" Ôi......" Đang lúc
Kiều Tam cúi đầu ủ rũ trở lại tòa nhà Kiều gia, sắc trời đã gần hoàng
hôn, nếu không phải đám lưu manh lo lắng thê nữ trong nhà, hắn là Tổng
đại sừng đầu nào có thể dễ dàng bỏ đi.
" Ôi......" Kiều Tam nặng dọc thở dài một hơi, nguyên lai làm lão Đại thống khổ như vậy!
" Tam thiếu gia, bất hảo rồi..." Đúng lúc này, Thập Nhị nương vẻ mặt kinh hoảng chạy ra từ đại môn.
" Thập Nhị, như thế nào rồi?" Kiều Tam đích trực giác lại nữa rồi, lúc
này đây cảm giác không thể là dở khóc dở cười, mà là một loại thấu tâm
băng hàn!
" Ô...... Tỷ tỷ...... Tỷ tỷ bị một trận âm phong......
Quyển sách...... Cuốn đi rồi! Ô......" Thập Nhị nương nặng dọc trả lời,
hoảng sợ tận tâm, lời nói run rẩy, nước mắt thành khối lớn chảy xuống
tựa như nước chảy từ tảng đá bậc thang.
" Cái gì, Khanh Nương bị
bắt mất rồi sao?" Kiều Tam trong óc oanh một tiếng, trái tim tê rần,
trước mắt tựa kim tinh ứa ra, tiêu rồi, ngay cả đàn bà của mình cũng bị
hại! Điều này tuyệt đối không được!
Con mẹ ngươi, không quản người là người hay là yêu, dám chọc trên đầu bổn thiếu gia, không muốn sống rồi!
Cách Nhân Gian Giới chẳng rõ có đúng là một ngàn dặm hay không có một địa
phương, có một đám đại dương mênh mông thành hình bao vây lấy một khối
lục địa thần kỳ. Đại dương kia mênh mông từ hồng hoang đến này, hướng
tới hồng hoang mà đi, tuần hoàn đền đáp lại, từ cổ đến nay!
Đây là trong truyền thuyết "Địa hải", Tán tiên giới tam sơn thập đảo địa phương.
Ở giữa khói sóng có một căn miếu lớn, một tòa quang oánh bắn ra tứ phía
có một ngọn bạch ngọc sơn xuyên mây thẳng đứng, thiên giới tu tiên, phàm nhân tu nhân cả đời mơ mộng, đời đời lưu truyền" Thái thượng Huyền Sanh thạch", chỉ có khi đắc đạo thành tiên, mới có thể hiện tên của đạo gia
tu tiên.
Thuận theo thần thạch đi xuống, ngủ khí ngàn điều, sáng mờ vạn khẩu, chính là Địa hải đệ nhất tiên: Từ Phủ Sơn!
Một ngày nay, Tử Phủ Sơn đột nhiên trăm điểu tề minh(trăm chim tụ họp),
Thái thượng Huyền Sanh thạch phóng ra quang hoa rực rỡ. Trên đám mây cao rực rỡ Thái Nguyên Ngọc Nữ thần sắc cực kỳ vui vẻ, bóng hình phiêu dật
thánh khiết xinh đẹp lập tức bay trở về Tử Phủ đại điện.
Tán tiên đứng đầu vừa mới thân, đan phượng đang bay quanh cửa đại điện truyền
đến thanh âm nhàn nhạt lẳng lặng:" Huyền Nữ bái kiến sư tôn!"
Thanh âm vừa mới vang lên trong sát na(tíc tắc), thủ vệ Tán tiên mắt không
hoa, thần không loạn, nhưng một bóng hình chân thật xinh đẹp đã lẳng
lặng đứng ở trước mặt bọn họ.
