Màn đêm sâu thẳm bao trùm kinh đô Ngạo Lai Quốc.
Lúc tiếng mõ canh ba vang lên, thời gian trôi nhanh như chớp; nguyệt hoa
như thủy, soi rõ mọi nơi trong hoàng cung: bầu trời hoang thành bỗng
trôi tới một áng mây " lẳng lặng", quốc sư đương triều đang từ ngoài
cung tiến vào dựa vào tấm da dê bí quyển, việc thâm nhập cửa hoàng cung
không gặp bất kì trở ngại nào.
Vượt qua mấy dãy tường thành nối
tiếp nhau trong hoàng cung, trên đường đi, quân thị vệ rất thưa thớt,
mắt thấy bên hông ở phủ thái sư có ánh sáng lọt vào mắt, cước bộ của lão đạo vừa có được bí đồ càng thêm ung dung.
"A,a….Quốc sư đại
nhân, thật sự là trùng hợp nha, có thể lấy bảo bối của ngài cho kẻ hèn
này mở rộng tầm mắt không?" Đột nhiên một bóng đen từ trong góc tối hiện ra.
Bóng người còn chưa thấy rõ, chỉ bằng ngữ điệu cũng khiến Lôi Hỏa Chân nhân sắc mặt đại biến, thầm than là oan gia ngõ hẹp.
Theo ánh trăng, hiện ra chân diện của bóng đen; Lưu Manh Tam, quả nhiên là
yêu nghiệt được hoàng triều toàn lực phát lệnh truy nã Lưu Manh Tam
Ác mộng ở kim loan điện còn chưa phai trong đầu, hầu như cùng lúc yêu
nghiệt vừa xuất hiện, Lôi Hỏa Chân nhân đạo bào rung động, lưỡng đạo lôi hỏa hướng về phía đối thủ, lão đạo sĩ không chút do dự lấy ra phù chú,
ném mạnh xuống đất.
Một tiếng vang dài, hoa lửa bắn ra tứ phía,
Kiều Tam trực tiếp xuyên qua màn hỏa diễm; thế thế cường đại bao trùm cả không gian, thấy không làm gì được đối thủ, Lôi Hỏa Chân nhân lập tức
độn thổ trốn đi.
"Con mẹ nó…"
Lưu manh có thể thăng thiên
độn thổ-- cũng vẫn là lưu manh, sau khi chửi bới, Kiều Tam cũng lập tức
thuận thế lao vào trong đất, pháp thuật huyền diệu khiến hắn như các
trong nước, như giẫm trên đất bằng.
Nhất thời, chỉ thấy đá trên nền vỡ ra, một cái mái vòm văng ra, từng đợt âm thanh của các vật va vào nhau ngân lên không dứt.
"Ầm!"
Cuối cùng, cả mái đình nghỉ chân đều sụp đổ, trong đống đổ nát có hai bóng người phóng lên cao.
"Hắc Hắc….Lão tạp mao còn không quay lại!"
Kiều Tam quát vang một tiếng, quỷ vân nhất quyển, đem râu tóc của Lôi Hỏa
Chân nhân kéo trở về, lưu manh nắm quốc sư trong tay như nắm con gà, ra
sức bóp vài cái.
Xui cho chân nhân cố sức giãy dụa, nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của lưu manh
" Lão tạp mao, đừng nhỏ nhen vậy chứ, bản thiếu gia cũng hiếu kỳ một chút, rốt cục là bảo bối gì? Hắc, hắc…"
Có cừu tất báo đó là định luật của lưu manh, huống chi đó còn liên quan
đến tính mệnh của người thân mình, thảo nào khi trốn ở Ngự Thư Phòng
chữa thương, KiềuTam nghe được hai lão gia hỏa này đối thoại, lập tức
không cần dưỡng thương, lập tức đi theo phá hoại chuyện của chúng.
Đại Đảm Tam cố ý chậm rãi xuất thủ, chậm rãi lấy bí quyển bằng da dê từ
trong tay áo của quốc sư, sau đó tùy tiện vung tay, ném lão đạo giống
như ném rác rưởi vất ra ngoài.
"A, mở tấm da dê? Con mẹ nó, cái
này thì có giá trị gì cho thiếu gia chứ?"- Kiều Tam mê hoặc nhìn, giơ bí quyển da dê hướng về phía Lôi Hỏa chân nhân truy bức: "Nói, Linh Hỏa
Thánh Đan là cái trò gì, suy cho cùng thì có tác dụng gì?"
"Hô!"
Đột nhiên, một ánh mây trắng hạ xuống, tuy rằng mạnh không gì sánh được,
tựa như cuồng phong thét gào, nhưng không gian trong chớp mắt lại trở
nên vô cùng yên tĩnh, một loại "tĩnh" chết chóc trống rỗng phủ xuống,
"tĩnh" làm cho lưu manh tam không kịp trở tay!
