Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 106: Chương 106: Từ biệt và thay đổi




“Ân...chuyện giang hồ đã xong rồi, muốn học theo mấy vị cao nhân gì đó mà đi quy ẩn.”

**************

Đại hội võ lâm oanh oanh liệt liệt một trận thì giải tán, chỉ là trong miệng mọi người ngoại trừ Minh chủ võ lâm Ninh Bất Khuất vừa rồi, tất nhiên còn có Nguyệt Lạc sơn trang đã bị giang hồ thanh tẩy.

Tứ Hải lâu náo nhiệt hẳn lên, trong miệng đều là tên họ Nhạc kia, Phó Vân Mặc cũng không thèm để ý, đi thẳng đến chỗ Lý nhân tinh.

“Lý chưởng quầy, có gặp qua Trương Ma Tử không?”

Lý nhân tinh vừa nghe, mày chau lại, thở dài, nói: “Hậu viện.”

Phó Vân Mặc ra hiệu cho Nam Côn Luân, lập tức chạy tới hậu viện, liền thấy Tiểu Ngọc Nhi và Trương Ma Tử hình như đang làm gì đó, thanh âm rất nhỏ, bọn họ không nghe thấy rõ ràng.

“Trương Ma Tử.”

Phó Vân Mặc đi tới, nghe thấy thanh âm của Phó Vân Mặc, Trương Ma Tử lập tức quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ, tay vẫn còn quấn băng vải đang muốn bỏ trốn, lại bị Nam Côn Luân bắt tại trận.

“Cầu xin các ngươi, đừng giết Ma Tử ca, hắn thật sự dự định hối cải để làm người tốt rồi, thật mà!”

Tiểu Ngọc Nhi cũng sợ đến mức quỳ xuống, giữ chặt chân của Nam Côn Luân, rất sợ một chưởng của Nam Côn Luân sẽ đánh chết Trương Ma Tử.

Mà Trương Ma Tử vẫn còn cắn chặt môi, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ là thân hình cứng đờ còn đang run rẩy, hiển nhiên hắn đối với hai người này có biết bao sợ hãi...

“Bọn ta lúc nào nói muốn giết hắn chứ...”

Phó Vân Mặc liếc xéo, nhìn Trương Ma Tử, nói: “Cái túi vừa rồi là ngươi ném lên phải không?”

Trương Ma Tử không nói gì, thậm chí còn không nhìn Phó Vân Mặc...

“Đa tạ một côn này của ngươi, nếu ngươi muốn hối cải để làm lại người tốt, vậy thì làm cho tốt, nếu như bọn ta phát hiện ngươi cô phụ Tiểu Ngọc Nhi, cho dù bọn ta ở cách xa ngàn dặm, cũng sẽ đến lấy đầu của ngươi.”

Trương Ma Tử nghe xong, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, sắc thái trong mắt đều khó phân biệt, không biết đang suy nghĩ gì.

“Bọn ta và ngươi không có lời gì để nói, nhưng mà nhớ kỹ lời ta nói vừa nãy, hối cải để làm người tốt, đối xử với Tiểu Ngọc Nhi cho thật tốt, nếu không...”

Phó Vân Mặc làm một động tác cắt cổ, nói xong, Nam Côn Luân lúc này mới buông Trương Ma Tử ra, nói: “Đi thôi, đừng quấy rầy hai phu thê bọn họ nữa.”

Làm một cái bóng đèn chuyên nghiệp, Nam Côn Luân đã biết lúc nào có thể đến, lúc nào có thể lui ra.

Phó Vân Mặc gật đầu, lúc cùng Nam Côn Luân rời đi, thanh âm của Trương Ma Tử lúc này mới vang lên.

“Đa tạ.”

Hai chữ này, bao hàm quá nhiều nghĩa, quá nhiều cảm xúc phức tạp, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân ăn ý không có đáp lại, rời khỏi hậu viện.

