Dưới chân Tiểu Vũ mất thăng bằng, cứ như vậy thuận thế ngã tựa vào trên ghế sa lon.
Có câu nói, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường. Người khác mặc dù không là chó nhỏ, nhưng lúc này cũng hoàn toàn nổi giận.
“Đúng! Chán ghét ngươi! Chính là chán ghét ngươi! Thế nào! Ích kỷ bá đạo, hẹp
hòi phách lối, không nhân tính, không nói đạo lý, tính khí kém, không độ lượng. Thật không biết người nào nuông chiều ngươi! Thần tiên tài ba
sao! Thần tiên là có thể không coi trọng mạng người sao? Ta chính là
chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!”
Vũ Tiểu Miêu giương nanh múa
vuốt, vô thức nói ra một đống lời bực bội. Sau khi đùng đùng bực bội, dễ dàng khiến người nào đó mắt to trừng mắt nhỏ chằm chằm nhìn lẫn nhau.
Một tiếng ầm vang lên, ngoài cửa sổ trong giây lát tối đen một mảnh. Trong thư phòng, ánh sáng đèn thủy tinh chập chờn.
Đánh, sấm đánh?
Tiểu Vũ bị tiếng nổ này làm cho hoảng sợ, giật mình hoàn hồn. Lúc này mới chú ý tới vẻ mặt Lưu Quang giờ phút này.
Chỉ thấy khóe miệng hắn không còn có vẻ tươi cười, mày kiếm nhíu chặt, trong mắt ánh lạnh lùng.
Vừa thấy được vẻ mặt khác thường này, Tiểu Vũ rốt cuộc hậu tri hậu giác
phản ứng kịp. Nàng không phải là người không sợ chết, cũng không tin
dâng tặng cái gì 18 năm sau lại là một hảo hán các loại. Nàng vừa rồi,
dũng khí hoàn toàn là nhất thời xúc động. Chính là chui vào ngõ cụt, góc chết.
Một tiếng sấm vang này đem tim nàng nhảy ra ngoài, chỉ một thoáng, hoàn toàn thanh tĩnh.
“A, ha ha. . . . Lão Đại. . . . Cái đó. . . . . Sấm đánh rồi, ta muốn trở
về thu quần áo. . . . . . Ngươi. . Ngươi tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Ta liền. . . . Sẽ không quấy rầy ngươi. . . . .”
Nói giỡn! Giờ phút này không chạy thì đợi đến bao giờ. Bị kích động là ma quỷ! Lời nói thật là sâu sắc nha!
Tiểu Vũ có chút bối rối đứng lên, lòng bàn chân đổ mồ hôi muốn lập tức xông
ra ngoài. Đáng tiếc còn chưa bước nửa bước, liền bị người kia chặn ngang ôm lấy, lập tức ném tới trên ghế sa lon. Tiếp theo một thân hình cúi
xuống, đặt ở trên người của nàng.
“Ngươi. . . . Ngươi muốn làm gì!”
Ý thức được sự tình có cái gì không đúng, nàng bắt đầu khẩn trương.
Đôi tay Lưu Quang nắm chặt bả vai Tiểu Vũ, mắt phải hiện lên một chút tia đỏ.
“Đúng! Ta ích kỷ! Ích kỷ chỉ muốn đem nàng ở lại bên cạnh ta. Ta bá đạo! Bá
đạo không cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng. Hẹp hòi phách lối, không
nhân tính, không nói đạo lý. Không sai! Ta chính là như vậy! Nhưng nàng
thì sao? Nàng thì như thế nào?”
Hai tròng Lưu Quang mắt gắt gao
nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, nhìn thẳng vào mắt của nàng, vào linh hồn của
nàng. Thần sắc xuất hiện ít kích động.
“Hồ nháo! Tùy hứng! Dã
man, không hiểu chuyện, gây chuyện sinh sự! Người khác chỉ cần rơi một
giọt nước mắt, nàng như đồ ngốc vội muốn đi giúp. Cho tới bây giờ đều
không suy tính cảm thụ của ta! Không quan tâm ta có đang lo lắng cho
nàng hay không, không quan tâm ta có tức giận khổ sở hay không. Ta là
thần tiên, nhưng cũng không ngu ngốc không hiểu Thất Tình Lục Dục!”
”Ta! . . . . . .”
Tiểu Vũ muốn há mồm phản bác cái gì, nhưng nhìn thấy đôi tròng mắt Lưu Quang thâm thúy thì một chữ đều nói không ra.
Nàng không hiểu Lưu Quang giờ phút này nói với nàng những lời này là có ý
gì, không hiểu Lưu Quang vì sao chợt kích động như thế. Nàng chỉ biết,
nàng thấy trong tròng mắt Lưu Quang in bộ dáng của nàng. Rõ ràng như
vậy, khắc sâu như vậy.
Trong lòng chấn động, trong đầu chợt thoáng qua một tia hình ảnh.
Trong trí nhớ, tựa hồ Lưu Quang đã từng nhìn nàng như vậy. Dịu dàng cười với nàng.
Đáng chết! Nàng rốt cuộc quên mất cái gì! ?
. . . . . . .
“Tiểu Vũ! Nàng luôn nói ta máu lạnh không nhân tính. Thật ra thì nàng biết không, người tàn nhẫn nhất thật ra là nàng!”
Câu này của Lưu Quang, thật sâu đánh vào trong lòng Tiểu Vũ.
Nàng tàn nhẫn? Lão Đại nói nàng tàn nhẫn?
”Có biết ta rất hối hận hay không? Có biết ta đã từng vài lần tan nát cõi
lòng, muốn nhảy xuống Vong Xuyên đi tìm nàng không? Nhập ma, hủy thần.