Không có pháp lực làm khuấy động
không gian, không có bóng hình lóe ra từ hư không. Những Tán tiên thần
nguyên dù mạnh nhưng thậm chí không có nửa điểm cảm ứng sự tồn tại của
vị này, Tử Phủ thánh nữ đã đi tới cửa thánh điện, phảng phất nàng vốn
phải đứng ở nơi này, mà đã đứng từ hàng trăm ngàn năm!
Mấy Tử Phủ đệ tử còn trẻ không khỏi trong lòng nảy sinh háo thắng ghanh đua, vừa
mới vận khởi tiên pháp, nhưng là nguyên thần đảo qua nơi đó thì không
cảm ứng được gì, làm cho bọn họ không thể không cúi đầu nhận thua!
Thái Nguyên đều quan sát được mọi sự việc vừa diễn ra, nữ tiên đã đạt được
Đại La Thánh Quân cảnh giới thầm mỉm cười, trong lòng thầm tán thưởng,
quả nhiên không hổ là truyền nhân của Tố Nữ bí quyết. Ngắn ngủn hai mươi tái quang âm, Huyền Nữ thế nhưng ở Thái thượng Huyền Sanh thạch đã lưu
lại danh tiên bất diệt thiên thu!
Nói thế này thì hơi dài quá,
hiện thực chỉ trong sát na(rất nhanh), một thân áo xanh chính là Huyền
Nữ vẫn chưa hề có nửa bước dừng lại. Bóng hình cao gầy xinh đẹp trực
tiếp bay vào cửa điện, xinh đẹp tuyệt trần không hề bám chút bụi trần,
khí chất hợp với thiên địa vạn luật chậm rãi hướng vào trong điện đi
thẳng.
Lẳng lặng gương mắt ngọc bạch tố, lẳng lặng đôi mắt đẹp
thâm thúy, lẳng lặng thắt lưng và mái tóc, nữ tiên này tạo cho người ta
cảm giác vĩnh hằng tĩnh lặng, "Tĩnh". Cho dù nàng hành tẩu ở ngoài, đã
khiến cho người ta tưởng không gian di động, khí chất tinh khiết không
gì sánh bằng!
Không có hỉ nộ ái ố, không có yêu hận tình cừu, tất cả mọi thứ trong thiên địa hết thảy toàn bộ đều cũng không có nửa điểm
liên hệ với nàng, chỉ có nàng một người một chỗ thế ngoại trần ai.
Huyền Nữ lẳng lặng đi tới trước mặt Thái Nguyên Ngọc Nữ, không đợi sư tôn nói gì, nàng tự hành ngồi xuống, bóng dáng lẳng lặng giống như vân du Lưu
Thủy, không nổi nửa điểm gợn sóng!
Thái Nguyên Ngọc Nữ nhẹ nhàng
xoa nhẹ gò má, tâm sinh vui sướng nói:" Huyền Nữ, xem ra "tố nữ bí
quyết" của ngươi đã luyện thành rồi!"
" Tạ ơn sư tôn thành toàn!" Đôi mắt lẳng lặng từ từ di động, đang cùng sư tôn bốn mắt nhìn nhau sát na, Huyền Nữ đạm mạc đột nhiên tức giận, giống như tinh thần bay vào
trong mắt nàng, kỳ ảo dung nhập vào tiên thể của nàng, trong nháy mắt
đem băng điêu ngọc khắc hoàn mỹ tố trở nên sống sắc sinh hương!
Đây là một ngọc thể xinh đẹp thánh khiết hồn nhiên chính là Ngọc Nữ giai nhân.
Không giống Tiểu U khói sóng oanh oanh quanh quẩn, cũng không tự như Thái
Nguyên thánh khiết phiêu dật, cùng Long Mẫu đại khí quốc sắc hoàn toàn
bất đồng, lại càng không tự Thập Nhị nương ôi thiên biến vạn hóa, nhưng
vô luận là ai, cho dù đàn mĩ tề tụ, đã che dấu không được nàng nửa phần
thanh tĩnh xinh đẹp!
