Giữa không trung, Tứ Hải chi chủ một bên vũ động phong vũ lôi điện, một bên nói: "Ngọc Phiến, chớ nói lời thừa, đồ thấp hèn!"
"Hi hi..." Ngọc Phiến tựa như chim yến nhẹ bay, yêu thể tựa như lông tơ
càng thêm mềm mại bay lượn, chiếc váy thanh tú màu xanh nhạt lay động
theo gió bay bay lượn giữa trời, song song ngăn cơ pháp lực tiến công
của Long Mẫu, nàng không quên châm chọc: "Long Mẫu, kể ra ngươi không
thích nam nhân, mà lại thích nữ nhân, khanh khách.... Ta không đẹp sao?"
Ngôn ngữ phiêu đãng, có qua có lại, phàm nhân nhìn không hiểu, đã bị tuyệt
sắc làm cho mê hoặc, Huyền Nữ chờ mãi cũng thấy căng thẳng, liền thản
nhiên lướt tới.
Nói chuyện giữa lúc thiên địa biến sắc, khua tay áo lướt mây đè gió di chuyển, lúc này mới chân chính là đụng độ sức mạnh.
Mây tía bay lượn đầy trời, Ngọc Phiến đang "khiêu vũ" thân thể đột nhiên
gập lại, bỗng mái tóc xoã tung như thác nước, tuy đẹp tới cực điểm,
quyến rũ tới cực đỉnh, nhưng vài sợi tóc màu xanh đậm rơi xuống, khiến
gương mặt nhỏ dài của Vạn Yêu công chúa im lặng biến đổi.
Về ma
thuật thì nàng có hơi kém hơn, phong đao của Tứ Hải Long Mẫu quả nhiên
không thể chống lại "yêu vũ", ý niệm nhất động, Vạn Yêu công chúa thân
hình dừng lại mạnh miệng cười to: "Hi, hi... Long Mẫu tỷ tỷ, trời nóng
ghê, để muội muội quạt cho người nhé, được không?"
"Hô --"
Bạch ngọc bảo phiến vừa vừa phất, hoành thành to như thế vậy đã bị đám mấy
đen rất to bao phủ, cuồng phong vù vù vần vũ trong không trung.
Hầu như trong chớp mắt, hàng trăm tu chân bắt đầu phi tốc di động trên mặt
đất, trong chớp mắt, liền hợp thành một pháp trận huyền ảo thái cực hỗn
độn hình tròn.
" Lạc đại thành pháp, nhập thổ sinh căn!*"
Huyền Nữ ra lệnh một tiếng, hai chân chúng tu nhân lập tức nhập địa một xích, hàng trăm ánh sáng pháp lực hợp tại một chỗ, hợp thành một đạo quang
trụ cường đại phóng lên cao, đúng lúc chiếu xạ trên định phong đan đang
bay nổi trên trời cao.
Ngọc Phiến công chúa cố sức quạt, kết quả khiến nàng hoa dung nặng nề, cũng không phát ra tiếng cười quyến rũ nữa.
Đấu pháp hư ảo giằng co chưa xong, Huyền Nữ trên mặt đất đã đạt đủ năng
lượng khẽ động, "lẳng lặng" bay tới hố yo hình người, nhìn Thập Dương
thể đang hồi phục thương thế ở bên trong, tố nữ truyền nhân lại 1 lần
nữa bình tĩnh nói ra lời khiến hắn tâm kinh phách tán.
"Đại Đảm Tam, Huyền Nữ hôm nay lấy tính mạng của ngươi, hy vọng ngươi đầu thai lại được làm người!"
"Hạ thủ lưu nhân!" Kiếm quang của Huyền Nữ chưa rời khỏi vỏ được phân nửa,
bóng dáng của huyền hồ liên bay nhanh đến, tuy biết rõ cái giá là phải
chịu chết không thể khác được, nhưng dưới tình thế cấp bách, Thập Nhị
liều lĩnh nhảy vào trong hiểm nguy.