Những thứ này đều không coi là cái gì! Thiên Hỏa phun trào, Thiên Khiển
gián xuống ta cũng chưa từng sợ. Ta đã từng cho là ở trong tam giới này, không có bất luận kẻ nào có thể tiêu diệt ta. Nhưng khi đem nàng từ đáy sông Vong Xuyên cứu ra, nghe nàng nói một câu như vậy, ta liền hoàn
toàn sụp đổ. Cho tới nay ta tự cho là kiên cường, mạnh mẽ, ở trước nàng, bị dập nát hoàn toàn!”
Tiểu Vũ kinh ngạc trừng lớn tròng mắt, tay nhỏ bé nắm chặt không trả lời.
Một tay Lưu Quang nâng gương mặt của nàng lên, thống khổ nói: “Còn nhớ rõ nàng nói gì với ta không?”
Tiểu Vũ theo bản năng lắc đầu một cái, giọng nói có chút cà lăm. (nói lắp)
“Không. . . . . Không nhớ rõ.”
A! Ha ha!
Lưu Quang cười khổ một tiếng, “Chính là câu này. Chính là câu ‘không nhớ rõ’ này.”
. . . . . . . . ?
A? Tiểu Vũ khó hiểu. Nhìn thấy thần sắc Lưu Quang thống khổ, không khỏi vươn tay xoa chân mày hắn.
”Lão. . . . Lão Đại. . . . Ngươi đừng mang bộ dáng này. Ta. . Ta, mới vừa rồi lời nói với ngươi có chút quá mức, ta xin lỗi được không? Ngươi đừng
mang bộ dáng này, ta. . . . . . .”
Tiểu Vũ không phải sợ hãi, mà trong lòng lại không khỏi có chút đau lòng. Cũng không biết làm sao.
Lưu Quang không để ý đến, tựa hồ quyết tâm muốn đem tất cả cảm xúc chất đống trong lòng phát tiết ra ngoài.
“Nàng không nhớ rõ, nàng quên. Đem chuyện trước kia quên mất không còn một
mảnh. Quên mất làm sao lại đi tới Địa phủ, quên mất Hắc Bạch vô thường,
quên mất mỗi một lần làm nhiệm vụ, quên mất mình gây bao nhiêu họa. Quên mất ta!”
Cầm tay Tiểu Vũ dán vào gương mặt mình. Mắt phải Lưu Quang hiện ra tia hồng quái dị.
“Tiểu Vũ……… Ta biết rõ nàng là đang trừng phạt ta, trừng phạt ta không nghe
thấy lời kêu gọi của nàng, không kịp thời chạy về cứu nàng. Hận ta cũng
tốt, giận ta cũng được. Chính là………. không cần chán ghét ta…………….”
Giọng nói của Lưu Quang có chút vô lực, tựa hồ ở trong lòng đè nén thật sự
quá lâu. Tiểu Vũ quên tất cả, nhưng trí nhớ của hắn vẫn khắc sâu.
Còn nhớ rõ trước khi hắn đi, nét mặt thiên hạ váy hồng tươi cười như hoa.
Nói sẽ chờ hắn trở về. Nhưng rốt cuộc khi hắn chạy về, nàng lại không có ở đây.
Hôm nay, tất cả mặc dù khôi phục như trước, nhưng lại cũng không trở về được như ngày trước nữa.
Tiểu Vũ quên tất cả, không ở đây quấn quít lấy hắn quấy rối. Không ở đây
tiếp tục cùng hắn nói chút chuyện nhàm chán ngày xưa. Không ở đây đối
với hắn nháy mắt, để cho hắn giúp một tay ngăn lại bị người nào đó trêu
đùa. Không ở đây ôm hắn, cười điềm nhiên hỏi, “Ta biết lão Đại tốt nhất
mà!”
. . . . . .
Hắn vốn còn tưởng rằng, cho dù quên mất,
nhưng tình cảm trong lòng sẽ không thay đổi. Nếu như một đoạn ký ức đối
với một người thật rất quan trọng, cho dù coi như quên mất, nàng cuối
cùng sẽ nhớ lại. Vì vậy hắn đem toàn bộ tình cảm đè nén ở trong lòng, để Tiểu Vũ có thể từ từ tiếp nhận, từ từ nhớ lại.
Nhưng mà hắn chờ được cái gì? Đau đớn chờ đợi, đổi lấy một câu của nàng, ta chán ghét ngươi!
Tiểu Vũ nhìn thấy mắt phải Lưu Quang đỏ ngầu, đây là lần đầu tiên từ khi
nàng được cứu từ đáy sông lên nhìn thấy. Tâm tư hỗn loạn, ánh mắt lóe
lên. Này, đây là cái gì? Vì sao nàng đối với tròng mắt đỏ ngầu này lại
quen thuộc đến thế?
Suy nghĩ sôi trào, Tiểu Vũ thậm chí cảm nhận được có chút sợ hãi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc nàng quên mất cái gì!? Vì sao lão Đại
thống khổ như vậy? Tại sao nàng cũng có cảm giác đau đớn tê tâm liệt
phế?
Lưu Quang chợt cúi người, không hề báo trước hôn lên mắt trái Tiểu Vũ.
Trong đầu hiện ra miệng cười trước kia.
Chờ ngươi trở về!
Ta chờ ngươi trở về!
Theo hai má hôn xuống, thẳng đến bao phủ lấy đôi môi có chút run rẩy của Tiểu Vũ.
Ta đã trở về.
Cho nên, nàng cũng trở về được không?