Diễm Tu

Chương 82: Chương 82: San bằng Tương phủ




Đạo sĩ đã hôn mê, cả Thiên Lao lập tức biến thành phòng giam bình thường, chỉ còn lại một đám nhân gian cao thủ nào có thể nào ngăn cản Huyền Hồ phong tình!

" Binh đại ca, phiền ngươi mở cửa giúp cho, ta muốn vào cứu Đại thiếu gia nhà ta!"- Lời như thế mà cũng hợp lẽ sao âu cũng chỉ có Thập Nhị mới nói ra được, cũng chỉ có Huyền Hồ bí pháp tài năng suy đồi thần kỳ!

" Ôi, hảo, hảo!" Một trận hổn độn tiếng vang, thủ vệ binh nhất tề sửng sốt, ngay sau đó bắt đầu chạy xung quanh phục vụ hai nam nữ cướp ngục.

" A, a......" Binh đinh ngục tốt sắp hàng hai bên đường "hoan nghênh" Dưới, Kiều Tam mừng rỡ sảng khoái vô cùng, hành trình hai người bọn họ này cướp ngục chỉ sợ cũng chưa từng có ai thuận lợi như vậy, sau này cũng không có ai có thể làm được!

" Công tử, tiểu thư, phía trước đúng là phòng giam Kiều Đại công tử!" Hai mắt đăm đăm h ngục tốt một bên mở khóa sắt, một bên máy móc trả lời câu hỏi của "Chủ nhân".

" Uhm! Làm tốt lắm, các ngươi đều ngủ một hồi đi, qua một canh giờ hãy tỉnh lại!"

Thập Nhị cười duyên biểu hiện thật là xuất sắc yêu dị, kỳ diệu bí pháp chi âm giống như thủy ngân tiết ra truyền khắp Thiên Lao mỗi một góc, ngay cả con nhện đang ăn mồi cũng đột nhiên dừng lại, con ruồi đang bay cũng lập tức ngã xuống lâm vào trạng thái hôn mê!

" Đại ca......" Kiều Tam chạy ào vào phòng giam, ngay sau đó tiếng hoan hô trong nháy mắt biến thành tiếng kêu lớn, sau đó là tiếng rống giận của nam nhân phóng lên cao:" Tả Tướng, lão cẩu nhà ngươi, lão tử muốn tiêu diệt ngươi!"

" Đại thiếu gia… " Yêu ai yêu cả đường đi, Thập Nhị đối với Kiều Đại cũng thiệt tình quan tâm, sau đó Huyền Hồ chạy ào vào vừa thấy, không khỏi đôi mắt hồng nhuận, không đành lòng nhìn thấy, tiềm thức đóng chặt con ngươi.

" A... Tam đệ... là ngươi sao?" Lời nói run rẩy khí tức yếu ớt, hơn nữa cả một ngày qua đi Kiều Đại mới gian nan nâng lên khuôn mặt đầu tóc rối bời che kín một đám máu lớn.

" Đại ca, tại sao có thể như vậy?"

Kiều Tam đáy mắt một nửa là lửa cừu hận, một nửa lóe ra nước mắt, Kiều Đại cả người đầy roi thương, thương tích trầm trọng, cơ hồ tìm không thấy một tấc địa phương nào còn nguyên vẹn. Không chỉ có vậy, Kiều Đại cả người đều giống y một khối bùn ngồi phịch ở trên mặt đất, rõ ràng tứ chi đã phế, sao không cho Kiều Tam bi phẫn giãy nảy cho được, răng nanh cắn được róc rách cả lên?

" Tả Tướng lão cẩu đúng là hại... Kiều gia ta..... Quá hung ác, ta sẽ tra tấn bắt hắn phải khai mới thôi!"

Kiều Đại không để ý Kiều Tam ngăn cản, không để ý vết thương đau nhức, mạnh mẽ nói ra chân tướng:" Tả Tướng năm đó thèm thuồng sắc đẹp Nhị nương, nhưng Nhị nương lại gả cho cha, cho nên... Khụ, khụ... Cho nên... "

" Đại ca, đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Kiều Đại nói rõ chân tướng món nợ máu làm cho Kiều Tam mắt đầy nước mắt không nghe chỉ huy, tay chân rối loạn, tâm thần nhất thời bối rối, giờ hắn không biết làm sao!

" Tam thiếu gia, mau trị thương cho Đại thiếu gia!"- Thập Nhị kịp thời nhắc nhở Kiều Tam, hai người cơ hồ đồng thời giương tay lên, lưỡng đạo pháp lực bay nhanh bao phủ thân thể đã bị tàn phá của Kiều Đại.

Sau nửa ngày trị thương, Kiều Tam ôm cổ đại ca, vô hạn khẩn trương xem mạch đại ca.

" Hư!" Kiều Tam thở ra một ngụm đại khí thật dài, có pháp thuật thật sự tốt, hơn phân nửa linh hồn đã nhập vào quỷ môn quan của đại ca xem như đã cứu về rồi, đáng tiếc hắn tứ chi thương tật cũng không phải tầm thường, pháp lực chỉ có thể trị thương, còn khôi phục tàn phế e không thể!

" Tam thiếu gia, Địa Giới có Tục Cân Thảo, phàm nhân ăn vào vô h gân cốt thương tổn bao nhiêu đều sẽ lập tức khỏi hẳn! Quỷ Lâm đúng là đông môn của Địa Giới, chúng ta lập tức quay về Lục Manh Trấn đi!"

