Cái… cái gì? Theo một nữ tử nhảy xuống vách đá? Tiểu Vũ trợn to mắt, trong
lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ. Con bà nó, chẳng lẽ tướng công của Tư
Huyền đã thay lòng, coi trọng cô gái kia khác?
Tư Huyền giống như là đoán được suy nghĩ của Tiểu Vũ, mỉm cười giải thích: “Cô nương không cần hiểu lầm, ta tin tưởng Quân Thập. Cô gái kia cùng hắn chẳng qua là
mới gặp gỡ, mặc dù ta không hiểu lý do hắn cứu cô nương ấy, nhưng ta
biết rõ, tuyệt đối không phải là tình yêu nam nữ .”
Tiểu Vũ cười mỉa sờ sờ lỗ mũi, nếu người trong cuộc đã nói như vậy, nàng cũng không nghi kỵ nữa.
“Đây là cái gì?” mỹ nam chợt mở miệng hỏi, Tiểu Vũ cùng Tư Huyền quay đầu
lại nhìn, chỉ thấy Dĩ Hàn móc trong túi Tiểu Vũ lấy ra tờ giấy, nhìn hết sức chăm chú.
Tiểu Vũ xoay người đến bên cạnh Dĩ Hàn, giải
thích: “A, đó là khăn giấy. Về cách dùng nha, có thể dùng để lau miệng
cũng có thể dùng để lau cái mông. Cái này nhiều người thích lắm. Nhưng
mà bổn nhân đề nghị chỉ nên dùng để lau miệng, dù sao diện tích không
lớn . Nếu như dùng để lau cái mông…ách…đoán chừng không đủ dùng .” (
kun’: …tỷ cũng quá thô bỉ roy _ _! )
Dĩ Hàn mắt trợn trắng, vô lực đem túi khăn giấy ném cho Tiểu Vũ, hé môi nói: “Ngươi thật đúng là buồn nôn.”
Tư Huyền đi tới, nghe vậy có chút bất mãn đẩy Dĩ Hàn một cái, nhăn nhẹ chân mày. “Dĩ Hàn, không được nói người khác như vậy.”
Tiểu Vũ tùy ý phất phất tay, vô vị cười nói: “Không sao không sao, thế này
đã ghê tởm? Ta còn rất nhiều chuyện ghê tởm chưa kể, đợi ta có cơ hội sẽ kể cho ngươi nghe.”
Dĩ Hàn co quắp miệng, khép mắt lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ .
Tư Huyền không muốn gây ầm ĩ, liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng
rồi, chúng ta nói chuyện nãy giờ cũng chưa biết tên của cô nương, nếu
như được, có thể nói cho chúng ta biết không?”
Nhấc tay phải, đưa ra năm ngón . Tiểu Vũ cao hứng tự giới thiệu mình: “Dĩ nhiên có thể, ta tên là Tiểu Vũ. Vũ điệu vũ, nhưng mà trước mắt có điều thay đổi, theo
như Tiểu Hắc nói, không khéo, ta đúng lúc là Lão Ngũ. Cho nên bình
thường bọn họ ngoài gọi là Tiểu Vũ còn gọi là tiểu Ngũ, ngay cả ta cũng
không rõ. Dù sao đều là năm, chỉ cần không phải hai năm, thế nào cũng
được.”
Tư Huyền cười khẽ, gật đầu nói: “Như vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Vũ được không?”
“Có thể có thể, vậy ta cũng liền gọi ngươi là Tư Huyền, gọi hắn là Dĩ Hàn.” Tiểu Vũ chào hỏi lưu loát .
Kêu như vậy, liền có người không vui. Hờn dỗi mở mắt ra , vừa định phản bác lại. Ánh mắt chợt lóe lên, kéo Tư Huyền ở bên nhanh chóng lui về phía
sau . Tiểu Vũ cũng có phản ứng, vội vàng nhảy ra .
Ầm ầm ầm ầm,
tiếng động vang lên. Vốn dĩ trong động phong kín, ánh sáng đột nhiên
chiếu rọi cái địa phương mà ba người đang đứng. Địa phương nơi ánh sáng
phát ra truyền đến một giọng nói. Tiểu Vũ nghe xong, khóe miệng khẽ nâng lên.
“Con bà nó, sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu nên học thuật độn thổ.” Rủa một tiếng, đây là thanh âm của Tiểu Hắc .
“Ý tưởng của ngươi không tồi, lần trước cho ngươi đi học, ngươi liền từ
chối không đi. Lần này thì tốt rồi, để ngươi đào đất cho sướng!” Thanh
âm Tiểu Bạch buồn bực không thôi, hàm chứa nhàn nhạt tức giận.
