Diêm Vương Phu Nhân Là Ta

Chương 9: Chương 9: Tôi yêu em




Một ngày mới lại bắt đầu. Nhưng Thiên Vân là không muốn dậy nha, cô cứ như con mèo nhỏ cuộn tròn trong chiếc ăn ấp áp.

- Này dậy đi, Heo dạy nào- Tên Diêm Vương của chúng ta hôm nay không nỡ kéo xô xuống giường nữa, Vì tại anh nghe lén, à nhầm vô tình nghe được. Cô bảo cô ngã đau nha, nên không giám kéo nữa, chỉ dám lay nhẹ.

- Anh đẹp trai ơi, tôi mệt nha, hôm nay không làm việc được không em buồn ngủ- Thiên Vân mắt vẫn nhắm, ngái ngủ, với tay ôm cổ Diêm Vương vui vẻ nói, đầu cô giống như con mèo nhỏ cọ cọ trước ngực anh, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đó là hơi thở của anh, chẳng hiểu từ lúc nào mà cô thích ôm anh đẹp trai như này nha, thơm thơm, lại sờ cơ của anh thoải mái.

- Không muốn làm cũng được, Thế giờ ngủ tốt nha. Thích chơi gì thì chơi. Xong việc tôi về biết chưa. - Diêm Vương khàn khàn hỏi, anh có thể cảm thấy trước ngực cô mềm mại đang đè ép lồng ngực của mình. Ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, đầu tựa vào mái tóc cô dịu dàng xoa mái tóc mềm mại.

- Thật hả anh đẹp trai, anh thật tốt nha, yêu anh quá trời à.- Thiên Vân chu môi làm nũng.

-Ha ha ha...... Biết, tiểu ngốc. Anh cũng yêu em- Diêm Vương chiều nhéo nhéo cái mũi thon khéo léo của cô.Rồi đỡ cô xuống ngủ tiếp.

- Hử anh nói gì thế- Thiên Vân lẩm bẩm.

- Không, ngủ đi, ngoan- Nếu như ai ở đấy, chắc chắn sẽ thấy tai của Diêm Vương đo đỏ.:v

~~Lúc Diêm Vương đi về. Thì chẳng thấy Thiên Vân đâu.

- Hắc Vô Thường đâu. Thấy Thiên Vân đâu không?-

Hắc vô thường hớt hải chạy tới.

-Dạ Thiên Vân cô ấy dậy định đi tìm anh chơi, nhưng mà thấy có khu vui chơi nên chạy vô đấy rồi

Diêm Vương bực tức biến, đôi cánh đen mọc ra từ sau lưng hắn, hắn khẽ cử động cánh để bay lên rồi lẩm bẩm:

- Chết tiệt! Bảo ở nhà mà không nghe.-

~Ở chỗ khu vui chơi, Cô lau lau cái trán chảy đầy mồ hôi rồi di chuyển một quân cờ, tiếng cười của một nam nhân vang lên:

- Haha, cô lại thua rồi!

Cô mệt mỏi ngả người lên chiếc ghế rồi ngồi dậy thương lượng với nam nhân trước mắt:

- Một ván nữa có được không, tôi nhất định sẽ thắng mà.

Người đang ngồi đánh cờ với cô chính là một yêu mà ở dưới âm phủ, anh ta lắc đầu nói:

- Không được, trừ phi, cô hôn tôi một cái đi...-

Cô mím môi suy nghĩ, nhưng anh đẹp trai không cho hôn nha.Nhưng mà cô vẫn muốn chơi nha. Lâu lắm rồi không được chơi rồi.

- Nhất định phải hôn sao?-

Anh ta nghiêng người sang phía cô rồi nâng cằm cô lên nói:

- Nhất định! Dù sao cô hôn tôi cũng là tôi thiệt mà. - Nghe thế cô thấy cũng đúng. Dù gì thì cũng hôn vào má, cô cũng không mất miếng thịt gì. Dù gì thì hôn môi cô hôn mình anh đẹp trai. Chắc anh không giận dâu nha.

Thế là môi cô sắp chạm vào má tên nam nhân kia.Thì có một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên:

- Dừng lại!

Diêm Vương tay cầm thanh kiếm đứng đấy, cô ngạc nhiên nói:

- Anh đẹp trai à, anh đến đây làm gì thế. Đúng rồi, tìm anh mãi không thấy, làm người ta phải chơi game chịu này. Anh chơi với tôi đi. Nha nha.

