Mấy đứa bé ở cô nhi viện vẫn như cũ thường ngày vui vẻ mỉm cười, mặc dù đều là cô nhi nhưng trên môi lại tràn đầy những nụ cười rực rỡ. Bởi vì đối
với bọn chúng mà nói, cô nhi viện này chính là nhà bọn chúng, tất cả
công chức nơi này, chính là ba mẹ của chúng. Tiểu Vũ đi lòng vòng quanh
cô nhi viện, cuối cùng có chút không nỡ rời đi. Trước khi đi, một cô bé
đột nhiên ngã nhào, một nhân viên phòng đào tạo liền vội vàng tiến lên
đỡ bé, giúp bé phủi bụi trên người, lo lắng hỏi thăm có chỗ nào bị
thương không?
Cú té không nhẹ, thế nhưng cô gái nhỏ không
chút nỉ non, ngược lại mỉm cười lắc đầu một cái. Chợt hướng phía nữ công chức hỏi “A di, ta hôm nay sao vẫn không thấy viện trưởng gia gia a?”
Nữ công chức kia ngẩn ra, mắt có chút ửng đỏ. Mỉm cười sờ sờ gò má cô bé
nói: “Viện trưởng gia gia thân thể mệt mỏi, đi chỗ rất xa để nghỉ ngơi
rồi.”
Cô gái nhỏ nghe vậy, mím môi hỏi lần nữa: “A, vậy hắn còn có thể trở lại thăm Tiếu Tiếu không?”
Nữ công chức dùng sức gật đầu một cái, “Dĩ nhiên! Chờ viện trưởng gia gia
thân thể tốt hơn, liền trở về bồi Tiếu Tiếu chơi đùa .”
Tiếu Tiếu cái hiểu cái không gật đầu một cái, lúc này mới ngoan ngoãn trở về chỗ
các bạn khác cùng nhau nô đùa. Tiểu Vũ mắt thấy tất cả, trong lòng càng
thêm thập phần khó chịu. Cô gái nhỏ được gọi là Tiếu Tiếu, chính là đứa
bé trong album bị bôi thành nhân vật tuồng. Thở dài, Tiểu Vũ tay đè mặt
đất. Chậm rãi bước xuống bậc thang. Trong bóng tối, Tiểu Vũ tự cười
mình. Làm sao bây giờ? Nàng không muốn nhìn cảnh sinh ly tử biệt này,
nàng không có một chút tố chất làm quỷ soa câu hồn. Bên cầu Nại Hà, Mạnh Bà cùng quỷ soa phụ trách nấu canh, bối rối nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ
đang ngồi rầu rĩ, không vui trên cầu .
Mạnh Bà một tay chống cằm, thì thầm nói: “Nha đầu này chỉ vì chút khuấy động đó? Sẽ không vì thế mà muốn nhảy sông tự vận chứ?”
Quỷ soa ở bên lắc đầu, cũng không rõ nguyên do. Mạnh Bà một tay gõ nhẹ lên
mặt bàn, trên mặt lo lắng tiếp tục nói: ” Nga, Vong Xuyên Hà này không
giống những con sông khác, muốn nhảy xuống sẽ phải ngủ ngàn năm a.”
Mới vừa nói như vậy, Tiểu Vũ ngồi trên cầu liền lão đảo một cái, nhìn thấy
nàng sắp ngã xuống cầu. Mạnh Bà cùng quỷ soa xung quanh, tất cả sợ hết
hồn. Mọi người đồng thời kinh ngạc, trên cầu xuất hiện bóng dáng, túm cổ áo của Tiểu Vũ kéo lại, dùng lực đem nàng kéo lên. Mạnh Bà cùng một đám quỷ soa thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt bị dọa cho sợ hãi giờ mới chậm rãi
khôi phục lại bình thường .
Lưu Quang tức giận đem Tiểu Vũ ném ở
trên cầu, hơi nhướng mắt, vô lực nói: “Ngươi tính làm gì đây? Là muốn
nhảy xuống bơi lặn với cá sao, hay là muốn xem Vong Xuyên Hà rốt cuộc có cá mập hay không?”
Tiểu Vũ cứ như vậy ngồi dưới đất, không làm
ồn cũng không kêu đau, đầu nhỏ rũ xuống, bộ dạng muốn chết cũng chết
không được, muốn sống cũng sống không xong. Lưu Quang thấy Tiểu Vũ không để ý đến hắn, tâm trạng liền buồn bực. Chỉ là thấy bộ dạng đau khổ của
nàng thì kiên định nuốt xuống lời quở trách trên miệng. Kìm nén bực bội, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Mạnh Bà cùng một đám quỷ soa thẳng tắp
nhìn về hướng mình. Nhướng mày, quát to .
“Nhìn cái gì mà nhìn?
Chưa từng thấy qua người ta nhảy sông tự vẫn sao? Ngứa da có phải không? Tất cả đều trở về làm nhiệm vụ của mình cho ta!”
