Diễm Tình Tam Quốc

Chương 1: Chương 1




Treo đầu dê bán thịt chó, Quản Tam Quốc đối với việc kinh doanh tiêu cục của nhà mình thường có cảm khái như vậy.

Tiêu cục, chính là bảo vệ cùng hộ tống khách hàng hoặc là đưa vật khách gởi giao đến nơi an toàn.

Trong trí nhớ của hắn, khi hắn còn nhỏ thì Cảnh Quản tiêu cục của nhà hắn quả là như thế.

Nhưng chẳng bao lâu, hết thảy đểu đã biến dạng.

Đương nhiên Quản Tam Quốc cũng không phủ nhận vì công việc áp tải mà các tiêu sư thường biết được nhiều tin tức, sau khi trở về thì nói cho nhau nghe, trên cơ bản trong tiêu cục bọn họ có đủ loại tin tình báo, so với người bình thường thì tinh thông hơn.

Nhưng muốn kinh doanh tin tức tình báo thì không khỏi quá kỳ quái.

Quản Tam Quốc có khi nhịn không được muốn tìm hiểu xem vì sao mà biến chuyển như vậy, làm cho tiêu cục nhà hắn trở thành nơi thu thập tin tức tình báo, thay vì bảo tiêu thì giờ là mua bán tin tức?

Nhưng dù thế nào cũng không tìm hiểu được.

Lại nói tiếp là ngư bang thủy, thủy bang ngư, các huynh đệ trong hắc bạch lưỡng đạo nhất định sẽ nể tình.

Tóm lại cứ như vậy, Cảnh Quan tiêu cục trong mắt người dân bình thường cũng không có gì thần kỳ, chẳng qua là một tiêu cục có chút tiếng tăm, đứng số một số hai trong nghề, là một tiêu cục làm ăn khá mà thôi.

Nhưng với người trong giang hồ thì lại không như vậy.

Tình báo, đủ các kiểu dáng tình báo của Cảnh Quan tiêu cục mới là quan trọng nhất, có ý nghĩa nhất đối với bọn họ, muốn tìm hiểu các tin tức bí mật hay điều tra tung tích ai đó, cứ tìm đến Cảnh Quan tiêu cục.

Những năm gần đây, Quản gia kinh doanh Cảnh Quản tiêu cục có thể nói là sinh ý thịnh vượng, mặc kệ là hoạt động ngầm hay công khai, đều giống nhau.

Người bình thường nhìn số bạc kiếm được chắc hẳn sẽ rất mừng rỡ, nhưng Quản Tam Quốc vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, cứ tiếp tục như vậy liệu có ổn không?

Không biết có phải do hắn đa tâm quá không.

Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, đây là sự thật.

Hiện nay bởi vì hắc bạch lưỡng đạo dựa vào tin tức tiêu cục cung cấp mà có đôi phần nể trọng, hơn nữa thế lực khắp nơi đấu đá nhau làm nên cục diện cân bằng, tiêu cục có thể ở trong chốn giang hồ ta lừa người, người gạt ta mà bình an sinh tồn.

Như sự an ổn đó có thể duy trì được bao lâu?

Quản Tam Quốc vẫn lo âu như thế mà lúc này bạn tốt Hoắc Tây Du đột nhiên nói ra, chính thức đề cập đến vấn đề này…

Hoắc Tây Du không hiểu ra sao trừng mắt nhìn bạn tốt.

Hắn không hiểu vì sao Quản Tam Quốc giống như bị trúng tà, đột nhiên đứng lên, sau đó lại ngồi xuống, còn bảo hắn đừng lên tiếng rồi lại nhìn ngó khắp nơi y như là sợ có người ở gần đó nghe lén.

“Uy,đây là nhà của ta.” Hoắc Tây Du không thể không ra tiếng.

Quản Tam Quốc làm như không nghe thấy, cẩn thận đến bên cửa sổ kiểm tra, lại còn cẩn thận quan sát vài chỗ khả nghi khác.

“Đây là thư phòng của ta”, Hoắc Tây Du không thể không nhắc nhở lần nữa.

Vẫn không có hiệu quả, Quản Tam Quốc lại tiếp tục dò xét cửa lớn, cẩn thận quan sát trong ngoài, cố gắng tìm xem có thể bị lọt thông tin ra ngoài hay không…

Hoắc Tây Du càng nhìn càng tức giận.

Trong tứ đại gia tộc ở Đồng thành.

Nói về tiền tài thế lực, tuyệt đối không ai có thể so sánh với Kim gia phú khả địch quốc.

