Sắc trời vừa sáng,
đang lúc Kiều Tam uể oải trở lại Thái gia đại trạch môn, lưu manh côn đồ còn đang vì vị trí Đại sừng đầu mà ồn ào không ngớt. Đáng thương chính
là thi thể tiền nhiệm lão Đại, hoàn lại cô linh tịch mịch đứng ở một bên không ai để ý.
Đang trong lúc này, Bắc Cung Bình đột nhiên mang
theo nha môn bộ khoái vây quanh Thái gia, một đời thần bộ lấy phá bỏ
hung ác án để lập danh, vì vậy triển khai rồi một đợt hành động đầu
tiên.
Địa bàn này của lưu manh nhanh chóng bị bộ khoái bao vây,
điều này đối với giới lưu manh Lục Manh Trấn mà nói, tuyệt đối vốn là sự sỉ nhục cực lớn. Mấy đại sừng đầu khó có được sự đoàn kết nhất trí,
song chưởng vung lên, hét lớn:" Cẩu quan, chớ có ỷ thế hiếp người! Các
huynh đệ, vì Đại sừng đầu báo thù, để cho tên cẩu quan biết sự lợi hại
của chúng ta!"
" A......" Mấy trăm lưu manh đang kiêu ngạo la hét còn chưa lao ra khỏi yết hầu, đột nhiên kêu lên thảm thiết cả đám đều
lùi lại.
Bắc Cung thập vệ giống như một trận cuồng phong, trong
sát na(tíc tắc) đã diệt hơn mười một tên lưu manh sạch sẽ! Từ trước đến
nay diệt trừ giang dương đại đạo đối với bọn họ còn dễ, đối phó với mấy
cái tên vô lại chốn thị phố này, tuyệt đối vốn là hổ nhập đàn dê, dùng
đao mổ trâu mà giết gà!
Khí thế lũ lưu mạnh còn chưa hồi phục,
Bắc Cung Bình một tiếng hô đột ngột vang lên, nhìn như không quá phấn
khởi, nhưng như sấm nổ bên tai lũ lưu manh ong ong vang dội.
"Xem đây! Tiên hoàng ngự ban thượng phương bảo kiếm, phàm không nghe hiệu lệnh của ta, tất cả đều tiền trảm hậu tấu!"
Hàn quang chiếu sáng vào đôi mắt mọi người, khí thế cao thủ khiến cho đám
lưu manh côn đồ trong lòng kinh sợ, cả đại trạch môn nháy mắt lặng ngắt
như tờ!
Bắc Cung Bình hai mắt tinh quang điện xạ nhìn quét một
vòng, lập tức dùng ngữ điệu không thể kháng cự nói:" Xếp thành hàng,
tiếp thu tra hỏi! Tam ưng thập vệ, bắt đầu!"
Tại lôi đình thủ
đoạn cùng thực lực cường hãn dưới, lũ lưu manh côn đồ rốt cục hiểu được " kỷ luật" là cái thứ gì, cả đời khó được quy củ sắp xếp thành một đội
chỉnh tề.
" Đại Đảm Tam, ngươi đêm qua ở đâu vậy?" Hoành mi thiếu niên ai cũng không hỏi, chỉ tìm tới Kiều Tam mặt đang cười hì hì, càng
lấy câu nói mà chỉ có hai người mới có thể nghe được," Đại Đảm Tam, nhớ
rõ chưa, bổn công tử nói qua sau này sẽ gặp lại chính là lần này!"
" Khải bẩm đại nhân nói, tiểu nhân đêm qua đều uống rượu." Kiều Tam mang
vẻ mặt của một lương dân vẫn như cũ vẻ mặt cười hì hì, đặc biệt phối
hợp. Không cần Bắc Cung Chính truy vấn, hắn đã tự động đem câu tiếp theo ra nói:" Sự tình phát triển trước sau, tiểu nhân đều cũng ở đây, tất cả huynh đệ ở đây đều có thể làm chứng!"
Thủ hạ thì đang tra xét không ngừng, Bắc Cung thần bộ lại một mình tiến nhập hung ác án phòng(căn phòng xảy ra vụ án).
Ước chừng sau nửa tuần hương, Đại Đảm Tam còn đang cùng hoành mi thiếu niên tranh biện, đột nhiên, một tiếng hét to nổ vang sau lưng hắn.
" Đại Đảm Tam, hung thủ đúng là ngươi!"
Chẳng biết khi nào, Bắc Cung thần bộ đã đi tới sau lưng Kiều Tam, có chút ý
vị nhìn chăm chú vào tiểu lưu manh không giống như nhìn kẻ bình thường!
Tất cả những người đang tụ tập ở đây đều có thể nghe thấy, vô luận là lưu
manh, hay là bộ khoái, vô số ánh mắt kinh ngạc kinh nghi kêu lên một
tiếng, tất cả đều bay đến trên thân Kiều Tam.
" Phi! Con mẹ ngươi cái gì thần bộ, chó má." Kiều Tam trên mặt tiếng phì cười hì hì biến
thành lửa giận, hắn tiến lên một chút, người bị oan uổng đương nhiên nên có oán khí, làm như Đại Đảm Tam, hắn càng nên đương trường giương oai!
" Ha ha... Tiểu huynh đệ, Bổn quan chỉ là cùng ngươi làm một tiểu vui
đùa, không cần nghiêm túc như vậy! Ngươi không phải tự xưng" lớn mật"
sao, sẽ không bị Bổn quan dọa chứ?"
Bắc Cung Bình đang tràn đầy
sát khí giương cung bạt kiếm đột ngột chuyển thành tiếng cười ha ha vui
vẻ, vỗ vỗ bả vai của Kiều Tam. Bắc Cung thần bộ giương giọng đối với mọi người nói:" Bổn quan đã xem qua hiện trường......"