- ----------------

Vùng ngoại ô, Nhạc Lâu Phong đỡ Nhạc Văn Quân đang chật vật rời đi....

“Ta làm tất cả mọi việc đều vì Nguyệt Lạc sơn trang...”

Nhạc Văn Quân thấp giọng nhắc lại, Nhạc Lâu Phong nghe thấy, lại không nói gì, tiếp tục đỡ hắn đi...

“Ta làm tất cả mọi việc đều vì Nguyệt Lạc sơn trang!”

Nhạc Văn Quân đẩy mạnh Nhạc Lâu Phong ra, trong trạng thái điên cuồng vừa cười vừa khóc, mà Nhạc Lâu Phong lại hét lại một câu: “Nguyệt Lạc sơn trang đã không còn tồn tại nữa rồi!”

Một câu này, tựa như một chậu nước lạnh tạt lên cảm xúc hiện tại của Nhạc Văn Quân, trong lòng như một mảnh trống rỗng...cái gì cũng không còn nữa.

“Quả thực sẽ không tồn tại nữa.”

Một thanh âm âm u lạnh lẽo truyền đến, như một tầng áp lực, lúc lan truyền từ tai đến trong lòng, như một tảng đá lớn đè xuống, nháy mắt liền hít thở khó khăn.

Dạ Khê Hàn từ trong rừng đi ra, phía sau mang theo giáo đồ của Dạ Nguyệt thần giáo, một nửa gương mặt đeo mặt nạ bạch ngọc kia, cánh môi nhấp nháy, liền hiểu tâm tình của nàng hiện tại không tốt lắm.

“Thế nào? Ma giáo cũng muốn đạp một cước sao?”

Nhạc Văn Quân nhìn Dạ Khê Hàn ở trước mắt, trong lòng đã không còn sợ hãi, đã chết tâm, há còn sợ cái gì nữa chứ?

“Phế bỏ võ công, thì tha cho các ngươi.”

Đây là lời vừa rồi Phó Vân Mặc muốn làm, nhưng nàng ấy mềm lòng không thực hiện, Dạ Khê Hàn muốn thay nàng ấy đòi lại công đạo.

“Ta không nhớ rõ Nguyệt Lạc sơn trang đã chọc gì tới Ma giáo các ngươi.”

Nhạc Văn Quân nói, mà Nhạc Lâu Phong tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn đứng trước mặt Nhạc Văn Quân như cũ, không chịu rời đi...

“Đích xác là không có, nhưng có người mà ngươi không nên chọc đến, ngươi ra tay, hay là ta ra tay?”

Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn đã rút ra, Nhạc Lâu Phong thậm chí còn cảm thấy hai chân của mình đều run lên, mà Nhạc Văn Quân ở phía sau nhìn thấy từng đoạn từng cái gai trên Thoái Cốt kiếm đều làm người khác sợ hãi kia, bỗng nhiên kia, nụ cười lạnh chứa sự giễu cợt, tuyệt vọng đến mức ngửa mặt lên trời mà cười to...

Nhạc Văn Quân dùng một chưởng đánh vào nơi đan điền của chính mình, không chút do dự mà quyết định, mắt thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi, liền ngất đi.

“Cha ——!”

Kể từ ngày đó không ai nhìn thấy hai cha con này nữa, nhưng mà nghe nói có người nhìn thấy ở Tuyết Sơn đỉnh có một hộ gia đình, bộ dạng rất giống hai cha con Nguyệt Lạc sơn trang, đương nhiên đó đã là chuyện rất lâu về sau...

- -----------------

Đêm khuya, Lý nhân tinh còn chưa rời đi, mà Tiểu Lý chưởng quầy đã đúng hạn tới, Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn và Nam Côn Luân đều đi đến đại sảnh, trên tay đều cầm tay nải, thoạt nhìn lại là một buổi tối phải từ biệt nhau.