Luận về tình cảm, Doãn gia chuyên nấu rượu là được hoan nghênh nhất, rượu do Doãn gia ủ ra đều được tiếng cống, nổi tiếng ngon đến mức ngàn vàng khó cầu.

Muốn bàn về nhân tài, cho dù là kinh doanh bảo tiêu bề nổi hay là đưa tin tình báo bên trong, Quản gia nếu nhận thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Cùng với ba nhà kể trên thì Hoắc gia nhiều đời hành y, tuy xét về tài lực, nhân tài hay sự yêu mến của dân chúng không bằng nhưng vì y thuật nổi tiếng tài giỏ nên cũng trở thành một trong tứ đại gia tộc, không dính líu đến giang hồ.

Trên đời này có ai chưa từng bị bịnh?

Chỉ cần là người, nhất định sẽ có lúc bị bịnh, nhất là người trong giang hồ không thể tránh khỏi tổn thương, người nào không mang theo người một lọ kim sang dược do Hoắc gia đặc chế để trị thương.

Trừ phi có người tự cho rằng cả đời không cần Hoắc gia chữa bệnh, có khả năng làm cho Hoắc gia ghi hận còn có thể toàn thân trở ra, nhưng quả thật cho đến nay vẫn chưa có người như thế.

Không ai dám ở Hoắc gia náo loạn nhưng lúc này Quản Tam Quốc hành động như bị thần kinh làm cho Hoắc Tây Du cảm thấy buồn cười.

Hoắc Tây Du cũng không khách khí, trừng mắt nhìn hắn nói “ từ lúc ngươi vào đây, ta đã cho mọi người lui ra hết, nơi này trừ ta và ngươi ra, chắc chỉ còn có quỷ…”

Quản Tam Quốc quay đầu nhìn hắn một cái, biểu tình không cần nói cũng biết — này không phải người sao?

Không ai xa lạ mà người đến là Thượng San, bà con xa của Doãn gia, trước đây từng ở nhà Doãn gia một thời gian, vẫn luôn đi cùng Doàn Thủy Hử, cho nên Hoắc Tây Du hay Quản Tam Quốc đều không xa lạ gì nàng..Cho dù trước đây cùng nhau chơi đùa hay là vừa mới gặp lại sau này, ai quen biết nàng đều biết cá tính thích gây chuyện thị phi đáng đánh đòn của nàng.

Doãn gia, Kim gia, Hoắc gia cùng Quản gia, Đồng thành tứ đại gia tộc quan hệ chặt chẽ lại thân tình, ở Đồng thành cũng không phải là bí mật gì. Thậm chí, từ đời trước kết nghĩa kim lan vẫn duy trì tới nay, đã là giai thoại truyền tai nhau.

Hiện nay, Quản Tam Quốc, Doãn Thủy Hử, Hoắc Tây Du và Kim Bình còn được phong tặng danh hiệu “ Đồng thành tứ thiếu”, là đối tượng được nhiều cô nương ái mộ…

Đột nhiên xuất hiện, Thượng San nhe răng cười với hai người bạn từ thưở nhỏ, giống như con khỏ nhỏ lưu loát xoay người lên, lát sau đã an toàn hạ xuống.

“Được rồi, thu hồi cái biểu tình muốn giết người của ngươi đi”, Thượng San cười cười, không để ý Hoắc Tây Du đang nhìn chằm chằm mà đi thẳng vào vấn đề “ ta là do có người nhờ vả, mang đồ đến cho Tam Quốc”

“Thủy Hử muốn gởi gì cho ta?”, Quản Tam Quốc ngạc nhiên, bởi vì hắn mới vừa ghé Doãn gia, cùng Thủy Hử nói chuyện một lát, sao bây giờ còn nhờ Thượng San mang đồ đến cho hắn?

“Không phải hắn, là cha ta.” Thượng San từ trong tay áo lấy ra một vật, quăng cho Quản Tam Quốc đồng thời nói “ đây là lão nhân gia đưa cho ngươi”

Không có người muốn đuổi theo cứu, lão cha như thế nào lại đem này nọ giao cho nữ nhi.

Dù sao cũng là nhân vật tinh thông âm dương quỷ thuật nổi tiếng đến thành truyền kỳ, nếu muốn làm hắn tất có phương pháp, là người, là yêu, là quỷ…cũng không phải chuyện người thường có thể lý giải được.

Phàm phu tục tử a, tốt nhất vẫn là thành thật chút, làm một người bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường là tốt rồi, không cần nghĩ, không cần đòi hỏi nhiều quá…

“Cho ta?” Quản Tam Quốc buồn bực nhìn gói giấy trên tay.