Vận mệnh chung quy gặp phải chuyển cơ, lời nói của Thập Nhị đã mang đến ánh mặt trời cho huynh đệ Kiều gia, Kiều Đại sắc mặt tái nhợt cũng đã xuất hiện một tia ánh sáng.

" Thập Nhị, nàng mang theo đại ca trở về, cần phải mau chóng tìm được Tục Cân Thảo!"

Kiều Tam ôm lấy đại ca, hô một tiếng đứng lên, khí thế ngang nhiên vững chãi, không đợi tiểu hồ nữ truy vấn, hắn hai mắt khép hờ, hàn quang lóe sáng, nói:" Ta san bằng Tả Tướng phủ lập tức trở về!"

Thập Nhị đôi môi muốn nói điều gì đó, mặc dù Hồ Hậu từng phân phó không cho nàng rời Thập Dương Thể nửa bước, nhưng lúc này lựa chọn cuối cùng của Thập Nhị là rời đi, yêu thương nhìn thật sâu kiều Tam, bách biến Thập Nhị lập tức đem theo Kiều Đại cưỡi mây đi.

Không có triền miên cáo biệt, không có đối mắt si mê, tiểu hồ nữ chỉ nói vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa vô hạn thâm tình một câu: " Tam thiếu gia, thiếp ở nhà chờ chàng!"

Thiên Lao ào ào vũ bão là lúc thời khắc hắc ám của ngày hôm nay xuất hiện, cùng ngày mây đen trống không quay cuồng hung tợn hướng Tả Tướng phủ đệ, cùng lúc đó phía chân trời vừa mới xuất hiện những vần mây màu xám trắng.

Trung tâm Ngạo Lai Quốc đương nhiên là hoành đại hoàng thành hình tứ phương, lệch bên trái hoàng thành chính là nơi xa hoa quyền quý nhất Tả Tướng phủ.

Mông mông lung lung ánh sáng chiếu rọi, hai con sử tử bằng đồng rất dữ tợn ở hai bên đại môn trông rất sống động, cùng Tả Tướng phủ tường cao thâm trạch tạo thành khí chất quyền quý cao cao tại thượng!

Bỗng nhiên lưỡng đạo lôi hỏa hung bạo từ bên trái Tương Phủ trống rỗng hiện ra.

" Oanh, oanh!"

Đao thương không chuyển hai khối đồng trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, kinh thiên động địa thanh âm truyền thật xa, thật xa, luôn luôn tự cho là thiên hạ độc tôn hoàng thành rốt cục đã bị một tên lưu manh khiêu chiến!

Cất bước trên mây, tay phóng sấm sét, Kiều Tam mi tâm hiện lên tà mị" Huyết ấn", nuốt thiên diệt địa sát khí bao phủ cả Tả Tướng phủ, hai tay huy động trong lúc đó, pháp lực thần thông mới- cửu thiên lôi hỏa không ngừng phóng ra!

" Bịch, bịch.... " Tiếng nổ mạnh khi lớn khi nhỏ, một đám bụi mù cơ hồ không có dừng lại nghỉ ngơi, đệ nhất là bậc thang nổ thành hố to, sau đó vốn đại môn biến thành đại động, Kiều Tam không quên lời thề của mình, hai cánh tay rung lên, cánh cửa tương phủ kia ngạo mạn tường cao "Ầm ầm" một tiếng, sụp đổ không thấy!

Diệt trừ lão cẩu tử, san bằng Tả Tướng phủ!

" Yêu nghiệt phương nào, dám.. A!" Đường đường Tả Tướng phủ, lại như thế nào có thể không có "cao nhân" trấn thủ, xảo hợp chính là, lần này nhảy ra lại là hai "Lôi hỏa" đạo sĩ, hai đạo sĩ đích tiếng hô còn chưa dứt, trên đường đã biến thành tiếng kêu thê lương thảm thiết!

Lăng không hạ xuống, Kiều Tam đột nhiên gia tốc, vốn còn cách hai đạo sĩ hơn mười trượng, trong chớp mắt, hắn đã vọt tới trước đối thủ, thiểm điện chạy dọc hai cánh tay, dễ dàng khóa ở cổ họng đối thủ.

" Ách!" Kêu thảm thiết lại hóa thành kêu rên, tốc độ Kiều Tam không hề có nửa điểmbị ảnh hưởng, từ xa nhìn lại, lưỡng đạo sĩ tựa như hai cái túi rách trên tay Kiều Tam!

" Tả Tướng, mau lăn ra đây cho bổn thiếu gia!" Nhất chiêu đem cho đối thủ về tây, vọt tới giữa sân Kiều Tam hai cánh tay chấn động, đem thi thể đạo sĩ vất ra xa, nhìn chung quanh một lượt hắn vọt tới đám gia đinh binh lính, cừu hận tận trời khiến cho hắn đối với này đám đồng lõa này không có nửa điểm lưu tình!

" Lên, giết hắn!"- Gia tướng đầu lĩnh cùng Tương Phủ quản gia lui lại phía sau, lớn tiếng mệnh lệnh thật là có chút mùi hồ giả hổ uy.

Đối thủ mặc dù lợi hại, nhưng Tương Phủ gia quy thâm nghiêm, giống như quân đội bình thường binh lính tới cũng chết, lui cũng là chết, còn không bằng cắn răng xông về phía trước, có lẽ còn có thể dựa vào người đông thế mạnh may mắn giết chết đối thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.