Chợt ánh mắt hung tợn, tròng mắt hiện lên tia hồng quang, trong tay có hào
quang phát ra. Hình dáng biến hóa khôn lường, hẳn là một thanh kiếm sắc
bén.
“Sau khi mẫu thân chết, ta đã thề trong lòng, ” hồi lâu, Lưu
Quang chợt thấp giọng nói, “Từ đó trở đi, phàm là ta muốn bảo vệ thứ gì, trừ phi bước qua được xác ta, nếu không, ai cũng đừng mong đụng vào đồ
của ta !”
Tiểu Vũ có chút không hiểu, những lời này? Là có ý gì?
“Tiểu Vũ, lời ngươi mới nói vừa rồi ta đã nhớ kỹ, những lời ta mới nói ngươi cũng phải nhớ kỹ.”
Tiếng nói vừa dứt, Lưu Quang đột nhiên vung tay. Dùng sức một cái, đem thanh
kiếm sắc bén cắm vào thật sâu bên trong vách đá. Ngừng lực đạo, Lưu
Quang không chút ngừng nghỉ. Trong tay dùng sức, ôm chặt Tiểu Vũ bay lên trời. Chân đạp trên thân kiếm đã cắm vào vách đá kia, mượn lực làm cho
thân hình đột nhiên hướng lên cao nhảy tới. Trên vách núi, một dây leo
xanh biếc buông xuống. Lưu Quang tinh mắt, phóng qua bắt được, trên vách núi tựa hồ có người phối hợp ăn ý, đợi Lưu Quang bắt được dây leo thì
liền dùng lực kéo bọn hắn lên. Trên đỉnh núi, Nhị Lang thần ngồi liệt
trên mặt đất, trên mặt đã mất ý niệm sinh tồn. Hai gã thiên binh đứng ở
bên cạnh, sau lưng, hoàng y bào đứng thẳng, tay áo theo gió tung bay.
“Lục Ngạc tiên tử, đa tạ!”
Lưu Quang hướng vách đá có một nữ tử mặc áo xanh lục gật đầu cảm tạ. Đối
phương khẽ mỉm cười, không nói tiếng nào. Cúi đầu nhìn lại, mới phát
hiện người trong ngực mình hình như đã ngất đi.
Cũng khó trách.
Trọng Quang nhai bốn phía đều có linh khí bảo vệ, nơi đây lại là Thiên
giới. Tiểu Vũ chỉ là một luồng hồn phách, chịu ảnh hưởng của hắn, mới
đơn giản ở lại Địa Phủ làm tốt một quỷ soa. Linh khí quá thịnh, đối với
thần tiên mà nói là chuyện tốt. Nhưng đối với một tên tiểu quỷ, như nha
đầu này là không chịu nổi.
Xác định người trong ngực không có gì
đáng ngại, Lưu Quang khẽ cười yếu ớt, ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Lang
thần đối diện đang thoái chí nản lòng. Mặc dù hắn đối với người này
không có cảm tình gì, nhưng nhớ tới ánh mắt quyến luyến của Quỳnh Hoa
tiên tử kia, không khỏi mở miệng nói: “Nghĩ sâu một chút đi, nàng là vì
tốt cho ngươi. Mãi cho đến cuối cùng, nàng cũng không hề hối hận. Vì
nàng, cũng là vì chính mình, tỉnh lại chút đi.”
Đã từng là nam
nhân hăng hái, thế nhưng lúc này lại chán chường ngồi liệt trên mặt đất. Cái gọi là bi thương không gì hơn là chết tâm, chính là nói bộ dạng của hắn lần này.
A, ha ha. Ha ha ha a. Cúi đầu, từng trận tiếng cười từ
trong miệng Nhị Lang thần tràn ra. Chỉ thấy Dương Tiễn ngẩng đầu lên,
ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Lưu Quang.
“Vì tốt cho ta? Ha ha, thật
là chuyện nực cười! Lưu Quang, ngươi biết cái gì? Ngươi cái gì cũng
không hiểu! Ngươi là một nam nhân không có tình căn, nói với ta những
lời này ? Ha ha ha ha, thật là buồn cười a!”
Những lời này vừa ra khỏi miệng Nhị Lang thần, tất cả mọi người nhất thời cả kinh. Lưu Quang con mắt híp lại, ôm hai tay của Tiểu Vũ, chậm rãi nắm chặt. Lục Ngạc
tiên tử thần sắc ngẩn ra, ngay sau đó cúi đầu không dám nói gì. Thiên Đế chợt giận dữ mắng mỏ một tiếng: “Hỗn trướng!” Lắc mình tiến lên ôm đầu
Nhị Lang thần.
“Tâm hồn ngươi đã u mê rồi, vốn nên nhốt vào hướng Bắc nơi ngày ngày mặt trời không lặn, đẩy vào băng đen ngàn năm cho
ngươi tự kiểm điểm. Nhưng bổn tôn lúc trước đã đáp ứng Quỳnh Hoa tiên
tử, hơn nữa cũng tiếc ngươi là nhân tài. Hôm nay liền thay ngươi xóa đi
chuyện cũ trước kia, trừ đi đoạn nghiệt duyên này. Nên để cho tất cả đều như mây khói từ từ tiêu tán.”