Trong lúc nhất
thời, mọi người tản ra, trốn trốn tránh tránh. Đối với phúc hắc Diêm
Vương này không thể trêu vào, bọn họ căn bản cũng không có can đảm chọc
giận hắn. Một quỷ hồn mới uống canh Mạnh Bà xong rón rén đi tới, đuôi
lông mày Lưu Quang nhếch lên, trầm giọng nói, “Ngươi làm cái gì ở đây?
Ai cho ngươi tới đây ?”
Quỷ hồn kia nhất thời giật mình, lắp bắp nói: “Ta…ta…ta muốn đi…muốn đi vòng…vòng luân hồi đầu…đầu thai a . “
Lưu Quang nghe vậy, khóe miệng kéo lên, lộ ra nụ cười mê người, thập phần
quỷ dị. Quỷ hồn kia nhìn thấy tâm trạng nhộn nhạo, hoàn toàn đắm chìm
trong đó. Bên cầu, Mạnh Bà cùng quỷ soa múc canh, cái trán bất giác giọt giọt mồ hôi lạnh. Cười, hắn lại cười rồi . Lưu Quang chậm rãi đi lên
trước, một tay đặt trên bả vai quỷ hồn. Nụ cười phóng đại, nắm chặt tay. Dùng sức xốc quỷ hồn lên ném mạnh chuẩn xác vào vòng luân hồi. Phủi
phủi hai tay, nụ cười trên mặt không giảm, vẫn như cũ cười rực rỡ. Ngẩng đầu lên nhìn đám quỷ hồn xếp hàng bên cầu, Lưu Quang thân thiết hỏi .
“Các ngươi, hiện tại còn vị nào muốn đầu thai không?”
Chỉ một thoáng, bầy quỷ hồn phối hợp ăn ý liền phất tay lắc đầu, ngay cả
quỷ soa phụ trách duy trì trật tự đều cũng lắc đầu không thôi. Lưu Quang cười gật đầu một cái, tiếp tục mở miệng nói: ” Nếu không còn chuyện gì
thì đến vườn giúp một tay hái trái cây đi, bằng không vào hoa viên nhổ
cỏ dại đi. Tóm lại, tại cái địa phương này, Diêm Vương ta không muốn gặp bất kỳ cái gì liên quan đến quỷ. Hiểu không?”
Phóng mắt nhìn đi, đám quỷ hồn đồng loạt gật đầu, ngay lập tức tản ra, người đến vườn trái cây, người đến hoa viên. Mạnh Bà cũng thức thời dọn dẹp cái bàn cùng
quỷ soa, cất bước rời đi. Chỉ trong chốc lát, vùng lân cận cầu Nại Hà
chỉ còn lại hai người Lưu Quang và Tiểu Vũ đang ngồi dưới đất. Lưu Quang chậm rãi thu hồi nụ cười, xoay người nhìn về phía Tiểu Vũ, khẽ mím môi ở bên cạnh Tiểu Vũ ngồi xuống .
“Này! Ta nghe Tiểu Bạch Tiểu Hắc
nói, sau lần ngươi câu hồn phách của lão nhân ở cô nhi viện, ngươi liền
có bộ dạng này? Thế nào, lão nhân kia là người thân của ngươi?”
Tiểu Vũ không lên tiếng, đầu nhỏ vẫn rũ xuống, lắc đầu một cái.
Lưu Quang khó hiểu, ” Nga, nếu không phải người thân của ngươi, ngươi tại
sao lại có bộ dạng chết cha chết mẹ này? Mới vừa rồi còn muốn nhảy sông
tự vẫn. Tiểu thư! Ngươi phải nắm rõ tình huống! Nơi này là Địa Phủ! Địa
phương ngươi đang ngồi là cầu Nại Hà, trên cầu nhìn xuống là Vong Xuyên
Hà. Nếu không phải vừa rồi ta kịp thời chạy tới, ngươi có biết ngươi té
xuống sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Tiểu Vũ vẫn im lặng, như
cũ lắc đầu một cái. Lưu Quang nổi giận, choáng…cũng không đem hắn để vào mắt? Hảo ý tìm đến nàng nói chuyện tâm tình? Cô nàng này không biết
điều còn khiến hắn thêm buồn bực. Vươn tay nắm cằm của Tiểu Vũ, thô lỗ
nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên. Thấy nàng hai hàng lông mày nhíu
chặt, quầng mắt thâm đen, thoáng cái giật mình.
“Này. . . . . . Ngươi đừng làm ta sợ a? Làm thế nào thành ra cái bộ dạng này hả?”
Tiểu Vũ khóe miệng co quắp, nhào vào lòng Lưu Quang khóc nức nở. Dĩ nhiên,
tiếng sấm lớn mà không có hạt mưa, ai bảo quỷ hồn không có nước mắt chứ .