“Cha ta nói, ta có thể thuận lợi trưởng thành, đều là nhờ phúc của các ngươi, đây là lễ vật giao cho ngươi để bày tỏ lòng biết ơn”, Thượng San giải thích.

“Vì sao chỉ cho một mình Tam Quốc?”, Hoắc Tây Du hừ lạnh “ nghe nói để bảo vệ tính mạng của người cần có đủ dương khí cùng phúc khí của bốn người chúng ta, thiếu một cũng không được”

Thượng San ra đời là do lão cha nàng nghịch thiên cầu được, năm đó dựa vào dương khí và phúc khí của bốn nam hài tử là bọn hắn mới có thể giữ lại tính mạng của nàng.

Việc này, ngay từ đầu Doãn gia đã nói cho ba gia tộc còn lại biết, về phần bọn họ thì lúc đầu cũng không biết về sau mới được nói cho nghe.

Ban đầu cũng không ai để trong lòng, dù sao cũng không phải làm gì, huống chi đã là chuyện xưa cũ.

Nhưng nếu nhắc lại chuyện xưa thì sao Quản Tam Quốc được tạ lễ, làm cho Hoắc Tây Du dù không thích so đo cũng lấy làm ạ.

Thượng San đối với vấn đề hắn hỏi, cũng sảng khoái trả lời “ cha ta không phải bên nặng bên nhẹ, binh người này bỏ người kia, nếu ngày nào đó ngươi gặp nạn, hắn chắc chắn sẽ giúp”

Sắc mặt Hoắc Tây Du trầm xuống.

Không phải vì cái miệng quạ đen của nàng nói hắn sẽ gặp nạn mà lời nàng đã chứng thật phỏng đoán của hắn: Quản Tam Quốc sẽ gặp nạn?

“An tâm!” Thượng San lơ đễnh, an ủi nói:“Chỉ cần cha ta ra tay, tất hội sẽgặp dữ hóa lành, tóm lại Tam Quốc ngươi nhớ phải mang theo vật này bên người là được, đến lúc đó chắc chắn sẽ có hữu dụng..Đồ ta đã giao cho ngươi, các ngươi cứ tiếp tục bàn chuyện, yên tâm ta mới từ trên nóc nhà xuống, không có ai ở trên đó đâu, ta không quấy rầy, đi trước”

Thượng San thật là thức thời, thấy bọn hắn đuổi hết người làm ra ngoài, hơn nữa thái độ của Quản Tam Quốc lại rất khẩn trương, biết bọn hắn nhất định có chuyện cần nói, hơn nữa còn là chuyện quan trọng, cho nên cha nàng mới bảo nàng mang lễ vật tới.

Có khi không biết cũng chính là may mắn, Thượng San hiểu rõ đạo lý này nên nếu nhiệm vụ đã hoàn thành tất nhiên là bỏ chạy lấy người, không để bọn họ có cơi hội hỏi thêm gì đó mà nàng lại không biết đáp án để trả lời.

Hoắc Tây Du thấy nàng nói đi là đi, chỉ biết há hốc mồm.

Còn Quản Tam Quốc thì vẻ mặt hoang mang, hoài nghi nhìn lễ vật vừa được mang đến…

“Cái gì vậy?”, Hoắc Tây Du đi đến bên cạnh, lại một lần nữa há hốc mồm.

Quản Tam Quốc đã mở cái túi nhỏ trên tay ra…Tảng đá.

Dĩ nhiên là một khối tảng đá?

Được rồi, tảng đá có lẽ không chỉ là tảng đá.

Phát hiện tảng đá có độ ấm, có thể là một viên đá làm ấm, cảm giác cổ quái ban đầu có giảm đi chút ít nhưng cảm giác khó hiểu, buồn bực… vẫn không mất đi.

Buồn bực tự nhiên là Quản Tam Quốc; khó hiểu không cần nói cũng biết là Hoắc Tây Du…

“Ta đang định nói với ngươi, vì dự tính mang Tiểu Thố đi ngao du một chuyến nên trong thời gian ngắn không thể phân thân, tính nhờ ngươi một chuyện”, mặt Hoắc Tây Du lộ vẻ khó xử.

Thúc thúc mà hắn kính nể nhất không lập gia đình, dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu y thuật hiện đang bệnh nặng, hôm qua có tìm hắn, nhờ hắn đem lời nhắn gởi đến Ngự Hoa cung.

Chuyện đó có liên quan đến Phồn Hoa lệnh…Vừa rồi Hoắc Tây Du mới nói tới ba chữ này, thần sắc của Quản Tam Quốc lập tức thay đổi, chạy đi kiểm tra khắp nơi.