Bắc Cung Bình cố ý dừng lại rồi một chút, cao thâm khó lường mỉm cười, sau đó càng
thêm khẳng định:" Bổn quan lấy danh thần bộ nói cho các ngươi, hung thủ
nhất định là một người trong nhà này!"
" A!" Lũ lưu manh nhất thời ồn ào lao xao, ánh mắt hoài nghi bắt đầu càn quét những người xung quanh.
Bắc Cung Bình lại cười, không hề cùng Đại Đảm Tam dây dưa, ngưng tiếng xé
gió nói với đám lưu manh:" Các vị, chuyện của giang hồ, giang hồ xử! Bổn quan tạm thời không nhúng tay, do các ngươi đem hung thủ giao ra cho
ta! Cáo từ!"
Đi ra khỏi Thái gia đại trạch không xa, Bắc Cung
Bình vẻ mặt bình tĩnh hỏi Bắc Cung chính:" Chính nhân, ngươi nghĩ chúng
ta bây giờ triển khai hành động quy mô, liệu có ổn không?"
" Phụ
thân, muốn thu thập mấy cái tên lưu manh thị tỉnh này là chuyện đơn da,
nhưng nếu xuất sư vô danh, nhất định khiến cho địa phương rung chuyển,
phụ tử chúng ta thì không có gì. Nhưng chúng ta vốn là hữu thừa tướng
tiến cử, nếu làm việc bất lợi, nhất định sẽ bị Tả tướng tên tham quan
này tham tấu, cho nên nhất định phải tùy thời cơ mà hành động, bất động
thì tốt, vừa động cần phải có lôi đình vạn quân!"
" Uhm! Xem ra trong lòng ngươi đã bắt đầu bình tĩnh rồi!"
Nhất danh thần bộ vừa lòng khẽ vuốt ba chỏm râu, không tự chủ được thán khái tiếp tục nói:" Đúng vậy! Chúng ta bây giờ muốn chờ, chờ một một cái cớ
thích hợp xuất hiện! Vi phụ cũng không phải muốn mãi chỉ làm một thất
phẩm tri huyện, a, a......"
Thái gia đại trạch, người của quan phủ vừa mới rời đi, đám lưu manh đã láo nháo hỗn loạn.
" Các vị lão Đại, ngàn vạn lần đừng có trúng gian kế của cẩu quan!"
Kiều Tam không nghĩ chịu tiếng xấu thay cho người khác, hàng vạn hàng nghìn
suy nghĩ liên tục trong đầu hắn, cố gắng tập trung sự chú ý của bọn lưu
manh," Cẩu quan đơn giản là muốn để cho chúng ta đấu tranh nội bộ, bây
giờ mấu chốt nhất là đem tên cẩu quan đuổi ra khỏi Lục Manh Trấn; chỉ
cần chúng ta huynh đệ đoàn kết đồng lòng, đây là địa bàn của chúng ta,
xem hắn dám dùng thủ đoạn gì!"
" Tiểu Tam nói có lý! Vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Đại Đảm Tam chậm rãi phân tích khiến cho toàn thân phát ra một sự anh minh
chói lọi, tựa như một khối từ thạch(nam châm) hấp dẫn tâm hần lũ lưu
manh. Từ sau khi trải qua chuyện ở Quỷ Lâm, mỗi khi hắn tập trung nói
chuyện là lúc, bên người hắn mọi người chung quy sẽ lại bị cảm nhiễm
huyền hoặc.
Thập Dương Châu có uy lực không chỉ cho phàm nhân, huống chi chỉ là lũ tiểu lưu manh có thể kháng cự được.
" Các vị lão Đại, cẩu quan cần chính là "lấy cớ", một quan phủ muốn hành
động thì cần có cái cớ, mà dân chúng Lục Manh Trấn lại không phản cảm
đến mức tạo cơ hội cho chúng "lấy cớ", chúng ta quyết không thể cho hắn
cơ hội này!"
Tĩnh, để cho thiên địa vạn vật đã bị kinh ngạc bởi lũ lưu manh ở Lục Manh Trấn.
Hàng nghìn tiếng động ầm ĩ ở thánh địa bọn lưu manh đột nhiên biến thành thế ngoại đào nguyên, đám lưu manh đông đảo thoáng cái biến thành quân tử
nho nhã, khiến cho Bắc Cung Bình nhàn nhã đi chơi nhưng trong lòng đã
nhíu mày lo lắng vài phần!
Trong nhà Kiều gia, Kiều Tam cũng chỉ im lặng đứng trong nhà, Kiều Đại cũng ít khi đi ra thư phòng.
Huynh đệ hai người sau khi tán dóc một phen, Kiều Đại nhìn về phía viện nơi
Thập Nhị nương đang quét dọn, rất là kỳ quái nói:" Tam đệ, vì cái gì
không hề nghe được việc sưu tầm tin tức của Thập Nhị nương vậy? Bọn lưu
manh hồ đồ còn có thể, như thế nào cả Bắc Cung Bình đã xem nhẹ như thế
nhân chứng trọng yếu này!"
" Bắc Cung Bình cố tình tra án như
thế, hắn là cố ý như vậy!" Kiều Tam uống một ngụm trà thơm, ly trà có
chút trầm trọng đặt ở trên mặt bàn:" Hắn muốn cho việc này kéo lâu, kéo
lớn, chỉ cần mấy tên ngu ngốc lão Đại dính vào, hắn lấy cớ thu thập Lục
Manh Trấn hắc đạo rồi!"