Trên cầu Nại Hà, Lưu Quang dựa cạnh lan can, tay đút túi quần, đôi mắt hoa
đào dài nhỏ híp lại. Chính là bộ dạng không ngủ đủ giấc.
Tiểu Vũ
dắt tiểu Cẩn đứng đối diện với hắn. Nhíu mày một cái, không hiểu
hỏi.”Gọi ta tới đây làm gì? Đừng nói với ta là ngươi lại muốn để chúng
ta trở về sông?”
Lưu Quang trợn mắt, làm ơn đi, hắn tốn một phen công phu mới có thể đem Tiểu Miêu không có lương tâm cứu lên từ đáy sông,
hiện tại nếu là một con mèo nhỏ “Không cẩn thận” rơi xuống sông, hắn
cũng không muốn cứu, trực tiếp nhảy theo xuống là được.
“Không phải ngươi để cho ta giúp một tay sao? Thế nào, lại thay đổi chủ ý, không phải muốn để ta hỗ trợ sao?”
Lưu Quang vừa nói xong, cũng không nói nhiều nữa, đứng thẳng quay đầu bước đi.
Tiểu Vũ tiến lên kéo hắn lại, “Đừng đi! Ta, ta đối với chỗ này có chút sợ,
cho nên mới nói hươu nói vượn. Ngươi đừng đi, mau giúp tiểu Cẩn một chút thôi.”
Lưu Quang vốn định trêu chọc con mèo Tiểu Vũ này một chút,
nghe nàng nói thế, tất cả ý niệm nhất thời đều đi mất. Xoay người nhìn
nàng có chút áy náy, giọng nói lập tức dịu dàng.
”Ta không đi, ta không đi nữa. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Sẽ không bao giờ để ngươi chịu bất cứ thương tổn gì nữa.”
. . . . . . .
À?
Tiểu vũ mơ hồ nghe, đây là ý gì?
Tiểu Cẩn đi lên trước, cung kính chào Lưu Quang một cái. “Cám ơn Diêm Vương
đại nhân nguyện ý giúp ta hoàn thành nguyện vọng này. Tiểu Cẩn còn có
một thỉnh cầu, hi vọng đại nhân tha thứ, có thể đáp ứng.”
Lông mày Lưu Quang nhướng lên, “Nói đi. Chuyện gì?”
Tiểu Cẩn nhìn Tiểu Vũ một cái, mỉm cười nói: “Sau khi yêu phách rời khỏi
thân thể, thân thể này trong nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi. Tiểu Cẩn đã
không muốn trở về dương gian tu luyện. Cho nên khẩn cầu đại nhân, có thể cho tiểu Cẩn ở lại Địa phủ hay không.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lại hướng đến tảng đá lớn đỏ rực Hoa Bỉ Ngạn bên bờ sông. Mang theo vẻ mặt si mê.
”Để cho ta ký thân trong Hoa Bỉ Ngạn thôi. Nếu ta có thể khám phá tình
duyên thế gian này, tự nhiên sẽ tu luyện được, tạo ra được Yêu thân. Nếu không khám phá được, như vậy, để cho ta bị nguyền rủa vĩnh viễn ngủ say thôi.”
”Tiểu Cẩn!”
Tiểu Vũ thét một tiếng kinh hãi, không
hiểu vì sao nàng lại có suy nghĩ này, định mở to miệng muốn nói, lại bị
tiểu Cẩn lắc đầu ngăn lại.
Ngược lại Lưu Quang không có bất kỳ nghi vấn nào, vươn tay ra vỗ, không dài dòng nói: “Đáp ứng ngươi!”
Nói xong ba chữ, liền muốn ra tay đánh về phía ngạch tâm (khoảng giữa hai chân mày) của tiểu Cẩn.
”Chờ một chút!”