Dị biến phát sinh
quả nhanh, đột nhiên "tĩnh" quá mức quỷ dị, khi trực giác Kiều Tam sinh
ra dự cảm không ổn không ổn thì hắn chỉ cảm thấy nắm ngón tay căng
thẳng.
Áng mây bay qua, chỉ nghe tê tái một tiếng, mật kinh da dê trong tay Kiều Tam đã phân thành hai!
"Là ngươi!"- Lưu manh ngạc nhiên thốt ra, ánh mắt tập trung, hắn nhận ra được người đó không xa lạ mà mình là kẻ lấy đồ mình.
Quần áo huyền y, một đôi chân trần, mái tóc dài, lăng không mà đứng, chính
là Tử Phủ Thánh Nữ không nhiễm chút bụi trần, thì ra tiên nữ cũng sẽ làm cường đạo!
"Quả nhiên là ngươi, Đại Đảm Tam!"- Huyền Nữ thở dài tuy giống nhau, nhưng ý tứ thì khác hẳn.
Tố Nữ chưa nói dứt lời, đôi mắt gợn sóng hư nước trở thành hàn khí làm
người ta thấy lạnh lẽo, bên kia Lôi Hỏa chân nhân vừa đứng dậy, đã bị
đông lạnh ập tới thân thể.
Pháp lực tán tiên chắc chắn thần kỳ
hơn của người tu chân, hơn nữa thương thế của Kiều Tam chưa lành, lưu
manh thấy tình cảnh này liền bay người chạy trối chết thoát thân.
"Đại Đảm Tam, Huyền Nữ hướng ngươi xin nhận lỗi!"
Hai người đã găp lần thứ hai, nhưng đây là lần đầu tiên Huyền Nữ thi lễ với Kiều Tam, đôi mắt ưu nhã xinh đẹp, cái cổ thon nhỏ, mái tóc giống như
thác nước đang chảy sang hai bên, quỹ tích thong thả như nước lũ đang
chảy xuống.
"Nhận lỗi, vì sao?"- Kiều Tam tâm linh cuồng loạn bất tri bất giác "tĩnh" xuống, trong lúc hoảng hốt, âm điệu của Huyền Nữ
tựa như bài hát ru con trong tai hắn, khiến hắn buồn ngủ, không hề muốn
cử động gì.
"Huyền Nữ ta muốn mượn đầu ngươi dùng một chút!"
Âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng trong không giãn tĩnh lặng, một
đạo kim quang nhọn hoắc từ tay áo Tử Phủ thánh nữ bay ra thẳng đến cổ
tên Đại Đảm Tam vẫn đang còn ngây ngốc nhìn.
Một đám chém đầu- thì ra Huyền Nữ muốn "mượn" đầu Kiều Tam.
Ngay khi mũi nhọn bay tới trước cổ họng Kiều Tam, một chùm hồng quang tại mi tâm hắn lóe lên, Thập Dương Châu thần kỳ giúp tên lưu manh tỉnh lại,
liền tìm cách thoát ra, đao nhọn cầm bên hông lập tức bắn ra, trong gang tấc đỡ được "Mũi nhọn" đang phóng đến.
"Đang!"
Kim thiết
vang lên réo rắt êm tai,một thanh bạch ngọc hình cung bay trở về phía cổ tay của Huyền Nữ, mà Kiều Tam trong tay chỉ còn lại một cái chuôi đao,
thanh đao do va chạm đã biến thành mẩu sắt vụn.
Ánh chớp lóe lửa, trong lòng Kiều Tam bất đắc dĩ thở dài một hơi, chưa có thời khắc nào
hắn phải đối phó với thần binh lợi khí kịch liệt như vậy.
Phiền phức thật rồi, một Huyền Nữ so với đám tu chân còn đáng sợ hơn, phải chạy trối chết thoát thân thôi!
Bản tính lưu manh để cho Đại Đảm Tam trong nháy mắt định ra chủ ý, hắn mạnh mẽ vận khí, đè nỗi đau nhức trong lòng ngực, nuốt vết máu trên mép, cả
người hóa thành một đạo ánh sáng, bám chặt bờ tường mà bỏ chạy.
Huyền Nữ vì Cửu Thiên Huyền Hảo đan đã quá liều lĩnh, thân thể mỹ miều liền
lóe sáng, bóng hình cao gầy xinh đẹp biến thành một đạo bạch quang, bạch quang giăng thành thiên la địa võng, kẻ ác hết bề trốn thoát, vây chặt
tên đang chạy trên vách tường.