Chương 44: Lần này xong rồiLưu Quang vẫn như cũ khẽ cười nhàn nhạt, hoàn toàn coi thường sắc mặt khó
coi của Túc Thanh. Mở miệng nói: “Như vậy, trò chơi bắt đầu!” Khóe miệng uốn cong thành góc 45 độ, Lưu Quang nở ra nụ cười mê hoặc, hơi nháy mắt phải.
Bên trong Lạc phường đang tối đen như mực, xảy ra tình huống
vừa rồi, thoáng chốc lại sáng lên. Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Lưu
Quang, Chung Quỳ còn có Hắc Bạch Vô Thường đều biến mất không còn chút
dấu vết. Một đạo hắc ảnh tung người nhảy lên trung tâm võ đài, Măc Tề
chắp tay nhìn bốn phía xung quanh .
“Các vị! Tối nay Lạc phường
có chút chuyện nhà phải xử lý, cho nên mời mọi người về trước. Mặc Tề ở
chỗ này hướng các vị bảo đảm, đợi xử lý tốt chuyện này, chắc chắn tự
mình phái người đưa thiệp đến từng người trong phủ. Cáo lỗi!”
Mặc Tề vừa nói xong, Túc Thanh cùng một số người làm, bắt đầu mời mọi người rời chỗ. Mặc dù tiếng oán trách không ít, nhưng mọi người vẫn là ngoan
ngoãn phối hợp, lòng đầy khó hiểu rời đi. Một lát sau, trong Lạc phường
người đã đi hết . Mặc Tề phân việc cho đám người làm, chỉ để lại Túc
Thanh cùng Bích Hiên.
“Nói đi, giấu diếm ta chuyện gì? Mới vừa rồi mấy vị kia, là những người nào!”
Còn chưa chờ Túc Thanh mở miệng, Mặc Tề đã cáu kỉnh hỏi. Túc Thanh cúi đầu, đối với Mặc Tề, huynh đệ bọn họ từ nhỏ đều là tôn kính hắn nhất. Hôm
nay Hồng Lệ không thấy, Mặc Tề mặc dù không hiểu rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, nhưng trực giác của hắn rất chính xác, chuyện này nhất định
có liên quan đến Túc Thanh. Thấy tình huống như vậy, Túc Thanh cũng
không thể giấu diếm cái gì, liền bắt đầu nói liên tục.
“Hôm nay
sáng sớm, ta ở ngoài cửa gặp một vị cô nương. Chính xác mà nói, chỉ là
một luồng hồn phách của cô nương ấy. Đại ca cũng biết, ta ở trên cửa đã
hạ phù chú ấn. Cho nên vị cô nương kia không vào được. Nhưng nàng vẫn
không từ bỏ ý định cứ đứng ở ngoài cửa, ta vì hiếu kỳ liền đi ra ngoài
hỏi nàng nguyên do .”
Mặc Tề cau mày, đối với việc Túc Thanh có thể
nhìn thấy quỷ hồn mà nói, hắn tuy biết nhưng chưa bao giờ hỏi nhiều. Hôm nay nghe Túc Thanh nói rõ, không khỏi cũng có chút tò mò.
“Sau
ta mới biết, nàng là quỷ soa của Địa phủ. Nàng là vì tìm Lục đệ mà đến.
Theo như lời nàng, là thê tử của Lục đệ sau khi qua đời, hồn phách vẫn ở lại Nhân Giới ở trên ngọn núi kia. Vì Lục đệ không trở lại, hồn phách
Tư Huyền không biết nguyên nhân gì không thể rời khỏi ngọn núi kia. Vì
vậy nàng ở lại trên ngọn núi kia đợi chờ Lục đệ. Sau thời gian dài, hồn
phách đã không chịu nổi gánh nặng, nếu như không trở về luân hồi, cuối
cùng sẽ rơi vào cảnh tan thành mây khói.”
Một bên Bích Hiên nghe vậy, kinh ngạc nói: “Thậm chí có chuyện này? Tư Huyền chẳng phải rất đáng thương sao.”
Túc Thanh không có nhiều lời, nói tiếp: “Cô nương kia muốn ta nói rõ với
Lục đệ, để Lục đệ về núi một chuyến. Trước ta đã giúp Lục đệ coi qua quẻ tượng, Tư Huyền là kiếp nạn đời này của Lục đệ, Lục đệ nếu như đến gần
nàng, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện cũ đã qua, nếu Tư Huyền đã
không có ở đây, cần gì phải để Lục đệ trở về đối mặt vết thương lần nữa? Ta không có đáp ứng cô nương kia, lại không nghĩ rằng bị nàng lừa gạt,
thừa dịp ta chưa chuẩn bị, hạ bùa chú lên ta.”
Sao? Bích Hiên cả
kinh, nhớ lại nói: “Không trách được hôm nay ta nhìn thấy ngươi có chút
kỳ quái, thậm chí ngay cả nhà của mình cũng không nhận ra, thì ra là bị
hạ bùa chú .”
Vẫn không có tiếng trả lời, Mặc Tề mở miệng nói tiếp : “Sau đó thì sao? Ngươi đem cô nương đó xử lý thế nào?”
