Lưu Quang cùng Tiểu Vũ đi tới chỗ bệnh viện Lục Tử Ngôn nói thì đúng lúc
nhìn thấy hắn và vị hôn thê của hắn từ phòng cấp cứu được đẩy ra.
Có một vị phu nhân trang phục quý phái vội vã chạy tới, lo lắng hỏi tình
huống từ y sĩ trưởng. Tiểu Vũ nghe không hiểu thầy thuốc kia nói cái gì, chỉ thấy hắn ý vị lắc đầu, cuối cùng nói ra bốn chữ ‘mặc cho số phận’.
Trong thâm tâm cũng không che đậy được vẻ tuyệt vọng trên mặt của phụ nhân
(người phụ nữ). Giờ phút này ánh mắt bà chán chường, yêu thương nhìn hai người đang hôn mê bất tỉnh, cúi đầu xoay người rời đi.
Sau đó
Tiểu Vũ mới biết, phụ nhân này là mẹ của Lục Tử Ngôn. Là một nữ cường
nhân, thường ra bên ngoài làm việc. Sau khi ly dị với ba của Lục Tử
Ngôn, gả cho một doanh nhân, cũng vì hắn mà sinh ra một đứa con trai.
Đối với Lục Tử Ngôn, bà không có bao nhiêu tình thương của mẹ. Nhưng dù
sao cũng là con trai của mình, nghe nói bị tai nạn xe cộ, cũng lo lắng
không thôi.
Mẹ Lục Tử Ngôn bảo đem hai người bọn họ chuyển vào
phòng bệnh đơn cao cấp, bác sĩ nói câu mặc cho số phận, liền đã sớm nói
rõ kết quả. Bọn họ sống không được bao lâu, giờ phút này toàn bộ hơi thở đều rất mong manh, một chút hy vọng sống cũng không có, sinh mạng cũng
sẽ nhanh chóng kết thúc. Hiện tại mẹ của Lục Tử Ngôn để cho hai người
bọn họ ở cùng nhau trong phòng bệnh, cũng là hy vọng bọn họ có thể an
tĩnh ở chung một chỗ cùng nhau vượt qua ngày giờ cuối cùng.
Lưu
Quang cùng Tiểu Vũ cũng không có rời đi, sẽ ở lại trong phòng bệnh cao
cấp bốn phía bày từng đạo kết giới. Người trong bệnh viện đi lại nhiều,
đạo kết giới này chủ yếu là vì phòng ngừa dương khí quá thịnh, khiến Lục Tử Ngôn hồn phách không cách nào rời thân thể.
Màn đêm buông
xuống, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ vì không muốn làm kỳ đà cản mũi, thức thời đi đến lầu cuối bệnh viện, vai kề vai ngồi trên lan can nhìn ánh sao
sáng trên trời.
Lưu Quang vừa ôm nàng vừa nói với nàng, vì sao kia đại biểu cái gì, giữa mấy vì sao kia có liên hệ gì.
Bọn họ vốn cho là, còn dư lại sáu đêm, Lục Tử Ngôn sẽ phải quý trọng thật
tốt mà ở bên cạnh vị hôn thê của hắn. Dù là lẳng lặng nhìn nàng, cũng
thỏa mãn.
Lại không nghĩ rằng, một người xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ bình tĩnh của bọn họ, cũng lần nữa làm bọn họ kinh ngạc.
…………………….
“Tôi tên là Lâm Tâm Nhi, là vị hôn thê của Lục Tử Ngôn. Ha ha, không cần
kinh ngạc nhìn tôi như vậy, các người có thể tiếp nhận hồn phách Lục Tử
Ngôn rời thân thể, nên cũng có thể tiếp nhận tôi mới phải.”
Tiểu
Vũ còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy Lưu Quang ở một bên nhăn mày
lại, ôm Tiểu Vũ rời khỏi lan can, một cái lắc mình tiến lên liền bắt
được cánh tay Lâm Tâm Nhi.
“Hồn phách rời thân thể không phải là chuyện đùa! Nhanh một chút trở lại trong thân thể đi!”
Lâm Tâm Nhi mặc cho Lưu Quang nắm cánh tay cũng không giãy giụa, trên mặt
mặc dù mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại lộ ra vẻ hết sức thê lương.
“Không trở về được. Anh cũng biết mà, không phải sao? Thật ra thì tôi đã sớm không trở về được.”
“………………………….”
Lưu Quang nhìn chằm chằm Lâm Tâm Nhi, ánh mắt lóe lên, cuối cùng buông cánh tay của cô ra.
Lúc này Tiểu Vũ cũng đi tới, nghe lời nói đó của Lâm Tâm Nhi, có chút không hiểu.
“Có ý tứ gì? Ngươi nói không thể quay về là có ý gì? Thương thế của ngươi,
Lục Tử Ngôn nói không có nặng như vậy, nên còn có thể cứu được mà. Nhanh một chút trở lại trong thân thể đi.”
Lâm Tâm Nhi lắc đầu một
cái, cảm kích ngắm nhìn Tiểu Vũ cùng Lưu Quang. “Các người đều là người
tốt, cho nên hãy giúp đỡ tôi một chút được không?”
Lưu Quang không nói gì, Tiểu Vũ nhanh miệng, “Muốn chúng ta giúp gì cho ngươi?”
“Bây giờ Lục Tử Ngôn còn chưa biết chuyện hồn phách tôi rời khỏi thân thể,
cho nên tôi muốn các người nói dối giúp tôi. Nói là các người không đành lòng thấy hắn một thân một mình, để hồn phách tôi tạm thời rời thân thể cùng anh ấy gặp nhau. Tôi biết các người đáp ứng cho anh ấy thời gian
bảy đêm, nếu như có thể, hãy để cho tôi gặp anh ấy, được không? Tôi đã
đồng ý với Lục Tử Ngôn, bảy ngày sau sẽ trở thành cô dâu của anh ấy, tôi biết rõ là xa vời, nhưng tôi thật sự muốn thực hiện nguyện vọng này,
van cầu các người, để cho chúng tôi cưới nhau đi, được không?”
