Lúc này, trong lòng chúng nữ rung động, không hẹn mà cùng nhìn về phía viên tiểu thái giám.
Khuôn mặt tuấn tú mang một màu da mới mẻ đầy sức sống, đường nét kiên nghị
rắn rỏi tựa như gươm đao, mặc dù mặc một bộ y phục thái giám, nhưng vẫn
không che đậy được thân hình cao to lực lưỡng!
" A?" Đôi mắt
chúng phi không khỏi rực sáng, trái tim to gan tò mò khiến chúng nữ chăm chú quan sát, càng thêm cẩn thận chăm chú nhìn viên hồng y tâm phúc
thái giám bên cạnh Ngọc Phi.
Một tên lưu manh nổi danh như Kiều
Tam khó có thể che đậy được hình dáng bản thân, không hề có mái tóc rối
bời tứ tán, đôi mắt sáng ngời dưới đó là cặp lông mi chớp động ánh sáng
thâm thúy, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra khí chất uy vũ, khóe môi vểnh lên
bộc lộ sự ngang bướng bất cần, những khí tức này mâu thuẫn lại xuất hiện trên thân viên tiểu thái giám này!
Hừ… Có lẽ hắn ta là nam nhân!
Chúng phi tử tiếng lòng không hẹn mà cùng nhảy dựng cả lên, ngay sau đó lại đồng dạng đột nhiên cả kinh: A, nam nhân?
Chính mình vì cái gì lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy? Trong cung thái giám có
đến trên vạn, cũng chỉ có một mình kẻ này làm cho bọn hắn liên tưởng đến loại danh từ cấm kỵ này - nam nhân!
" Ư!" Sắc mây đỏ ngượng
ngùng hiện lên trên hai má của chúng phi, trong tâm sinh ra điều khác
thường nhưng bọn hắn là nữ nhân của hoàng đế, lập tức thu hồi tầm mắt,
không bao giờ... liếc mắt nhìn tiểu thái giám nữa; nhưng càng như thế,
thì ngược lại trái tim chúng phi tử lại càng đập nhanh hơn, bộ ngực sữa
căng đầy càng ngày càng bành trướng.
" Các vị nương nương, xin
mời... " Kiều Tam đối với mọi chuyện rõ như lòng bàn tay, để kích thích
hắn chưa vội tăng lớn ma lực, ngược lại còn cố ý chậm rãi nói chuyện.
Hắc, hắc... Có khi, chờ đợi cuộc săn kết thúc là điều tuyệt vời nhất; kết quả chắc chắn đã thắng lợi!
Đã nảy sinh một chút mập mờ, Hầu Hương bay bay phiêu đãng, bóng dáng nam
nhân to gan tiến tới gần, từ xa tiến lại gần bên chúng phi.
Trăng sáng trên bầu trời đã bị mây mù che khuất, nhưng cũng không thể ảnh hưởng "Thưởng nguyệt đại hội" ở dưới được.
Ngọc Phi thờ ơ lạnh nhạt, thấy chúng phi đều cũng lấy không thể ngồi tự
nhiên trên chiếu, nữ nhân dã tâm ranh mãnh thầm nhủ cười, thời cơ rốt
cục đã đến rồi!
" Ha ha...." Đường đường Ngọc Phi thế nhưng tiếng cười lại rất quyến rũ hào phóng, kéo chiếc áo ngoài lên đoan trang Ngọc Phi nghiêng mình dựa trên mặt thảm, vui vẻ cười nói:" Các vị tỷ muội,
khó có dịp mọi người gặp nhau, không bằng chơi vài trò chơi, các muội
thấy như thế nào?"
" Hảo a, Ngọc Phi tỷ tỷ, tỷ muốn chơi trò gì
đây?" Một phi tử đầy đặn xinh đẹp một mặt đè xuống tiếng rên rỉ đang nén chặt bên môi, một mặt tâm tình hưng phấn thầm suy nghĩ.
Quái rồi, vì cái gì đột nhiên như vậy... Ngứa! A... Ngứa quá a, nếu Thánh Thượng có ở đây thì tốt rồi!