Thái Nguyên Ngọc Nữ ôn nhu cười, tuyệt đại
phong hoa(sắc đẹp phong hoa tuyết nguyệt) đồng dạng cũng không vì nguyên nhân Huyền Nữ quá "Tĩnh" Mà có chút khó chịu, mái tóc phiêu dật có chút lay động, Tán tiên đứng đầu cảm thán nói:" Ngươi xuất quan đúng thời
điểm mà vi sư vừa lúc có việc cần ngươi hỗ trợ!"
" Sư tôn, mời
nói!" Huyền Nữ băng điêu mặt ngọc nhẹ nhàng cất lời, mặc dù đang nói
chuyện, mặc dù có động tác, nhưng thân thể nàng vẫn"Tĩnh".
" Vi
sư hôm qua thu được truyền âm từ Địa phủ, ngươi có một Tiểu sư muội một
mình xông ra khỏi quỷ môn quan, việc này vốn nên do vi sư tự mình tiến
đến, nhưng Địa giới lũ yêu quái ngày gần đây ngo ngoe muốn động, càng
nghĩ, cũng chỉ có ngươi là người thích hợp nhất!"
Thái Nguyên
Ngọc Nữ tiếp theo nói đơn giản một chút tình hình vềTiểu U, cuối cùng ôn nhu thở dài nói:" Sau khi tìm được Tiểu U, ngươi đem nàng mang về Tử
Phủ Sơn, vi sư trước cần luyện hóa oán khí của nàng, sau đó để cho nàng
quay về Địa phủ chuyển thế! Vì phòng ngự biến cố, ngươi phải điều khiển
chim loan xanh đi ngay!"
Từ lúc mới nghe đến khi nghe hết, Huyền
Nữ đều không có mở miệng nói gì, sau khi lẳng lặng nghe xong mệnh lệnh
sư tôn, nàng vẫn không nói một lời, chỉ là không tiếng động thi lễ. Sau
đó lẳng lặng ly khai khỏi tầm mắt Thái Nguyên Ngọc Nữ.
Cưỡi chim
loan xanh bay lên không trung ánh sáng rực rỡ, Tử Phủ thánh nữ bay về
phía Nhân Gian Giới, mang đi theo khí tức lẳng lặng của tam sơn thập
đảo!
Sự tình không liên quan mình, mới có thể bình thản quan sát, một khi bị cuốn vào lốc xoáy, Kiều Tam đối phó yêu ma đấu chí một đạt
tới định điểm.
Trong óc hắn tràn ngập suy tính chợt nảy ra một ý, Đại Đảm Tam không khỏi thấy vui, vội vàng nắm lấy cổ tay Thập Nhị
nương, tràn ngập chờ mong truy vấn nàng ta:" Thập Nhị, ngươi không phải
có thể ngửi thấy được hương vị sao? Đi, mau dẫn ta đi cứu Khanh Nương!"
" Tam thiếu gia, nhưng là... toàn bộ thành giới nghiêm, chúng ta ra không được à!"
Kiều Tam trầm ngâm một chút, lập tức cắn răng quyết tâm, vì Khanh Nương, hắn đã bất chấp mọi thứ, cho dù bại lộ thân phận cũng phải xông ra khỏi
thành.
" Thập Nhị, đi theo ta!"
Hình ảnh chợt lóe, một đoàn lưu manh vọt tới cửa thành.
" Này, bọn quan binh kia, tránh ra, gia gia các ngươi cần ra khỏi thành
làm việc!" Bánh bao thiêu cùng Du cao kều xông vào ra trước, phía sau
hai người có tới ba mươi tiểu lưu manh tất cả đều là thủ hạ thân cận của Kiều Tam.
" Tránh ra, đại gia cần ra khỏi thành...." Hơn mười
một bát da lập tức đi phía trước khi thế hùng dũng, rất nhanh có tới
trên trăm quan binh áp sát ngăn cản, hỏa dược mù mù tung khoái khắp cổng thành!