Chịu không được Nhị Lang thần
không thèm nói một câu nào, Thiên Đế trong tay dùng sức, một cỗ ánh sáng chớp chói, rưới vào đầu Nhị Lang thần. Một khắc kia, Nhị Lang thần
không còn là nam tử giáp bạc áo bào trắng hăng hái, ánh mắt của hắn
trống rỗng vô lực, theo ánh sáng một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống
hốc mắt. Đó là giọt lệ động tình. Hắn biết, có nữ tử thuần khiết như
tuyết, vì hắn, cũng để lại nước mắt như vậy. Lục Ngạc tiên tử xoay mặt,
không đành lòng nhìn nữa. Lưu Quang khẽ há miệng, muốn nói gì đó. Nhưng
do dự liên tục, cuối cùng nuốt lời đi xuống.
Hắn còn có thể nói
cái gì? Ngăn lại sao? Đả kích một lần nữa, đem tất cả ánh sáng của nam
nhân cao ngạo cứng rắn này mài đi, thậm chí thiếu chút nữa rơi xuống
thành ma. Ngày hôm nay để cho hắn xóa đi trí nhớ, cũng là tốt cho hắn.
Quên đi, quên cũng tốt. Lưu Quang trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng
lại theo bản năng buộc chặt cánh tay, đem người trong ngực khẽ ôm thật
chặt. Vẫn còn nhớ ở giữa biển mây, một nụ cười nhẹ ngoái đầu nhìn lại.
Mặc dù chưa từng cố ý nhớ tới, nhưng lại bất giác, khắc sâu vào trong
đầu.
Quỳnh nhi.
Ngươi nói, trong cuộc sống có quá nhiều hỗn
loạn, ngươi chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ trong biển cả, đối với ly
biệt, sinh tử các loại, ngươi cuối cùng không cách nào chịu đựng. Cho
nên mới khổ luyện thành tiên, thoát khỏi thế gian, chỉ vì không muốn đối mặt với sinh ly tử biệt.
Nhưng hôm nay, ngươi lại vì việc nghĩa
không chùn bước nhảy xuống Trọng Quang nhai. Ba đời tình kiếp, người đơn thuần, có thể nào chấp nhận? Ý thức lúc hấp hối, hình dáng áo trắng tựa như đang ở trước mắt, Nhị Lang thần vươn tay, muốn bắt chặt. Nữ tử áo
trắng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, ấm áp như ngọc, trong phút
chốc, tan biến mất. Buông tay. Tròng mắt cuối cùng vô lực nhắm lại. Với
nơi tối tăm phía trước, thần trên Nhị Lang mặt lưu lại nụ cười ấm áp.
Thiên Đế thu tay lại, nhàn nhạt nhìn Lưu Quang cách đó không xa. Ánh mắt dừng lại mấy giây trên người nữ tử váy hồng đang ở trong lòng hắn, xoay
người rời đi. Hai gã thiên binh đỡ Nhị Lang thần đang hôn mê dậy, đi
theo sát Thiên Đế. Lục Ngạc tiên tử hướng Lưu Quang khẽ hành lễ, cũng
hóa thành một luồng khói xanh biến mất không thấy gì nữa. Trọng Quang
nhai, cũng chỉ còn lại hai người Lưu Quang cùng Tiểu Vũ. Cúi đầu nhìn
người trong ngực, Lưu Quang trên mặt hiện vẻ phức tạp. Tình cảm? Rốt
cuộc là cái gì? Nếu không phải Nhị Lang thần mới vừa rồi nói một câu
kia, chính hắn cũng thiếu chút nữa đã quên, hắn vốn không có tình căn.
Nhưng là. . . . . .
Lưu Quang đưa tay đặt nơi trái tim mình, vừa
rồi thời khắc Tiểu Vũ bị ném xuống vách đá kia, hắn có thể rõ ràng cảm
giác được mình khác thường. Cái loại cảm giác sợ mất đi ấy, chưa bao giờ mãnh liệt như vậy. Thật là kỳ quái? Hắn từ lúc nào bắt đầu có tâm tình
như vậy? Lúc Tiểu Vũ tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên, chính là nụ cười tràn đầy trên mặt Lưu Quang.
“Ta nói nha đầu này, ngươi nghĩ ngơi đi. Chờ trở về Địa Phủ, ta sẽ bảo Tiểu Thôi tra một chút xem ngươi là do
cái gì đầu thai. Bình thường thấy ngươi lá gan thật lớn, không nghĩ tới
thời khắc mấu chốt lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đến cuối cùng còn phải khiến Lão Đại ta tân tân khổ khổ ôm ngươi trở lại. Aizz, dạo này, làm
Lão Đại cũng không dễ dàng.”