Sau khi Hồ Hậu hạ mệnh lệnh cũng là lúc Kiều Tam khoan khoái sau khi chơi chị dâu ung dung bước về phòng. ^_^
" Đây là loại biểu diễn gì đây?" Gã ngả đầu ngủ thì nhìn thấy bên cạnh
giường có một vật gì đó, nhờ ánh trăng chiếu sáng gã nhận ra đó là cuốn
sách cũ nát mà gã đã kỳ diệu lượm từ Quỷ Lâm trở về!
Quái lạ
chẳng phải chính mình ngày hôm qua đã vất nó ra bên ngoài rồi sao? Còn
nữa chính mình nhớ rất rõ vì cảm thấy xấu hổ khi nằm trong quỷ lâm mình
đã xé nó nát vụn rồi, vì cái gì bây giờ lại hoàn hảo không hề có hư tổn
gì!
Ôi! Hiểu được rồi! Nhất định tẩu tẩu có lòng tốt nhặt nó về, sau đó lại dán lại quyển sách này nguyên vẹn!
Nghi hoặc chợt lóe nhanh chóng biến mất, Kiều Tam, tẩu tẩu đã vì hắn mà vất
vả, hắn tự nhiên sẽ không sẽ đem phá sách quăng bỏ, ngược lại giống như
bảo bối ôm vào trong ngực tiến nhập mộng đẹp, hy vọng giờ hương thơm lưu lại của tẩu tẩu mà xóa tan được ác mộng hàng đêm!
Qua một thời gian rất dài căn phòng vang lên tiếng ngáy đều đều, Kiều Tam đã ngủ say mất rồi!
Nguyên thần Kiều Tam hóa thành một đám hư vô trong cõi mộng bao la, tối nay gã không mơ như hàng đêm, hắn không có lập tức bị U Nương cưỡng gian nữa,
mà đột nhiên có một đám hỗn độn từ hư không bay tới!
Chẳng biết
qua bao lâu, có lẽ chỉ là chưa đến một thời thần, có lẽ đã qua thật lâu, tóm lại, thời gian tại hỗn độn mất đi ý nghĩa.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng bảy màu từ trên trời giáng xuống, một bóng người mơ hồ từ trong ánh sáng dần dần hiện ra..
" A, mẫu thân!" Khắc vào trong tâm khảm Kiều Tam hình bóng người mẹ, gã
thốt ra hai tiếng: "Mẫu thân.". Trong mộng cảnh Qủy Lâm mặc dù không
thấy rõ hình dáng những để lại cảm giác rất quen thuộc. " Mẫu thân, là
người sao? Con là Sinh Nhân...."
Lúc này đây, ảo ảnh trong ánh
sáng vẫn ôn nhu không nói một lời, mà chỉ bình thản nói một câu:" Chủ
nhân, Sách Linh không phải mẫu thân ngươi, Sách Linh chỉ là nói trong
sách có tinh linh, cố ý hiện thân thành người để giảng giải cho người về Đạo thư!"
" Đạo thư? Tinh linh? Ngươi không phải mẫu thân của ta?"
Kiều Tam trong hỗn độn cảm thấy vô cùng thất vọng, tâm tình từ kích động
chuyển thành tò mò và hoài nghi:" Sách cũng có thể thành tinh? Đã thành
tinh rồi ngươi như thế nào lại nhận thức ta làm chủ nhân, như thế ta
chẳng phải quá tiện nghi sao?"
" Chủ nhân, người chớ hoài nghi,
chờ người học xong Vô thượng pháp Thư, sẽ hiểu được hết thảy!" Tinh linh thốt ra những lời khô khan bình thản, không có chút biến hóa, không đợi Kiều Tam phản ứng," Hắn" lẩm bẩm đọc gì đó rồi lấy tay khua lên trước
mặt Kiều Tam. Hai quái dị đồ án hiện lên trước mắt Kiều Tam.
" A, này không phải hai chữ tên của quyển phá sách này sao?" Kiều Tam mặc dù không biết chữ kỳ quái kia là gì, nhưng có được trí nhớ siêu nhân.
" Chủ nhân, hai chữ này nghĩa là" quỷ kinh", đúng là tên của Đạo thư, hắn vốn là Thiên Trúc phật quốc phạm văn."
Nghe Sách linh nói rõ lai lịch của quyển sách, Kiều Tam không khỏi động
lòng, thâm tâm gã tự nhủ: Có lẽ đây thật sự là bảo bối gì không chừng.
Kiều Tam ý niệm mới vừa động, Sách linh tựa hồ nghe được tiếng lòng của hắn, lập tức bình thản như nước tiếp tục nói: " Chủ nhân, chữ này nghĩa
là..."
Sách linh tỏa ra một vầng sáng rực rỡ bắt đầy giảng dạy,
từng chữ từng chữ dạy cho Kiều Tam nghe. Sau khi liên tiếp dạy hơn mười
một chữ kì quái, Sách linh vẫn bình thản như không, nét mặc tựa lão phu
tử nói:" Đây là những tâm pháp sơ khai của Quỷ kinh, cũng là bước đệ
nhất để tu luyện Qủy kinh!"