“Phải đi sao?”

Tiểu Lý chưởng quầy hỏi, mà Phó Vân Mặc gật đầu, đại diện cho hai người còn lại trả lời vấn đề của Tiểu Lý chưởng quầy.

“Ân...chuyện giang hồ đã xong rồi, muốn học theo mấy vị cao nhân gì đó mà đi quy ẩn.”

Phó Vân Mặc cười nói, nhưng mà quả thực lời này là lời thật lòng, từ lúc xuyên vào trong sách, liền không có một ngày nhàn hạ, hiện tại cũng nên nghỉ ngơi rồi.

“Vậy còn ngươi?”

Tiểu Lý chưởng quầy quay đầu nhìn về phía Nam Côn Luân, chỉ thấy Nam Côn Luân gãi gãi đầu, nói: “Ta vẫn chỉ là người tầm thường, phải gầy dựng lại Nam gia...sau đó...sau đó...”

“Sau đó cưới Ninh Mẫn Nhi đúng không, cái này có gì mà khó mở miệng đến vậy chứ?”

Phó Vân Mặc một câu nói toạc ra hết, chỉ thấy mặt của Nam Côn Luân hiếm thấy đỏ ửng lên, nói: “Tiểu Mặc tỷ!”

Một bên Dạ Khê Hàn cười mà không nói...

“Đúng rồi Tiểu Lý chưởng quầy.”

Phó Vân Mặc nhìn về Tiểu Lý chưởng quầy, muốn ghi tạc nam nhân ôn nhuận này ở trong lòng, nam nhân này đã giúp đỡ nàng quá nhiều rồi.

“Hử?”

“Giúp ta gửi cho Mạc tiên tử một câu.”

Lời này vừa nói ra, Dạ Khê Hàn ở một bên có phản ứng, ý cười ở khóe miệng thu lại, mà Phó Vân Mặc hình như cảm giác được, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Khê Hàn, lúc này mới làm thần sắc của người nọ hòa hoãn xuống.

“Hi vọng nàng ấy có thể nắm bắt được hạnh phúc ở trước mắt.”

Phó Vân Mặc nhớ tới gương mặt yêu mị kia của Thu Hồng Y, không nhịn được mà lắc đầu thở dài, cũng không biết yêu nữ Thu Hồng Y này không biết lúc nào mới nắm chặt Mạc tiên tử ở trong tay nữa.

“Ân, được.”

Tiểu Lý chưởng quầy đồng ý, Phó Vân Mặc vào lúc này mới than một tiếng, nói: “Lưu luyến a....”

Nàng quay đầu nhìn về phía Nam Côn Luân, nói: “Về sau phải nỗ lực hơn, ta sẽ đến thăm ngươi.”

“Ân, Tiểu Mặc tỷ, tỷ cũng bảo trọng!”

Hốc mắt Nam Côn Luân đã đỏ ửng lên, làm liên lụy Phó Vân Mặc cũng có chút xúc động muốn khóc...

Người bằng hữu đi chung cả con đường dài, chung quy cũng nên có thời điểm phải từ biệt...

“Lý chưởng quầy, phiền ngươi chăm sóc cho Tiểu Ngọc Nhi thật tốt, còn nữa, bản thân ngươi cũng phải bảo trọng thân thể, dù sao cũng là người có tuổi rồi.”

“Biết rồi, nha đầu thúi nhà ngươi, lãi nhãi còn nhiều hơn ta nữa...”

Lời thì nói như thế, nhưng mà khóe miệng Lý nhân tinh lại có vài phần chua xót.

“Tiểu Lý chưởng quầy, có rảnh thì thăm ta nha!”

Phó Vân Mặc biết bản thân dù lưu lạc ở chỗ nào đi nữa, lấy Thiên Cơ lâu thần thông quảng đại ở phía sau lưng Tiểu Lý chưởng quầy, tìm được mình vốn dĩ không phải chuyện gì khó khăn.