"Lại là ngươi!" Tố nữ bí quyết đụng phải bí pháp của huyền hồ, chung quy liền va chạm vào nhau tạo ra hoả hoa.
"Là ta, nhưng không phải là ta của trước kia."
Huyền hồ không còn phóng đãng vui cười, ngọc thể cao gầy thướt tha bước đi,
từng bước trong lúc đó, không chỉ có mêm mông khói sóng quanh quẩn
chuyển động, lại còn tản mát ra tiên khí nhu hoà.
Quang hoa* vừa
hiện, bốn phía lập tức truyền đến thanh âm binh khí rơi xuống đất, kẻ có pháp lực hơi yếu trong nháy mắt đều trở thành "bi thiên mẫn nhân", nghĩ hành vi giết chóc như vậy thật tàn nhẫn, binh khí là vật xấu xí như vậy đó.
"Ngươi cứu không được hắn đâu."
Huyền Nữ một thân
huyền y thanh lịch nhẹ phiêu động trong gió, băng sơn vô sắc, tố nữ* vô
hoa*, nhưng tiếng nói thanh lãnh tựa như ngọn suối trong vắt chảy khắp
tứ phía, chúng tu chân tâm thần "lạnh lẽo", lần thứ hai dùng sức nắm
chặt thần binh trong tay.
"Hắn là nam nhân của ta, không cứu được cũng phải cứu!"
Yên ba cũng như sinh mệnh, cực phẩm vú của Thập Nhị thoắt ẩn thoắt hiện,
huyền hồ cố ý hai từ "nam nhân" tương đối thô tục, hoả nhiệt dã tính bắt đầu hoà tan băng sơn của tố nữ.
Lưỡng đại tuyệt sắc đang so đấu pháp bảo trên bầy trời, trên mặt đất số mệnh tiên yêu cũng đang ở thế
giằng co, trong lúc nhất thời, hoành thành nhân gian đã biến thành chiến trường của thần ma, quang hoa hư huyễn bao phủ không gian rộng lớn.
Tố nữ cùng huyền hồ một lần nữa ngang tài ngang sức, huyền nữ ý niệm khẽ
động dùng lại phương pháp cũ, linh hồn tiên pháp vừa thu lại, ngọc kiếm
vẽ ra quỹ tích rực rỡ, thiên biến vạn hoá trực tiếp hướng đến lấy mạng
đối thủ.
Mũi nhọn của ngọc kiếm phát ra tiếng kêu vù vù, nhìn thì thong thả và yên ả, nhưng Thập Nhị lại nhìn không ra một kiếm trí mạng
chân chính sẽ đâm từ hướng nào.
Mắt nhắm lại, huyền hồ không hề
chờ chết, mười ngón thon dài lả lướt tựa như danh hoa nở rộ, đầu ngón
tay vẽ lên thập đạo tia chớp bỗng dưng xuất hiện, tựa như lưới sấm sét
to lơn bao vây tiên ảnh tinh khiết của Huyền Nữ.
Một tiếng kinh
thán thật dài quanh quẩn trong tâm hải của Huyền Nữ, biểu hiện của Thập
Nhị khiến tâm trạng của nàng trầm xuống, bỗng hai mắt sáng ngời, muôn
vàn lo nghĩ đều xuất hiện trong chớp mắt.
Đối thủ đã có thể cùng
mình hoàn toàn nhất quyết cao thấp, đặc biệt là số mệnh đã tạo ra 1 kỳ
phục địch thủ khiến Huyền Nữ thấy thật vui sướng.
Lần thứ hai đâm chém sắp diễn ra, bỗng có 1 bóng dáng nữ tử tiến lại gần chiến trường,
đáy mắt Tử Phủ thánh nữ sinh ra dự cảm không ổn.