Nghe Mặc Tề nói câu này, Túc Thanh có chút xấu hổ cúi đầu, đại ca không hổ
là đại ca, một câu đã đánh trúng, đoán được hắn đối với cô nương kia
động tay động chân.
“Ta đối với nàng thế nào? Chính là tức nàng lừa
gạt ta, còn hạ bùa chú ta. Lúc nàng tìm được Lục đệ, đang cùng Lục đệ
nói rõ tình hình, ta liền thừa dịp lúc nàng thoát khỏi người của ta đi
tìm Lục đệ. Ta đã định thân nàng, nhốt nàng vào Lục Mang pháp trận rồi.”
Mặc Tề ánh mắt chuyển lạnh, sớm theo chân mấy người huynh đệ bọn họ nói
qua, làm việc phải có chừng có mực, không được lỗ mãng. Hôm nay xem ra,
hiển nhiên bọn họ không đem lời của hắn nghe vào! Biết rõ đối phương là
quỷ soa, còn dám nhốt người ta lại .
“Còn ba vị nam tử kia? Là
người nào?” Mặc Tề lại lên tiếng hỏi, đã đoán được Hồng Lệ biến mất tất
nhiên cùng với những người kia có liên quan.
Túc Thanh biết Mặc Tề
đang nổi giận, bất giác áy náy nói: “Ta không có hỏi rõ ràng, nhưng hình như cũng là quỷ soa . Vị nam tử áo choàng tím kia, địa vị cũng không
nhỏ, nhìn dáng dấp chắc là Lão Đại của bọn họ. Tam ca chính là bị hắn
bắt đi.”
Hừ! Mặc Tề bực tức vung tay áo, “Theo ý tứ của ngươi!
Nếu không phải là ngươi bắt nhốt vị cô nương kia trước, người ta sẽ
không vô duyên vô cớ bắt Hồng Lệ? Nói cách khác, người ta là quỷ soa,
chúng ta là người. Ngươi cũng không phải cùng bọn họ đấu!”
Túc Thanh
lo lắng giải thích, “Đại ca, ta biết sai rồi.” Bích Hiên thấy thế, cũng
vội vàng giúp Túc Thanh cầu xin.”Đại ca ngươi cũng đừng vì Ngũ đệ mà tức giận, hắn cũng không phải là cố ý.”
Mặc Tề sắc mặt không thấy
chuyển biến tốt, vẫn mang theo vài phần lệ khí nói: “Hiện tại biết sai
thì có ích lợi gì? Hồng Lệ hôm nay không biết tung tích, ba người bọn họ cũng không biết đi nơi nào. Nếu Hồng Lệ xảy ra chuyện gì, ta xem ngươi
sẽ bù đắp như thế nào !”
Túc Thanh nghe vậy, tỉnh ngộ nói: “Đúng rồi, ta có thể đem vị cô nương kia thả ra, bọn họ nếu muốn tìm vị cô nương
kia , khẳng định còn có thể hiện thân lần nữa. Đến lúc đó chúng ta liền
lấy cô nương kia trao đổi với Tam ca.”
Mặc Tề than nhẹ một tiếng, “Nếu có thể đơn giản như vậy thật tốt a. . . . . .”
Tiểu Vũ bị nhốt trong Lục Mang trận pháp biểu tình ngây ngô, nghĩ tới cái cổ đại này một không có TV hai không có máy tính, những người này làm sao
vẫn tiếp tục sống được? Chẳng lẽ mỗi ngày liền đánh đàn, đọc sách? Không có xã giao hoạt động, nữ tử còn không được bước ra khỏi cửa, thành thân mới biết hình dáng lão công của mình, đổi lại là nàng, nàng không bị
làm cho ngu ngốc thì cũng bị điên. Cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại, chợt
phía trước sáng lên, tia sáng chói mắt chiếu vào, Tiểu Vũ ngẩng đầu che
kín mắt, choáng nha, ai chơi kì vậy. Nơi phát sáng truyền đến một thanh
âm nam tử, “Cô nương, ngươi mau ra khỏi đây thôi.”
Tiểu Vũ ngẩn
ra, nghe được thanh âm của Túc Thanh kia. Trong lòng nhất thời không
hiểu. A? Thật là kỳ quái. Không phải hắn đem nàng nhốt vào trong trận
pháp này sao, thế nào mà nhanh như vậy đã để nàng ra ngoài? Chẳng lẽ có
âm mưu mờ ám gì đang chờ nàng? Lắc đầu, cho những nghi vấn đó biến đi,
mình sao lại đa nghi như Tào Tháo rồi? Hôm nay nàng đã là quỷ, còn sợ
cái khỉ gì?
Tiểu Vũ tuy là không sợ, nhưng cũng là hướng nơi ánh
sáng mà lớn tiếng hét lên: “Thế nào? Nhanh như vậy đã thả ta ra? Ngươi
muốn lừa gạt ta hả, ở bên ngoài không phải đang chuẩn bị cái hố lửa để
cho ta nhảy vào chứ.”
Ngoài trận Túc Thanh không nói gì, than nhẹ ra tiếng. Chợt nhớ tới một câu như vậy. Gọi là thỉnh Thần dễ dàng tiễn
Thần khó khăn! Nếu như để cho hợp với tình huống trước mặt, phải nên đổi là, nhốt quỷ dễ dàng thả quỷ khó khăn a.