liền tra ra khỏi vỏ muốn chém một nhát về phía ba tên sắc quỷ kia, nhưng mà lúc này Ninh Viễn Hành lập tức lắc lắc tay, nói: "Không phải không phải!"

Phó Vân Mặc lập tức dừng bước chân lại, hoãn lại tốc độ [Như diều gặp gió].

"Cô nương này lúc chúng ta phát hiện đã bị trọng thương rồi, phun ra rất nhiều máu, cũng không dám di chuyển nàng ta lung tung, sợ xương cốt của nàng ta bị gãy, đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ thì..."

Ninh Viễn Hành cảm thấy ủy khuất, người nay không phân lam hồng hắc bạch liền muống xông lên chém người, thiếu chút nữa liền bởi vì cứu một người mà chịu tai ương rồi.

"Bị thương?"

Phó Vân Mặc đảo mắt nhìn về phía cô nương đang nằm dưới mặt đất kia, vừa trông thấy, thực sự là kinh ngạc một phen...

"Viên....Viên cô nương...?"

Nằm trên mặt đất không phải ai khác, chính là Viên Uyên của Linh Lung sơn trang, chỉ thấy cả người của nàng đề là máu dơ bẩn, khóe miệng có vết máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, mất đi huyết sắc, tình huống rất không mấy lạc quan.

"Tiền bối! Tiền bối!"

Phó Vân Mặc đang vẫy gọi Tào Nhất Sư ở phía sau, Tào Nhất Sư cảm thấy sự tình không đúng, lập tức chạy tới, Tam tặc vương lập tức tránh ra một bên, Tào Nhất Sư xem xét hơi thở của nàng, sau đó lại xem xét mạch tượng, nhẹ nhàng ấn lên một số nơi ở trên ngực nàng, sau đó nói: "Không có gãy xương, nhưng bị nội thương rất nặng, thoạt như giống như là do tẩu hỏa nhập ma làm ra, Phó cô nương, làm phiền ngươi đỡ nàng ta ngồi dậy."

Ở đây đều là nam nhân, nhiệm vụ này tất nhiên rơi xuống người của Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc đỡ Viên Uyên ngồi dậy, Tào Nhất Sư từ trong tay nải của mình lấy ra một túi ngân châm nhanh chóng phong bế mấy chỗ huyệt đạo lớn trên người của nàng, cản trở cho chân khí trong cơ thể tiếp tục hỗn loạn, sau đó đút cho nàng uống một viên đan dược.

Ninh Viễn Hành nhìn thủ pháp châm cứu, bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê rần...

"Diêm Vương thần châm..."

Ninh Viễn Hành ngưng thần nhìn về phía Tào Nhất Sư, lúc này mới lộ ra một nụ cười kinh hỉ.

"Thì ra là lão Tào a!"

Nghe thấy xưng thế kiểu này, Tào Nhất Sư lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Viễn Hành, híp mắt nhìn nhìn, sau đó bật cười, nói: "Thì ra là Ninh nhị a!"

"Đã lâu không gặp a!"

"Thật sự là đã lâu không gặp!"

Phó Vân Mặc nghe đối thoại của bọn họ, biết hai người quen nhau, chỉ là lúc này, gặp lại vui sướng thì đợi chút hãy nói tiếp, hiện tại vẫn là kéo cái mạng của Viên Uyên trở về mới đúng.

"Các ngươi đợi lát nữa hãy trò chuyện tiếp, cứu người trở về trước đi mà."

Tào Nhất Sư vừa nghe thấy, cười một chút nói: "Phó cô nương đừng vội, ngươi cũng đừng quên ta là Diêm Vương sầu, người ở trên tay ta, Diêm Vương gia cũng thu không được."

Tào Nhất Sư một chưởng dừng ở trên vai Viên Uyên, nội lực bắt đầu thấm vào trong cơ thể của Viên Uyên, nói: "Đứa trẻ này lúc trước đã phải chịu vết thương do Đông Sát chưởng gây ra, vì vậy tu luyện nội lực cũng thiên hàn, cần phải có nội lực cương dương để dung hòa."

Lời này của Tào Nhất Sư vừa nói ra, Nam Côn Luân lập tức tiến cử nói: "Ta, ta có thể!"

"Ha ha, Nam tiểu tử, ngươi vẫn chưa được, vẫn là để Ninh nhị làm đi!"

Ninh Viễn Hành vừa nghe, sửng sốt một chút, sau đó cười cười, nói: "Làm đi!"

Cứ như vậy, Ninh Viễn Hành ngồi xếp bằng, chưởng dán lên phía sau Viên Uyên, bắt đầu chữa thương cho Viên Uyên.

Mọi người liền thối lui sang một bên làm hộ pháp cho bọn họ, cũng vì không muốn quấy rầy bọn họ.

"Các ngươi phát hiện nàng ta ở đâu?"

Nam Côn Luân tò mò hỏi, mà tên mập Trần Nhượng liền nói: "Thì tại đình hóng gió này, lúc nhìn thấy chúng ta còn tưởng rằng là một cổ thi thể, lão đại xem xét hơi thở nói còn sống, chúng ta trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ, cũng may các ngươi tới đúng lúc."

Trần Nhượng nói xong, tên lùng Trương Hiểu lập tức nói: "Đúng vậy! May mà có các ngươi, nếu không vị cô nương này sợ là phải đi tìm Diêm Vương gia báo danh rồi."

"Không phải vẫn là nên cảm tạ lão đại nhà ngươi sao, nếu không thì chẳng phải ta múa rìu qua mắt thợ rồi sao?"

Nam Côn Luân cười nói, Phó Vân Mặc nghe xong cũng cười cười, không thể nghĩ được lúc đó giương cung bạt kiếm, chặn đường đánh vài người, hiện tại cư nhiên có thể vui vẻ nói chuyện phiếm như vậy, có lẽ đây là giang hồ rồi, duyên phận luôn là không thể diễn tả nỗi.

"Vị cô nương này các ngươi quen sao?"

Tào Nhất Sư liếc mắt nhìn Viên Uyên một cái, sau đó nhìn về phía Phó Vân Mặc, trong lòng tò mò.

"Đúng vậy, nàng ấy vốn là người của Linh Lung sơn trang, chỉ là....Linh Lung sơn trang cách nơi này cũng gần một tháng lộ trình, nàng ấy làm sao lại ở chỗ này...chúng ta cũng không rõ lắm."

Tào Nhất Sư nghe xong, trên mặt cực kỳ kinh ngạc, ngay sau đó lại hỏi: "Ngươi xác định là Linh Lung sơn trang?"

"Đúng...Đúng vậy..."

Tào Nhất Sư nhíu mày, nói: "Trên người nha đầu này có [Chính khí quyết] hộ thể của Viên gia...Nếu không thì sớm đã chết rồi..."

"À...Cho nên?"

Phó Vân Mặc vẫn là nghe không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì...

"Viên gia cùng Tuyết Tâm trang chủ đương nhiệm của Linh Lung sơn trang, thế nhưng lại có mối thù rất lớn..."

Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân nghe thấy, thần sắc ngây dại ra...ngăn không được bốn mắt nhìn nhau....

Lại là...con gái của kẻ thù?

--------Hết chương 53--------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.