Không hiểu từ đầu lại sinh ra dục vọng ngứa ngáy vô cùng, lực lượng thần kỳ
làm cho chúng nữ rực rỡ như hoa dưới ánh trăng, nhưng trong lòng các
nàng lại nghĩ tới đêm xuân phong tình.
Hầu Mộng Chi Hương quả
nhiên danh bất hư truyền, mông mông lung lung nơi hoa viên, tung bay
phiêu đãng cõi tâm linh, mê hương mềm nhũn tâm thần; trong bất tri bất
giác, chúng phi tử đã lâm vào "Hầu mộng".
" Nương nương, nô tài có đề nghị, chúng ta hãy chơi kích trống truyền hoa đi."
Tiểu Tam Tử thuận tay hái một đóa tiên hoa, hắn giơ lên đóa hoa đang nở rộ,
ngửi một hơi thật sâu, sau đó mới đưa đến trước mắt chúng phi tử.
Cử động như thế đã là mạo phạm phượng nhan, nếu như ngày thường, tên tiểu
thái giám cực điểm này tất nhiên đã đầu rơi xuống đất từ lâu; bất quá,
hôm nay chúng phi nhưng đều cười vui vẻ, một phi tử xinh đẹp tuyệt trần
thon gầy cười nói:" Tiểu Tam Tử, kích trống truyền hoa có cái vui không? Chúng ta mau mau chơi thôi!"
" Đúng vậy...... đúng là có chút ý
tứ!" Hơn mười vị hoàng phi giống như điều cất lời nói vang, đã quên đi
hậu cung gió mưa tanh mùi máu tanh, trong không gian đặc biệt, trong
thời gian dị thường, ngay cả Ngọc Phi cũng nhịn không được cõi lòng hưng phấn, phảng phất như lúc nhỏ cùng bạn chơi đùa không kiêng nể gì.
Tiểu Tam Tử đại thủ nhất cử, ánh mắt chúng hoàng phi tự nhiên tập trung đến, tạp âm không hẹn mà đồng thời biến mất, chút bất tri bất giác, Kiều Tam đã thành kẻ thống trị, điều khiển tâm thần chúng phi.
" Các vị nương nương, trò chơi mặc dù có từ lâu, nhưng vẫn rất mới mẻ, hắc, hắc... Phải xem các vị có...hay không dũng khí này!"
Lời nói có chút dừng lại, Tiểu Tam Tử thế nhưng lại dám nhìn thẳng Ngọc Phi nói:" Nương nương, người có dám chơi "kích trống truyền hoa" mới mẻ
không?"
"Bổn cung có gì không dám? Bọn tỷ muội, các ngươi nói
đi?" Kế hoạch bước đệ nhất đã đến thời khắc mấu chốt, tâm tình Ngọc Phi
thêm vài phần khẩn trương khác thương, khàn khàn nói:" Tiểu Tam Tử,
ngươi nói đi, cần chơi như thế nào?"
" Kích trống truyền hoa tự
nhiên cần "trống", nhưng chúng ta nhất thời đã không chuẩn bị, cho
nên.... " Tiểu Tam Tử lặng yên vén cao ống tay áo, Hầu Mộng Chi Hương ở
bốn góc lập tức cháy mạnh hơn.
" Nói à, ấp a ấp úng mãi, thật
không giống nam nhân chút nào!" Một vị hoàng phi có vẻ ít tuổi nhất mở
miệng thúc giục, cuối cùng mới phản ứng lại, làm cho đám đồng bạn bên
cạnh cười đến ngả trước ngửa sau, nàng ta xấu hổ cúi đầu xuống:" Ha
ha... Được rồi, ta quên mất, ngươi không thể là nam nhân!"
" A,
a... " Tiểu Tam Tử không tức giận, ngược lại còn thâm ý cười nụ vài
tiếng, sau đó mới dưới sự chờ đợi của chúng phi mập mờ hé mở bí mật:"
Các vị nương nương, chúng ta chơi "kích luồng truyền hoa", bất quá
"luồng" này không phải dùng "trống" mà là.... "
Thanh âm của tiểu thái giám đột nhiên ngưng lại, bất quá sau khi ánh mắt thô tục của hắn
xuất hiện thì khác, ánh mắt Tiểu Tam Tử trùng trùng dừng ở mĩ mông đủ
màu của chúng nữ, ánh mắt trêu chọc đùa cợt đã nói lên hết thảy.