Tiếp theo, ba đạo bóng dáng thoáng hiện. Chung Lão Đại vừa tiếp đất, liền
dẫn đầu làm khó dễ, trong tay hào quang rực rỡ, xuất Thiên Sư lệnh bài
ra. Không chút do dự liền đánh tới Tư Huyền. Lão Đại đã ra tay, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch cũng không nhàn rỗi. Song song xuất ra vũ khí. Còn chưa
tấn công, liền nghe được một giọng nói quen thuộc .
“Mẹ ơi! Không thể nào? Tiểu Hắc Tiểu Bạch không ngờ vũ khí của các ngươi lại là cái
này? Ách, các ngươi không sợ mất hình tượng sao? Nghĩ sao mà cầm chổi
lông gà để giết người?” Tiểu Vũ lớn tiếng la hét, mặt Tiểu Hắc Tiểu Bạch lúc trắng lúc xanh.
Tiểu Bạch vốn không cảm thấy mất hình tượng, nhưng bị Tiểu Vũ nói thế, nhất thời cảm thấy không chỗ dung thân, phản
bác: “Nói nhăng nói cuội gì đó! Đây không phải chổi lông gà nha, tên của nó là Khốc Tang Bổng ! Chính là Minh Giới pháp bảo a .”
Khốc Tang Bổng? Tiểu Vũ lặp lại, chậc chậc miệng, không cảm thấy có bao nhiêu uy nghiêm.
“Ngươi thôi đi, Địa Phủ đãi ngộ chúng ta rất tốt, trang bị đều là nhất đẳng.
Vũ khí của các ngươi thế nào lại kém như vậy? Cái bản chuyên gì đó của
Chung Lão Đại, ta liền không nhắc đến. Dù sao bản chuyên cũng có một
chút uy lực. Nhưng hai người các ngươi là ngoại lệ. Tiểu Hắc, dây xích
của ngươi đâu? Bình thường không phải ngươi đều mang dây xích đi làm
việc sao?”
Tiểu Hắc sờ gáy, mặt liền ửng đỏ, lắp bắp nói: ”
Cái…Cái đó, dây xích là của Tiểu Mã, thật ra ta, ta cảm thấy Khốc Tang
Bổng này quá khó nhìn, cho nên mới độc chiếm dây xích của Tiểu Mã, không chịu trả lại cho hắn.”
Tiểu Vũ sáng tỏ, nga, thì ra là dây xích
là của Mặt Ngựa, Tiểu Mã ca ca. Không trách được mỗi lần Tiểu Hắc và
Tiểu Mã gặp nhau liền như lửa với nước, thì ra là cầm vũ khí của người
ta không chịu trả.
Tiểu Bạch nghe vậy, bất mãn hét to.”Ta đã nói
rồi. Không trách được Tiểu Mã chịu cho ngươi mượn dây xích lâu như vậy,
ra là ngươi không chịu trả cho hắn.”
“Ta nào có! Là hắn đã đáp
ứng ta cho ta mượn một thời gian, nói mượn một thời gian là không có nói cụ thể là mượn mấy ngày, vậy không thể tính là ta không trả .” Tiểu Hắc phản bác, lập tức cùng Tiểu Bạch tranh cãi .
Tiểu Vũ ôm ngực,
cao hứng nhìn huynh đệ bon họ tranh luận. Không để ý huynh đệ bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà cãi nhau. Bên kia, Thần Chung Quỳ cùng Dĩ Hàn.
Thiên Sư lệnh bài uy lực xác thực không thể khinh thường, hơn nữa Thần
Chung Quỳ bởi vì biết Dĩ Hàn là Hoa Yêu nên cực kỳ tức giận, ra chiêu
không chút lưu tình. Dĩ Hàn vừa bảo vệ Tư Huyền, vừa giao đấu với Thần
Chung Quỳ, dần dần ở thế hạ phong. Chợt nghe hắn quát nhẹ một tiếng, cây ma trong động linh hoạt hẳn lên, rối rít hướng Thần Chung Quỳ quất tới .
Tiểu Vũ nhìn lại, chỉ thấy Thần Chung Quỳ quơ bản chuyên mà nàng đã nói đến , một đường chặt đứt cây ma, không khỏi lớn tiếng vỗ tay nói: ” Oa, Chung Lão Đại ngươi thật là đẹp trai nha. Quả nhiên bản chuyên lợi hại. Ta
rất sùng bái ngươi!”
Chung Quỳ trán hiện ba đường hắc tuyến,
trong tay nắm Thiên Sư lệnh bài vung xuống. Đây là pháp bảo dùng để trừ
ma diệt quỷ, lại bị nha đầu này nói thành bản chuyên? Lưu Quang Lão Đại, ta hiện tại mới hiểu được, ngươi đem nha đầu này ném cho ta, ra là vì
khảo nghiệm ý chí của ta. Ngài thật đúng là dụng tâm khó lường. Khổ thân ta đây thật muốn cầm khối bản chuyên này kết thúc chính mình.