Hoắc Tây Du cảm thấy hắn phản ứng quá mức khoa trương, nhưng sau khi Thượng San xuất hiện, dù không nói đến trọng điểm nhưng Hoắc Tây Du cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ ban đầu.

Ngự Hoa cung, không rõ tọa lạc nơn nào, công phu thần bí lại cao thâm, tất cả giáo chúng đều là nữ nhân cho nên người trong giang hồ có ấn tượng rất sâu sắc, lại là một giáo phái thần bí, khó phân biệt chính tà.

Đương nhiên, hai lần Phồn Hoa lệnh xuất hiện đều dẫn đến một trận tinh phong huyết vũ, càng làm cho tên tuổi Ngự Hoa cung được vang xa.

Phồn Hoa lệnh, nghe cứ như là tặng vật của Ngự Hoa cung, là có khả năng hiệu lệnh Ngự Hoa cung.

Đưa ra Phồn Hoa lệnh, Ngự Hoa cung sẽ toàn lực thực hiện, không hỏi lý do, bất chấp tất cả mà đạt thành ý nguyện, cho dù hi sinh toàn bộ tính mạng của giáo chúng, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc.

Tương truyền, trước khi tiến hành đại hội võ lâm của mấy chục năm trước, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà những ứng cử viên sáng giá cho chức vị minh chủ cùng thủ hạ thân tín đều bị giết chết, cho đến khi đại hội cử hành bầu chọn võ lâm minh chủ thì chỉ còn lại một đại hiệp nổi tiếng nhân đức.

Không còn đối thủ cạnh tranh, vị đại hiệp nọ nghiễm nhiên trở thành minh chủ, sau hơn hai mươi năm mới thoái lui, giao lại cho người khác.

Nhưng trên đời không có gì có thể giữ bí mật mãi mãi, chuyện trong giang hồ cũng thế, đã làm, dù là chuyện nhỏ, dù cẩn thận thế nào cũng sẽ có lưu lại vết, sớm muộn gì cũng có người biết.

Sau khi tiếp nhận chức vụ minh chủ võ lâm đươc hai năm, sự tình nhiều kỳ tài võ học bị ám sát mấy chục năm trước mới được bộc lộ.

Thì ra năm đó sở dĩ minh chủ võ lâm may mắn còn sống, không phải vì có đức cho nên tránh được một kiếp mà vì hắn là kẻ giấu mặt sau lưng, vì hắn có trong tay Phồn Hoa lệnh có thể hiệu lệnh Ngự Hoa cung nên mới dãu đến trận tai kiếp cho võ lâm.

Hắn muốn trở thành minh chủ võ lâm, thống nhất giang hồ, Ngự Hoa cung liền xuất toàn lực trong mấy ngày ngắn ngủi giết hết các đối thủ cạnh tranh, cuối cùng thuận lợi đưa hắn lên ngôi vị minh chủ.

Đây là Hồi 1: Phồn Hoa hiện thế.

Hồi 2: Phồn Hoa hiện thế, đương nhiên sẽ có nhiều người bị giết hại.

Chỉ một câu liền diệt một thành trấn nhỏ xa xôi có hơn ngàn người, trong một đêm, toàn bộ những người ở đó đều bị giết hết, không ai may mắn sống sót, cuối cùng còn dùng lửa thiêu hủy toàn bộ, không lưu lại bất cứ cái gì.

Hai lần xuất hiện đều là oanh oanh liệt liệt, nghe tới liền rợn cả người, lệnh bài nho nhỏ của Ngự Hoa cung kia cứ thể trở thành truyền thuyết được người ta nói tới nhiều nhất.

Hoắc Tây Du cho dù mặc kệ chuyện giang hồ, nhưng khi cùng tiểu thê tử Kim Thố đi uống trà nghe ca khúc cũng có nghe nói vài lần về truyền thuyết này. Nhưng cũng chỉ là biết, không quan tâm lắm.

Đối với Hoắc Tây Du mà nói, người kể chuyện kể về Ngự Hoa cung, Phồn Hoa lệnh cũng chẳng qua là nghe đồn, lại thêm mắm dặm muối làm cho ly kỳ hơn, dù sao đã là chuyện xưa cũ của trăm năm trước, chẳng thể nào kiểm chứng được. Người của Ngự Hoa cung lần cuối cùng xuất hiện cũng đã là chuyện của ba, bốn mươi năm trước.

Nhiều năm qua mai danh ẩn tích, hơn nữa truyền thuyết xưa cũ như vậy Hoắc Tây Du đương nhiên cho rằng môn phái này chắc không còn tồn tại nữa.