Lưu Quang thu tay lại, vẻ mặt hiểu rõ, cuốn cuốn tay áo. Cũng biết nha đầu
sẽ hé lời ngăn cản, lười phải nghe nàng nói, Lưu Quang lại dựa vào lan
can, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Tiểu Vũ kéo tiểu Cẩn qua,”Tiểu Cẩn, ngươi quyết định thế thật sao? Cứ như vậy mà rời khỏi, buông tha ngàn năm?”
Tiểu Cẩn mỉm cười gật đầu một cái, ánh mắt rất kiên định.
”Đã như vậy, ngươi cần gì phải ở lại Địa phủ này? Ta bảo lão Đại tìm cho
ngươi một Thánh Địa thật tốt, mỗi ngày đều có thể hấp thu tinh hoa nhật
nguyệt! Như vậy đối với tu luyện của ngươi không phải có chỗ rất tốt
sao! Tại sao ngươi phải ký thân trong Hoa Bỉ Ngạn? Địa phủ vốn có âm khí nặng, ngươi lưu lại nơi này, không biết tu luyện tới khi nào mới có thể lấy lại Yêu Thân đây.”
Tiểu Cẩn không thèm để ý chút nào lắc đầu một cái, ôm Tiểu Vũ cảm kích nói: “Tiểu Vũ, cám ơn ngươi! Không có
ngươi, ta căn bản không thể rời đáy sông Vong Xuyên, là ngươi cho ta
dũng khí tiếp tục sống. Là ngươi giúp ta thông suốt rất nhiều chuyện.
Cuộc sống quá phức tạp, cho dù ta là yêu, cũng sẽ không chịu nổi. Hơn
nữa ta rất thích Hoa Bỉ Ngạn của Địa phủ. Tảng đá lớn đỏ rực, mang theo
tuyệt vọng xinh đẹp. Hoặc giả ta nhất định phải trải qua hỏa thiêu rèn
luyện, mới có thể chân chính sống lại lần nữa.”
. . . . . . . .
Qua một lúc lâu, tay áo Lưu Quang bị người lôi kéo.
Mở mắt ra, chính là biểu tình bĩu môi khổ sở. Lưu Quang nhìn lên, đã biết kết quả họ thảo luận.
”Thương lượng thế nào? Ta có thể động thủ chưa?”
Không một câu nói nhảm, trực tiếp vào chủ đề. Không người nào có thể nhìn ra
được, dưới thần sắc tiểu Quang trấn định vô vị, trong lòng giờ phút này
cao hứng đến cỡ nào!
Đi thôi! Đi nhanh lên đi! Tránh cho con mèo Tiểu Vũ cả ngày cứ quấn lấy ngươi! Chờ sau khi ngươi đi, nha đầu kia không
chịu được nhàm chán, nhất định lại tới quấn lấy ta! Sau đó. . . . . . .
Nội tâm Lưu Quang vô hạn trong ảo tưởng.
Tiểu Cẩn gật đầu một cái, vừa cúi đầu Hành lễ. “Diêm Vương đại nhân, làm
phiền ngài. Ân đức của ngài, tiểu Cẩn nhất định khắc trong tâm khảm. Đợi ta lấy lại Yêu Thân xong, nhất định sẽ báo đáp ngài. Đến lúc đó làm
trâu làm ngựa, mặc ngài sai khiến!”
Lưu Quang ho nhẹ một tiếng,
nghiêm túc nói: “Báo đáp thì không cần, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi. Ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện thật tốt thôi. Địa phủ không
giống dương gian, tu luyện tương đối khó khăn. Ngươi cần phải dụng tâm
rồi.”
Tiểu Cẩn cảm kích, nhắm mắt ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Tiểu vũ đứngmột bên rối rắm đầy mặt, há mồm muốn nói lại thôi. Mọi người đều nói muốn Dục Hỏa Trọng Sinh (sống lại từ trong lửa, giống phượng hoàng
ấy), hi vọng từ trong lửa mà rèn luyện, nàng còn có thể lại nói gì đấy.