Tiểu Vũ giống như là đã hiểu ra cái gì, trong một lúc đã hồng vành mắt.
Thì ra thứ Lục Tử Ngôn muốn bảo vệ, đã sớm không tồn tại. Mà Lâm Tâm Nhi
cũng muốn bảo vệ Lục Tử Ngôn,cho nên mới phải gượng chống đỡ, mới có thể tìm bọn họ nhờ giúp một tay.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Lưu Quang nhàn nhạt mở miệng. Dắt lấy tay Tiểu Vũ, nắm chặt trong chính tay mình.
“Cám ơn.”
Lâm Tâm Nhi cười rời đi, trở lại phòng bệnh nàng ở cùng Lục Tử Ngôn. Lục Tử Ngôn giương mắt mà nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên, cô tiến lên nhẹ nhàng ôm
lấy cậu ta. Nói với cậu ta, cô không sao, chẳng qua là thấy quá nhớ cậu
ta, hồn phách tạm thời rời thân thể mà thôi.
……………….
“Lão Đại, là thiếp không tốt, luôn gây ra phiền toái cho chàng?”
Tiểu Vũ cùng Lưu Quang ngồi trở lại trên lan can, tiếp tục nhìn ánh sao sáng trên trời. Chỉ là giờ phút này tâm tình đã sớm không giống mới vừa rồi
nữa.
Vốn là, nghe Tiểu Vũ nói mấy lời này, Lưu Quang chắc chắn
châm chọc một phen. Nhưng mà giờ phút này cũng không nói gì, nhìn thấy
khuôn mặt Tiểu Vũ nhỏ nhắn cô đơn, hắn hoàn toàn nói không ra lời nói
trêu chọc.
“Không có. Nàng cũng không gây cho ta phiền toái gì.
Ngược lại, bình thường ta quá mức lười biến, không muốn đi để ý mọi
chuyện mà thôi. Vừa đúng lúc nàng xuất hiện, mang ta đi khắp nơi, lôi
kéo ta dính vào. Thật ra thì như vậy cũng tốt vô cùng, cuộc sống chính
là phải bận rộn một chút mới không cảm thấy nhàm chán.”
Tiểu Vũ
trừng mắt nhìn, núp vào trong ngực Lưu Quang. “Sẽ không sao? Giống như
cho đến tận lúc này, cùng thiếp liên lụy nhiều chuyện, không có một kết
cục hoàn mỹ. Tư Huyền cùng Quân Thập mặc dù sống lại, đó cũng là Dĩ Hàn
dùng mạng đổi lấy. Mà Dương Tiễn cùng Quỳnh hoa tiên tử, một bị mất đi
trí nhớ, một phải vào luân hồi trải qua tình kiếp ba đời. Sau lại còn có Mị Nguyệt, cũng là Bạch Nhược một mạng đổi một mạng.”
Lưu Quang
ôm sát người trong ngực, vừa định nói cái gì, Tiểu Vũ lại nói tiếp: “Lão Đại. Thiếp thật sự may mắn khi mình bị Tiểu Hắc Tiểu Bạch câu sai hồn.
Như vậy mới có thể gặp được chàng, mới không cần đi đối mặt sanh ly tử
biệt. Chàng nói thiếp sao lại không có tim không có phổi, có phải sẽ bị
trời phạt hay không?”
Núp ở trong ngục Lưu Quang, giọng nói Tiểu Vũ có vẻ buồn buồn. Không nhìn ra tâm tình trên mặt nàng giờ phút này.
Bầu trời thỉnh thoảng có anh sao xẹt qua, Lưu Quang ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt sáng chói.
“Đứa ngốc…………… Chuyện nàng nghĩ không ra, ta sẽ nghĩ thay nàng. Nàng không
muốn đối mặt sanh ly tử biệt, vậy thì nhắm mắt lại, ta thay nàng đối
mặt. Bị trời phạt liền càng không cần sợ, có ta ở đây, nàng cứ tiếp tục
cuộc sống không có tim không có phổi. Ta một mực bên cạnh nàng, sẽ không rời đi.”
Vẫn bị gắt gao bắt lấy, Tiểu Vũ chôn ở trong ngực Lưu Quang, bả vai có chút run rẩy.
“Thiếp thật sự rất vô dụng, đã trải qua nhiều sanh ly tử biệt như vậy, lại vẫn không chấp nhận được. Làm sao bây giờ? Trong mắt bị hạt cát rơi vào,
đau đến nổi thiếp sắp muốn khốc rồi. Lão Đại, không cho giễu cợt
thiếp……………………”
Lưu Quang không nói, nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Vũ.
Chợt thân thể nhảy một cái, cứ như vậy từ tầng cao chót của bệnh viện
rơi xuống dưới.
Ban đêm gió từ bên tai gào thét, lướt qua gò má hơi đau.
Tiểu Vũ dựa vào trong ngực Lưu Quang, cảm giác thân thể vô lực rơi xuống,
trong lòng không hề sợ. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần Lưu
Quang ở bên người nàng, nàng sẽ rất an lòng.
Nàng chẳng biết mình lúc nào lại trở nên yếu ớt như vậy. Nói nàng mềm yếu cũng tốt, vô năng
cũng được. Tử vong cùng cô độc, nàng càng sợ chính là người sau.
Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ hai, trời đầy sao, trăng sáng, lại ngoài ý muốn lộ ra không ít thê lương.