"A, Tiểu Tam Tử, to gan!"
Lòng người luôn như vậy thần kỳ phức tạp, cho dù Kiều Tam cùng Ngọc Phi liên thủ làm nhiều màn đặc sắc, giờ phút này hoa dung chúng phi đều đã biến
sắc, nữ nhân vốn rụt rè, với thân phận hoàng phi, các nàng đều bị hắn
chọc giận cả.
" Các vị tỷ muội, chỉ là trò chơi mà thôi, mọi
người không cần nghiêm túc quá; huống hồ, nơi này lại không có nam nhân
nào, mọi người làm gì cố kỵ đây? Bổn cung cũng muốn chơi trò mới mẻ này, ha ha... "
Tiếng cười phóng đãng vang lên, trong mắt Ngọc Phi lộ ra nét lạnh lùng nàng ta chất vấn: " Các vị nghĩ đề nghị này của bổn
cung không tốt sao?"
" Hí!" Một ngụm lương khí hỗn hợp dục vọng
nhiệt khí Mộng hương lập tức chui vào trong tim chúng nữ, dưới sự trở
mặt lạnh lùng của Ngọc Phi, chúng phi tử rốt cuộc nói không dám nói lên
lời phản đối, ngược lại trở nên không biết làm sao.
Vốn à, nay
này không có nam nhân, đúng là làm càn một chút thì đã sao chứ? Huống
hồ, cả ngày buồn bực nơi thâm cung này, có chút kích thích... Không sai, cần gì phải đắc tội Ngọc Phi chứ?
Từng chút từng chút sự rụt rè
của nữ nhân cũng tan biến, trong vòng hoa viên, trong mùi hương kỳ ảo,
khí tức mập mờ khiến chúng phi xinh đẹp như bị vây quanh một vòng vây
thật chặt.
Cuối cùng, chúng nữ không hẹn mà cùng hé mở đôi mắt
tràn ngập tia sáng kỳ dị, nhất tề nhìn Ngọc Phi gật đầu cười, đồng thời
thầm nhủ nghĩ ngợi nói: Chơi một chút đã sao, dù sao cũng sẽ không xảy
ra đại sự gì!
Không đợi Ngọc Phi mệnh lệnh, Tiểu Tam Tử đã đi tới lúc trước lớn nhất tiếng phản đối vị hoàng phi cao gầy trước mặt, một
mặt nhìn đóa hoa kiều diễm, một mặt dùng ngữ điều mị hoặc nói:" Nương
nương, người là người đầu tiên, nào?"
" A!" Vị Văn Tĩnh mĩ phi
cao gầy thành thục ở trong cung từ trước đến nay nổi danh đoan trang,
trong nháy mắt mặt ngọc đều ửng hồng, bản năng bảo nàng muốn phải lắc
đầu, nhưng giọng nói tiểu thái giám tựa như một cái móc, thần kỳ mà ôm
lấy tâm linh nàng.
Thanh âm của hắn làm Văn Tĩnh hoàng phi như bị thôi miên, làm cho cao cao tại thượng hoàng phi không tự chủ khẽ cúi
đầu xuống, vì vậy đáp ứng thỉnh cầu vô lễ của Kiều Tam.
" A…
a..." Hô hấp của chúng phi đột nhiên nóng lên như lửa, không thể tưởng
được Văn Tĩnh lại hào phóng như vậy, đồng ý chơi ngay, tự đáy lòng sự
phòng bị của bọn hắn lại càng thêm yếu ớt.
" Nương nương, nô tài đắc tội rồi! Truyền hoa đi!"
Thanh âm run rẩy của tiểu thái giám vang vọng một lúc, Văn Tĩnh hoàng phi
khẩn trương ngồi lên đóa hoa, trò chơi chính thức bắt đầu.
Kích luồng truyền hoa, chân chính kích "Luồng" truyền hoa