“Ân, được.”

Tiểu Lý chưởng quầy vẫn nhàn nhạt đồng ý, lúc này Phó Vân Mặc đứng lên, tay giữa Dạ Khê Hàn, nói: “Sau này vẫn còn gặp lại nha các vị!”

“Sau này còn gặp lại.”

Phó Vân Mặc không dám quay đầu lại, dẫn Dạ Khê Hàn cứ như vậy mà rời khỏi Tứ Hải lâu, sau khi đi được một đoạn ngắn ở trên đường lớn, lúc này mới quay đầu lại, nhìn về ngọn đèn sáng trưng của Tứ Hải lâu, bảng hiệu kia, trước sau vẫn luôn bắt mắt như vậy...

“Đi thôi.”

“Ừ...”

Phó Vân Mặc nắm chặt bàn tay của Dạ Khê Hàn, đi trên đường lớn, dần dần bị bóng tối che phủ đi...không còn tung tích....

Nam Côn Luân cũng rời đi, hắn chuẩn bị trở về nơi ở cũ của Nam gia, từ chính chỗ đó, gầy dựng lại Nam gia.

- -----------

Bên trong Tứ Hải lâu, chỉ còn Tiểu Lý chưởng quầy đứng ở chỗ quầy, nhìn phía trước, ánh mắt có vài phần mông lung...

“Lời nói vừa rồi, ngươi cũng nghe thấy rồi chứ?”

Sau một lúc, không biết từ nơi đâu phát ra một tiếng “Ân” đáp lại.

“Nàng ấy hi vọng ngươi được hạnh phúc, cho nên từ bỏ nàng ấy đi, Mạc tiên tử.”

Lúc này đã không còn lời đáp lại, nhưng mà khóe miệng Tiểu Lý chưởng quầy lại cong lên một ý cười nhè nhẹ...

Đại sảnh Tứ Hải lâu, lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch...

- --------

Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn đi về Dạ Nguyệt thần giáo trước, lại là khu rừng cũ ấy, nhưng tâm tình của Phó Vân Mặc cũng đã hoàn toàn bất đồng...

Không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới lúc Nam Côn Luân bị buộc phải ăn con cá mặn kia, khổ sở muốn khóc, vừa nhớ tới, khóe miệng liền cố nén ý cười lại.

“Nhớ đến chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên của Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn tò mò hỏi.

“À...Nhớ tới ngày tháng bị ngươi giam cầm khổ sở ở địa lao này.”

Dạ Khê Hàn: “...”

“Đều đã qua rồi, hiện tại ta cũng ngoan ngoãn trở về đây rồi.”

Biết trong lòng Dạ Khê Hàn áy náy cùng thất vọng và buồn lòng, Phó Vân Mặc lập tức cầm lấy tay người nọ, thái độ thân mật, lúc này mới để Dạ Khê Hàn khôi phục lại nụ cười.

Hai người đi thêm vài bước, Dạ Khê Hàn nhìn cánh cửa kia, nói: “Đến rồi.”

“Ừ...”

Dạ Khê Hàn lấy tay đẩy cánh cửa ra, phút chốc kia, nàng tạm dừng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, đẩy cửa ra, đây là một gian phòng lớn, bên trong có một người nam nhân, an tĩnh mà ngồi, không tỏ thái độ.

Dạ Khê Hàn và Phó Vân Mặc đi qua, hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người một cái, lại không có phản ứng gì, lại quay đầu trở về nhìn chăm chú phương hướng khi nãy.

Dạ Khê Hàn theo phương hướng hắn nhìn, mới phát hiện hắn vẫn luôn chăm chú nhìn tấm lệnh bài của Hạ gia, trong nháy mắt, giống như có hàng vạn cây ngân châm đâm vào trong tim của bản thân, cánh mũi chua xót, hơi ngẩng đầu lên, đem nước mắt chảy ngược về.