"Trinh nhi, a,
a..." Kiều Tam vẫn chưa thể cử động như bình thường, hắn không thể phát
ra tiếng hoan hô, bởi vì Bắc Cung Trinh đã đến, pháp lực của chân dài mỹ nhân tuy không phải quá mạnh, nhưng lúc này vừa hay nàng lại nắm giữ
cán cân quyết định thắng bại của song phương.
Kiều Tam lại sắp 1 lần nữa tạo kỳ tích chuyển nguy thành an, may mắn bực này, đương nhiên đủ khiến hắn thoải mái cười lớn.
Thần sắc của Bắc Cung Trinh rất bình tĩnh, một loại bình tĩnh xa xăm xuất hồ ý liêu*, cho dù thấy thi thể của Thiểu Tôn, thấy lưu mạnh toàn thân đầy máu huyết, trên mặt nàng cũng không xuất hiện chút biến hoá nào, giai
nhân chân dài luôn giữ tư thế oai hùng hiên ngang lại trở thành một
người băng lãnh như Huyền Nữ!
"Trinh nhi, gì vậy! Nàng...." Kiều
Tam nghẹn giọng nói, bởi vì hắn thấy trong mắt Bắc Cung Trinh không hề
mơ màng, chỉ có lãnh khốc.
Đương nhiên là nàng muốn giết Thập Nhị!
"Hồ yêu, đều là do ngươi, là ngươi phá hoại hạnh phúc của ta, phá huỷ tất
cả của ta--" Bề ngoài băng lãnh rốt cục bị phẫn nộ thiêu đốt, trong nháy mắt, lòng đố kị trong mắt của Bắc Cung Trinh cùng hận hoả phùn phụt ra. Hơn nữa nàng vốn trời sinh bài xích yêu tà, trong tâm nàng chỉ còn lại
sát khí.
Sát, sát, sát hết lũ yêu ma quỷ quái!
"Vù--" Mũi
tên vô ảnh rời dây cung bắn ra, pháp lực của Bắc Cung Trinh đã đại tiến
phá vỡ sự cân bằng của trận chiến, cũng đánh vỡ mộng đẹp trong lòng của
Kiều Tam.
Ai.... Thì ra phúc lộc hơn người cũng không thể hưởng
thụ được, thì ra lòng dạ nữ nhân sâu như biển, ai cũng đoán không ra,
nghĩ không hiểu!
Thần tiễn phá không, Thập Nhị phải lắc người
tránh né; Huyền Nữ mới nhìn cũng bất ngờ trước sự giúp đỡ này, quang
mang của ngọc kiếm lập tức thuận thế công kích huyền hồ. Mắt thấy tình
thế nguy cấp, Kiều Tam vội cao giọng nói: "Trinh nhi, đừng rồ dại, vì
ta, vì hài tử, nàng dừng tay đi!"
Một câu của nam nhân đánh trúng chỗ yếu của nàng, giai nhân chân dai vốn ân oán phân minh quả nhiên
động tác đã ngừng lại, sự vô tận thống khổ chợt loé lên giữa đuôi lông
mày, sau đó nàng gần như mắc chứng cuồng loạn gầm rú nói: "Kiều lang,
thiếp tuyệt không để chàng trở thành yêu ma, tuyệt không để hài tử của
ta có một phụ thân là yêu ma, thiếp muốn giết hại hồ yêu của chàng!
Sát--!"
*xuất hồ ý liêu: thành ngữ trung quốc nghĩa là một cách bất ngờ sư môn
*tố nữ: tố nghĩa là trắng nõn, người có phẩm hạnh cao khiết cũng là tố,
phàm cái gì nhan sắc mộc mạc cũng gọi là tố, tố nữ có nghĩa là người con gái trong trắng, tâm hồn tinh khiết
*vô hoa: không cần trang điểm
*quang hoa: ánh sáng
*bi thiên mẫn nhân: trách trời thương dân
*lạc địa thành pháp, nhập thổ sinh năm: xuống đất thành pháp, nhập đất mọc rễ