Nghe thấy nàng nói những người này, Hắn biết nàng không trách hắn.
Tâm tình ngày càng tốt, tươi cười cũng càng ngày càng sâu. Vũ nha đầu hẳn
là hiểu hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng không nhằm vào Bạch Nhược, mà đối
phó với người kia!
Cái kia thiếu chút nữa làm cho hắn hối hận cả đời.
Dương Tiển!
Còn nhớ rõ lúc ấy ta đã từng nói gì không? Có một ngày ngươi sẽ quỳ xuống
cầu xin ta. Hãy chờ xem, ngày này không xa. Không đem ngươi bức điên,
không cho ngươi nếm thử chút đau đớn, ta sẽ không gọi là Lưu Quang!
Bạch Nhược hướng mọi người mỉm cười, thuần khiết như tuyết, thanh nhã như mai.
Tiểu Bạch nhìn đến si mê, đột nhiên nhăn mi lại, có chút khó hiểu nói: “Lão
Đại? Bạch Nhược đến địa phủ,ngươi chuẩn cho nàng làm cái gì? Chắc không
phải theo chúng ta đi bắt quỷ chứ?”
Hắn lắc đầu, “Dĩ nhiên không phải! Nàng đã sớm tìm được vị trí thích hợp, sẽ không cần ngươi quan tâm.”
“A? Ở đâu? Làm cái gì?” Mỗ Bạch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.
Hắn không lên tiếng, ngược lại Bạch Nhược nói ra một câu có ý nghĩa sâu xa:
“Bên cầu Nại Hà độ chúng sinh.”
…?
Khụ, khụ.
Bổng nhiên một trận trầm mặc, mọi người chờ hắn tiếp tục lên tiếng. Thế
nhưng người nào đó ở thời khắc mấu chốt ngậm miệng không nói, liền như
vậy chậm rãi ngồi ở kia. Mà càng làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái
chính là, nha đầu kia từ lúc đầu đến giờ vẫn im lặng. Ngồi ở vị trí phía trên, cũng không nói chuyện.
Quái! Thật sự là kỳ quái!
Cho dù cùng lão Đại nói có lý, cũng không cần im lặng như vậy nha?
“Lão Đại! Sự kiện còn lại là gì? Nói tiếp đi!”
Tiểu Hắc ruột để ngoài da, rất hiếu kỳ, thấy mọi người không nói chuyện, không khỏi nhịn không được ồn ào ra tiếng.
Vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên, ánh mắt lóe lên, liếc mắt nhìn nha đầu
kia ở một bên. Thấy nàng cúi đầu không nói, đoán được trong lòng nàng
phỏng chừng còn chưa hết buồn rầu.
Nhẹ nhàng ho khan, Một bàn tay to, một bàn tay nhỏ. Năm ngón tay cùng gắt gao nắm chật, hơi hơi dùng
sức nâng lên đặt ở trên bàn.
Như vậy một bộ dáng ta ta ngươi ngươi, bất ngờ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hắn không nói một lời, thản nhiên đảo qua mọi người liếc mắt một cái. Nghĩ
thầm rằng, không cần ta nói sáng tỏ? Hẳn là đều hiểu hết rồi?
“A ~~~~~”
Mọi người lĩnh ngộ, cùng kêu lên ăn ý. Âm điệu cố ý kéo thật sự dài.
Hắn vươn tay trái sờ sờ mũi, đảo cặp mắt trắng dã nói thầm. Aizz, thật vất
vả mới tạo được hình tượng uy phong, nay toàn bộ đều bị hủy hết. Bất đắc dĩ nha, mỗi người đều có nhược điểm. Hắn có thể đối mặt bất luận kẻ nào đều không hề sợ hãi, đến mười vạn thiên binh hoặc là trăm vạn yêu ma,
hắn tuyệt đối cũng không một chút nhăn mày. Chính là đối mặt với chuyện
tình cảm, hắn thật đúng là không biết làm sao. Thật sự là không biết mở
miệng nói cái gì.
Hắn cũng không thể cùng đám tiểu hỗn đản nói: “Ta cùng vũ nha đầu hiện tại chính thức bắt đầu kết giao.”
. . . . . . Rất mất mặt nha, chính hắn nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Việc này, Tiểu Vũ về sau chính là nữ nhân của ta! (Các ngươi cho ta chút mặt mũi đi!) Ai dám động vào nàng chính là động vào ta! Trái lời ta tất cả
sẽ bị đem quăng cho cá ăn!”
. . . . . . Rất bạo lực nha, hiện tại đề xướng xã hội hài hòa, bọn họ cũng muốn đề xướng địa phủ hài hòa!
“Ta và Tiểu Vũ ở cùng nhau, các ngươi phải chúc phúc chúng ta bạch đầu giai lão, vĩnh viễn tắm trong bể tình.”
. . . . . . Rất ghê tởm, hắn nói không nên lời.
Mọi người ở đây sau khi nghe xong, chợt nghe người nào đó nghi hoặc hỏi: Chúng ta “a” cái gì vậy?