Dạ Khê Hàn đi tới, cầm lấy lệnh bài kia, mà ánh mắt của Hạ Lân liền đặt lên tấm lệnh bài Dạ Khê Hàn đang nắm trong tay.

Dạ Khê Hàn tiến lên, cúi người đem lệnh bài gắn lên bên hông của Hạ Lân, đây vốn dĩ là lệnh bài của Dạ Khê Hàn, cũng là lệnh bài vô khuyết duy nhất của Hạ gia còn sót lại.

“Ngươi là gia chủ của Hạ gia, nhất định phải kiên cường.”

Dạ Khê Hàn ôn nhu nói, mà nam nhân kia nhìn thấy lệnh bài, ngẩng đầu lại nhìn về phía Dạ Khê Hàn, cái hiểu cái không mà gật đầu, bất quá khéo miệng hắn hơi cong lên, hiển nhiên, hiện tại hắn rất vui mừng.

Dạ Khê Hàn nhìn ý cười của Hạ Lân, nàng vẫn nhịn không được mà chảy nước mắt, xoay người dẫn Phó Vân Mặc đi, nói: “Đi thôi!”

Phó Vân Mặc đem mọi thứ đều thu vào trong mắt, trong mắt bi ai, lại ẩn nhẫn không nói, chỉ sợ khi hai người cùng nhau khóc, sẽ làm Dạ Nguyệt thần giáo bị ngập lụt mất.

Làm một chuyện cuối cùng tại Dạ Nguyệt thần giáo, Dạ Khê Hàn phó thác Hạ Lân cho Tiểu Đường, cũng đem Dạ Nguyệt thần giáo giao lại cho Tiểu Đường, tuy rằng Tiểu Đường từ chối mọi thứ, rốt cuộc vẫn chỉ có thể nhìn theo bóng dáng rời đi của Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn.

Dạ Nguyệt thần giáo đổi chủ, giang hồ lại có thêm một diện mạo mới...

- ------------

Ba năm sau, giang hồ rốt cuộc cũng khôi phục lại sức sống, bởi vì tài năng và hiền đức của Sở Hồng Phi, thu hút không ít đệ tử, Thần Nhận phái cũng dần dần trở về vị trí một trong tam đại môn phái.

Mà Thiên Duyên phái chỉ trong ba năm, đều phái đệ tử đến các nơi để giúp đỡ các môn phái nhỏ, đạt được danh vọng cực cao, cũng khiến có Thiên Duyên phái có địa vị cực cao trên chốn giang hồ, chỉ là vị tiên tử ở trong lòng mọi người kia, Mạc Ly Hề lại vào lúc này tuyên bố thoái vị, đem chức vị Chưởng môn giao cho Văn Nhược Nhàn, ngao du đó đây. Ngoại trừ Văn Nhược Nhàn và Gia Cát Điềm Nhi, không ai biết hướng đi của nàng ấy.

Thương Vân phái trong ba năm nay, thật ra có một chuyện hỉ sự, chính là Nam Côn Luân lấy danh là gia chủ của Nam gia mà cầu hôn Ninh Mẫn Nhi, từ đó quan hệ giữa Nam gia và Thần Nhận phái liền càng thêm mật thiết không thể tách rời, mà câu chuyện Nam Côn Luân sủng thê vẫn luôn lưu truyền ở trên giang hồ, trở thành chuyện thú vị mà chốn giang hồ yêu thích.

Linh Lung sơn trang trong ba năm cũng đổi chủ, Tuyết Tâm mang Viên Uyên rời khỏi Linh Lung sơn trang, quy ẩn núi rừng, kể từ đó không màng đến thế sự.

---------Hết chương 106------------

Lời của tác giả:

Tính toán sai lầm rồi, vẫn còn một chương nữa, chương sau chính là chương kết thúc rồi. Yêu mọi người, moah moah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.