Còn chưa nói đến chuyện xưa cũ này có khả năng là do người kể chuyện bịa đặt để kiếm chén cơm, có thể không phải là sự thật.

Cho nên, Hoắc Tây Du vừa nghe thấy thúc thúc nhà mình có một lệnh bài như vậy, còn hi vọng có thể trả vật về cho chủ cũ, làm cho hắn thật hoảng sợ, kinh ngạc, thì ra truyền thuyết đó thực sự tồn tại, hơn nữa còn hiện hữu trong tay người nhà hắn.

Kinh ngạc ban đầu lắng xuống, lý trí làm cho Hoắc Tây Du nghĩ Ngự Hoa cung có thể không còn tồn tại trên giang hồ, có thể do người khác giả mạo nhưng vẫn phải hoàn thành việc do trưởng bối nhờ cậy, tuy rằng thời gian không cho phép nhưng hắn tin tưởng có thể nhờ cậy bạn bè.

Hoắc Tây Du nghĩ đơn thuần như vậy cho nên tìm tới Quản Tam Quốc, nhờ hắn đi giúp mình một chuyến nhưng sự xuất hiện của Thượng San đã làm rối loạn toàn bộ…

“Thúc thúc ta nói chuyện liên quan đến lệnh bài rất quan trọng, không nên xuất hiện cho nên hi vọng ta đi một chuyến, thông báo người Ngự Hoa cung đến mang về”, Hoắc Tây Du giải thích.

“Việc này quả thật là sự tình trọng đại, cũng đúng là không nên trực tiếp mang lệnh bài ra đi”, Quản Tam Quốc không thể tưởng tượng được nếu mang theo lệnh bài ra ngoài bộ tẩu, tin tức mà lọt ra ngoài thì sẽ không biết có bao nhiêu người tìm tới tranh đoạt.

Mặt Hoắc Tây Du lộ ra nét ảo não, thấp giọng nói “ ban đầu ta chỉ cho là không có việc gì, cũng đã đáp ứng trước với Tiểu Thố Tử rồi, không muốn thất hứa làm nàng nàng thất vọng cho nên tìm ngươi đến đây thương lượng, tính nhờ ngươi đi thay ta”

Tìm tới Quản Tam Quốc còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, mặt kệ là sáng hay tối, theo quan điểm của Cảnh Quản tiêu cục thì có thể nắm trong tay vài chuyện của giang hồ cũng là có lợi, có thể tìm hiểu tin tức về Ngự Hoa cung, hiểu biết thêm về môn phái này là cơ hội ngàn năm có một.

Hơn nữa Quản Tam Quốc cũng say mê nghiên cứu võ học, tìm hiểu thực hư của Ngự Hoa cung có lẽ sẽ có cơ hội lĩnh giáo võ công bí hiểm trong truyền thuyết kia, cũng là một thu hoạch lớn khó có được.

Nghĩ đến việc này đối với Quản Tam Quốc chỉ có tốt không xấu, Hoắc Tây Du mới tìm tới hắn, nhưng hiện tại tình thế có vẻ không như hắn nghĩ.

Hắn hạ quyết định “ Tam Quốc, coi như hôm nay ta không có tìm ngươi, không có đề cập với ngươi chuyện này, việc này ta sẽ tự mình xử lý”

Đã dự tính khi nào ra đi, đến lúc gặp thì làm thế nào để thỉnh người của Ngự Hoa cung đi theo hắn, cùng hắn bàn luận võ nghệ, nên Quản Tam Quốc nghe hắn nói mà ngẩn người.

“Ngươi phát điên gì vậy?”, Quản Tam Quốc kết luận.

Hoắc Tây Du nhìn ấm thạch trong tay Quản Tam Quốc nói “ ta còn chưa nói hết, thúc thúc ta nói Ngự Hoa cung là ở trên núi Thiên Sơn, nghe nói nơi đó quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo vô cùng”

Quản Tam Quốc đưa mắt nhìn ấm thạch trong tay.

Oa! Này……

Hoắc Tây Du cũng là người thông minh, có thể hiểu thấu tâm tư người khác, Thượng lão gia đưa ấm thạch tới hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh sắp tới, điều này giải thích nếu Quản Tam Quốc đi chắc chắn sẽ gặp nạn.

Hoắc Tây Du hắn cũng không phải là người vô lương tâm.

Biết trên núi có hổ, hắn tuyệt đối không để cho huynh đệ của mình đi mạo hiểm, cho nên cứ quyết định như vậy.

“Quyết định như vậy đi, ta sẽ tự mình đi”, Hoắc Tây Du tuyên bố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.