- Thiên Vân, em lại đây cho tôi. Tôi bảo em ở nhà đợi sao lại chui ra đây hú hí với trai hả. - Anh hét lên.

Cô có chút sợ hãi bước đến chỗ Anh, tay cô bị một bàn tay nắm lại, tiếng nói trầm thấp vang lên:

- Đừng sợ, ở lại đây!

Anh tức giận nhìn hai người rồi bay về phía anh ta ra sát chiêu:

- Khốn kiếp, ta giết ngươi!

Anh ta bị đánh lùi ra xa, khẽ lau giọt máu ở trên khóe miệng rồi mỉm cười nói:

- Ngươi biết ta là Yêu ở đấy không? Ngươi muốn chết hả.

Diêm Vương cao ngạo ở trên cao nhìn xuống nhếch mép nói:

- Lắm lời, Thiên Vân là người của ta, muốn sống thì cút!

Anh biến ra một kiếm rồi nói:

- Vậy sao?

Anh ta tung người lên, lưỡi kiếm sắc bén nhằm Diêm Vương mà chém xuống. Anh nhếch mép nhẹ nhàng đỡ từng chiêu của anh ta rồi nói:

- Chỉ có thế thôi sao? Chơi đủ rồi. Tạm biệt!

Anh đánh bay chiếc kiếm của anh ta rồi dùng kiếm đâm qua tim anh, Anh rút chiếc kiếm ra rồi đạp anh ta rơi xuống đất. Cô kinh hãi chạy đến chỗ anh ta đang nằm, máu từ miệng anh ta chảy ra không ngừng. Cô khóc lóc ôm anh ta vào lòng rồi nói:

- Anh mau mở mắt ra đi, mau lên. Còn ngủ nữa thì anh sẽ không bao giờ dậy được nữa đâu! Mau dậy đi, chúng ta cùng nhau chơi cờ.

Diêm VƯơng kéo cô lên rồi nói:

- Mau về thôi!

Cô tức giận hất hắn ra rồi hét lên:

- Đừng động vào tôi, tại sao ngài lại đánh người ta? Vì anh ấy sắp hôn tôi sao? Nực cười, chuyện này chẳng liên quan gì đến ngài cả!

- Về- Thế là Diêm Vương của chúng ta kéo Thiên Vân về điện Diêm Vương, Đẩy cô vào tường.

- Sau này cấm chơi với nam nhân khác biết chưa. Em mà chơi nữa tôi cho tên đấy không siêu thoát đấy biết chưa hả-Anh bấu chặt vào vai cô, gân xanh trên tay và trên trán anh nổi lên, anh tức giận hét lên.

- Biết rồi, nhưng cũng đâu cần đánh người ta thế, do tôi chơi chịu mà. Hay là anh ghen. Anh ghen hả anh đẹp trai- Trời ơi ghen đúng rồi, tai anh đẹp trai đỏ kìa. Nhưng tự nhiên thấy vui vui vậy nhỉ.

- Không ghen- Diêm Vương rất khó khăn mới bật ra được câu nói từ trong lồng ngực, giọng nói cố gắng bình thường.

- Ồ. Thật không đây. Ghen thì nói là ghen chứ- Thiên Vân chớp chớp mắt.

- Ờ tôi ghen đấy thì sao! Tôi yêu em! Em là của tôi, những gã đàn ông dám mơ tưởng tới em thì chết chắc. Được chưa-

Dứt câu.Môi cô bị hắn cường đoạt chiếm lấy, anh ôm chặt cô vào lòng. Tựa hồ lúc đấy,anh cắn mạnh vào môi cô như trừng phạt, môi hồng rỉ máu khiến cô đau đớn rên rỉ. anh nhẹ nhàng liếm lấy giọt máu đỏ thẫm từ môi cô, đầu óc của cô trống rỗng. anh lấy tay lau môi của cô rồi nhẹ nhàng ôm cô nói:

- Coi như từng phạt, sau cấm em chơi với người khác biết chưa.-

Cô ngượng đỏ cả mặt, cúi thấp đầu xuống rồi đẩy hắn ra lắp bắp:

- vâng.... Em biết rồi. Anh đừng đột nhiên hôn thế mà-

- Thế giờ anh hôn được không?- Diêm Vương thấy cô đỏ mặt lại càng muốn trêu, dí sát vào nói.

- Anh... - Cô xấu hổ đập mạnh vào ngực anh.

Đúng thật là cô không cho tự tiện hôn. Nhưng có cần hỏi thế không ngại chết đi được.

Và hình như cô quên luôn tên Yêu quái vì cô mà bị đánh rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.