Mọi người vừa liết mắt xem thường, tay Tiểu Vũ cầm đũa lập tức liền hướng người nào đó ném.
“Tiểu Hắc! Ta nói ngươi không chỉ có đầu không dùng được, mà ngay cả ánh mắt cũng quá tệ!”
Nắm chặt tay hắn, nâng lên hướng Tiểu Hắc quơ quơ.
“Thấy không? Thấy không? Thế này ngươi còn nhìn không hiểu có ý tứ gì? Uổng
cho ngươi sống đến từng này tuổi thế mà còn không thông suốt như vậy!”
Nàng kích động đứng lên, còn muốn quở trách mỗ Hắc vài câu. Trong đầu đột
nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt buồn bã, không lên tiếng.
Một lát
sau, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói:
“Cám ơn, cám ơn các ngươi. Ta có thể biết các ngươi, thật sự, thật sự
rất hạnh phúc.”
. . . . . . ?
Tiểu Hắc hoàn hồn đầu tiên,
lấy tay quơ quơ trước mắt nàng, mê mang nói: “Vũ nha đầu? Ngươi không
sao chứ? Chắc không bị ngộ độc thức ăn chứ? Nói mê sảng cái gì vậy?”
Nàng vô lực thở dài, cảm xúc tốt vừa mới nổi lên một chút đã bị phá hư toàn
bộ. Tức giận quát: “Ai nói mê sảng! Không cảm giác được là phát ra từ
tận đáy lòng ta để cảm tạ các ngươi sao? Cám ơn các ngươi lúc trước tận
tâm bảo hộ ta! Tuy rằng cuối cùng ta bị đẩy xuống sông, nhưng với các
ngươi không quan hệ, các ngươi vì ta mới bị thương, bị khi dễ. Cho nên,
thực sự cám ơn các ngươi!”
Tiểu Hắc tức cười một hồi, Tiểu Bạch
bên cạnh mặt lộ vẻ kinh ngạc, lắp bắp nói: “Vũ nha đầu? Ngươi? Ngươi
khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Nàng mỉm cười gật gật đầu, nhớ tới lúc trước bọn họ liều chết bảo hộ nàng, trong lòng một mảnh ấm áp.
Mọi người đem tầm mắt dời về phía Lưu Quang, thấy hắn thực bình tĩnh nhún
nhún vai, tựa hồ đã sớm biết chuyện này. Thấy hai người vẫn còn nắm tay
nhau bất giác mọi người lại ăn ý cùng kêu lên.
“A ~~~~~”
Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rút tay ra, hai má hồng hồng, lập tức ngoài
cười nhưng trong không cười nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch Bạch! Ngươi
đừng a lớn tiếng như vậy, đừng cho là ta không biết trong phòng ngươi,
dưới gối giấu cái gì! Khuyên ngươi tốt nhất đừng có tâm tư gì đối với
Bạch Nhược nhà ta, nếu tâm dương khó nhịn, liền tự mình trở về giở gối
đầu ra lấy ‘tạp chí nhiều người không nên có’ mà xem. Bạch Nhược nhà
chúng ta thuần thuần khiết khiết, không phải đồ ăn của ngươi!” (ta nghĩ
là tạp chí Playboy ^^)
Tiểu Bạch trừng mắt, xấu hổ.
“Ngươi. . . . Ngươi làm sao biết được ta để cái gì dưới gối”
Hắc hắc. Nàng cười gian một tiếng. “Nếu muốn quỷ không biết, trừ phi mình đừng làm!”
Tiểu Bạch không nói gì, tiểu Hắc chen vô giúp vui nói: “Ca! Cái gì là tạp
chí nhiều người không nên có? Sao ngươi lại giấu tạp chí nhiều người
không nên có? Tạp chí nhiều người không nên có chẳng lẽ là thứ gì không
tốt sao? Nếu không tốt vì sao ngươi còn đem tạp chí nhiều người không
nên có giấu ở gối đầu? Ơ? Mà tạp chí nhiều người không nên có cùng Bạch
Nhược có liên quan gì?”
. . . . . .
Một đoạn câu hỏi của
mỗ Hắc, càng làm cho mỗ Bạch xúc động muốn giết người diệt khẩu. Hắn
thấy tình thế không đúng, đúng lúc phát huy tác dụng của lão Đại. Che
miệng khụ khụ, kéo lực chú ý mọi người.
“Tốt lắm, sự tình cũng
nói xong, mọi người khó được cùng một chỗ như vầy, tuy rằng không cảm
giác đói, nhưng nhấm nháp mỹ vị cũng không tệ. Cũng không biết những
người này tay nghề thế nào? Mọi người động đũa đi.”
Hắn vừa nói,
mọi người đương nhiên ngoan ngoãn nghe lệnh. Tiểu Hắc cũng tạm thời
không để ý tới tạp chí nhiều người không nên có, hưng phấn cầm đũa,
hướng thức ăn trên bàn nếm thử.