" Ôi! Xem ta đây!" Kiều Tam chán nản
trăm lần chỉ nhờ có sự hiếu kỳ mới có thể học tiếp, mặc dù chỉ học tập
rồi một lần, nhưng ngộ tính của hắn vốn rất cao, thong thả đọc ra nội
dung của đệ nhất khai thiên Qủy kinh:" Muốn tập.... Quỷ kinh, phải dùng
lưỡi dao sác bén... xuyên tim, vất bỏ lại...... phàm thân, nhập vào
ta...... cánh cửa của quỷ!"
" A!" Kiều Tam sửng sốt, tiềm thức
đọc lại một lần nội dung này. Ngay sau đó giống mãnh hổ tức giận gào rú
lên," Con mẹ nó, ngươi là cái loại yêu nghiệt gì, cút đi, lại lừa gạt
lão tử tự sát, cút đi!"
" Chủ nhân, ngươi tâm tình rất kích động, hôm nay không nên học tập tiếp, Sách Linh hôm nào lại đến!" Vầng sáng
tại mộng đẹp lên tiếng từ giã, sau đó liền biến mất, lời nói khô khan
đơn điệu nhưng lại có thể cười đến người trong thiên hạ vỡ cả răng!
Hôm nào lại đến, lại đến khuyên Kiều Tam huy đao tự đâm trái tim! Hừm…
" Ngươi đi chết đi, lão tử ngày mai phải đốt phá sách nhà ngươi, cho cái con quỷ gì Sách Linh chết cháy luôn!"
Tiếng hô có chút dừng lại, gã chợt nhớ đến những quỷ thần không tên ở Qủy Lâm mà gã từng mộng phải, bởi vậy rất là khẳng định nói:" Con mẹ nó, nhất
định là ngày suy nghĩ nhiều cái gì, đêm mộng thấy cái đấy! Di, không
đúng à, vì cái gì không phải mơ tới đại mỹ nữ, nhưng lại mơ tới này cái
quỷ gì tinh linh đây? Cười chết người đi được!"
Trong hiện thực hắn đem Qủy Kinh đang che ở ngực vất qua một bên!
Qua một đêm này, Kiều Tam rốt cục không phải trải qua ác mộng nữa!
Ướt át đa tình, mà lại vừa quỷ dị thần bí một đêm rốt cục đi qua, ánh nắng
nghịch ngợm đang vuốt ve khiêu vũ cũng những cây cỏ, Kiều Tam đã đi tới
địa bàn của hắn – chợ!
" Lão Đại, khi nào thì thượng vị à? Các
huynh đệ chờ không kịp rồi!" Bảy, tám tên lưu manh tập họp bên người Đại Đảm Tam, tinh thần tất cả đều rất hưng phấn!
" Im ngay! Chuyện này sau này không được nhắc thêm lần nào, bằng không đầu bị đánh vỡ, đừng trách lão Đại ta không nhắc nhở!"
Đại Đảm Tam trang phục bay trong gió đứng nghiêng nói to, đôi mắt lưu
chuyển sáng rực nghiêm chỉnh, chiêu bài ngưu nhĩ đoản đao tại bên hông
lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng vung lên những kẻ không quy củ khiến chúng né chạy tán loạn, lúc này gã mới cúi đầu gằn giọng nói:" Có thể là Thái
lão đại của chúng ta chỉ giả bộ khoác cho ta danh hiệp Tổng Giác Đầu,
mọi người đừng hiểu sai ý lão ta mà mang họa!"
Một ngày mới lại đến, những màn cũ vẫn tái diễn.
" Các huynh đệ chào mừng đến bổn tiệm!"
" Hắc, chúc mừng phát tài!" Lễ mừng năm mới cát lợi mỗi ngày đều phát ra
từ những tên lưu manh chuyên đòi tiền bảo kê, lời chúc phát tài đối với
các tiểu thương thì chẳng vui tai một chút nào!
" Nhanh một chút, không muốn sống rồi! Muốn chết! Con mẹ nó, bỏ tiền ra..."
Mọi việc cứ như vậy diễn ra, những tiếng la hét xé gió vang lên khắp cả góc chợ, Đại Đảm Tam mang theo Bánh bao, Du cao kiều bọn người bắt đầu đại
càn quét.
" Các vị đại ca, tiểu lão nhân trong nhà lão thê ngã
bệnh, thực không có tiền dư thừa rồi, cả mua thuốc cũng không đủ!" Một
âm thanh già nua cực kỳ thê lương vang lên đã khiến cho đông đảo dân
chúng chú ý..
" Con mẹ nó, Lí lão nhân, ngươi nghĩ lừa lão gia dễ lắm sao! Tin hay không lão tử đem ngươi vào y quán hả?" Mấy tên côn đồ
trừng mắt, miệng quát lớn, khí thế hung tợn vây xung quanh lão nhân đáng thương.
Thân là những thủ hạ ưu tú nhất của lưu manh Kiều Tam, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không quên Kiều Tam định luật:
-- Những gì phản kháng thì đều phải triệt tiêu ngay từ lúc đầu, lúc này
mới có thể cam đoan công việc của Kiều Tam trôi chảy, thiên trường địa
cửu.