Thật không hiểu nổi, chơi lửa cũng được sao? Nàng đã nghe qua đùa với
lửa, chưa từng thấy qua bị lửa thiêu có thể sống lại.
Lưu Quang nâng tay phải lên, đột nhiên, một ánh sáng chớp ở đầu ngón trỏ.
Đưa tay qua, hướng mi tâm (nơi giữa hai chân mày) tiểu Cẩn. Ánh sáng trắng
trong nháy mắt trở nên to lớn, khiến Tiểu Vũ nhắm mắt lại theo bản năng.
Lần nữa mở mắt ra thì chỉ thấy thân thể tiểu Cẩn đã từ từ trở nên trong suốt. Từ lòng bàn chân bắt đầu chậm rãi mà tiêu tán.
Tay Tiểu Vũ đột nhiên nắm chặt, trong đầu chợt thoáng qua một hình ảnh. Tựa hồ là ở nơi nào, nàng cũng từng thấy qua tình hình như vậy. Có một
người, cũng tiêu tán như vậy ở trước mắt của nàng.
Trong chốc
lát, tiểu Cẩn thủy chung mang theo khuôn mặt nhàn nhạt mỉm cười, cũng đã tiêu tán. Cả người phút chốc tan thành mây khói, không lưu lại một tia
dấu vết. Chỉ có đầu ngón trỏ Lưu Quang lóe lên ánh sáng lam nhạt.
Lắc mình đi tới bụi Hoa Bỉ Ngạn, Lưu Quang đem chút ánh sáng màu lam nhạt
này rót vào một nhụy hoa. Thấy ánh sáng màu lam từ từ tan ra tiến vào
Nhị hoa, lúc này mới nhếch môi nhẹ nhàng cười yếu ớt.
Trong miệng tự lẩm bẩm. “Hai người các ngươi có thể làm bạn. Dù sao đều là yêu, cùng nhau tu luyện đi.”
Dừng lại một lúc, tiếp đó lại nói. “Nếu như xem vừa mắt rồi, cho phép tự do
yêu. Ta tương đối dễ nói chuyện, tương lai các ngươi lấy lại được Yêu
Thân, cũng đừng quên ta đây là người làm mai là được.”
. . . . . . .
Tiểu Vũ đuổi theo, nhìn thấy Lưu Quang đang nhìn chằm chằm một mảnh hoa Bỉ
Ngạn mở miệng thì thầm. Không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì thế? Nói
chuyện với người nào vậy?”
Lưu Quang nhún vai một cái, vô tội
nói: “Không có. Ta đem yêu phách tiểu Cẩn bỏ vào một bụi Hoa Bỉ Ngạn, để cho nàng tu luyện tĩnh tâm.”
Tiểu Vũ bán tín bán nghi gật đầu, liền
hỏi Lưu Quang đâu là bụi hoa của Tiểu cẩn. Ngay sau đó tiến lên nhìn cây hoa kia có chút không nói nên lời.
Lưu Quang nhàn nhạt mỉm cười, thật ra thì lúc này trong bụi Hoa Bỉ Ngạn, cất dấu một bí mật nhỏ.
Vốn hắn nghĩ mấy ngày nữa nói cho Tiểu Vũ, cho nàng một bất ngờ vui mừng.
Chẳng qua không nghĩ tới lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hôm nay Tiểu Vũ
đã quên mất mọi chuyện trước kia, sợ là cả người làm nàng cảm thấy tiếc
nuối kia, thậm đã chí cũng quên sạch sẽ.
Hiện tại dù nói cho nàng biết chuyện này, nàng cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Nói không chừng
còn nghi ngờ không dứt, hỏi người kia là ai.
Lưu Quang nhìn hoa lầm bầm lầu bầu, nhìn người mặc váy hồng, nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài.
Thôi. Đợi đến ngày bọn họ lấy lại Yêu Thân, mới nói cho nha đầu này.