Liên tiếp ba ngày, Lưu Quang đứng trên cầu Nại Hà, im lặng bất động.
Tay phải che mắt phải, duy trì tư thế như vậy cúi đầu nhìn về Vong Xuyên Hà.
Tất cả quỷ sai bên ngoài Địa phủ đều bị Mạnh bà dùng Vạn Quỷ Phiên gọi trở
về. Ngưu Đầu Mã Diện dẫn đầu, mang theo mọi người cùng nhau giúp một
tay.
Quỷ sai không giống người thường, bị trọng thương cần nhiều
ngày tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục. Bọn họ chỉ cần thoáng nghỉ ngơi,
chỉ cần không phải bị đánh tan nguyên thần, có thể trong chốc lát khôi
phục như trước.
Ba ngày nay, Địa phủ căn bản đã khôi phục nguyên
dạng, đám người Chung Quỳ từ lâu đã không sao. Chẳng qua là trong lòng
mọi người lo sợ bất an.
Đám người Chung Quỳ vừa tỉnh lại, liền rối
rít tiến đến phía sau vườn hoa, muốn nhìn một chút tình huống như thế
nào. Mạnh bà hàng năm đợi bên cầu Nại Hà, đã có tất cả cảm giác kia, lắc đầu khuyên lơn, bảo bọn họ tốt nhất không nên đi.
Nhưng mọi
người đâu chịu bỏ qua, nhất là Tiểu Hắc trên gò má còn sưng. Nếu không
phải có lý niệm kính lão, đã sớm đẩy Mạnh bà ra, thẳng xông tới.
Chung Quỳ dù sao lớn tuổi hơn chút, vừa nghe Mạnh bà nói những lời này, đại
khái đoán được kết quả. Chẳng qua là trong lòng còn tồn chút hy vọng,
nói không chừng lão Đại có thể đem Tiểu Vũ cứu trở lại? Hiện tại hơn
phân nửa là nghĩ biện pháp thế nào cứu giúp.
Lúc đầu, Chung Quỳ
có ý tưởng lừa mình dối người. Hắn từ trước đến giờ đều là người nghiêm
cẩn, cũng không dễ tin cái gì, cũng không suy nghĩ lung tung cái gì.
Nhưng lúc này đây, hắn lại phá lệ. Bởi vì hắn không dám tưởng tượng, nếu Tiểu Vũ xảy ra chuyện, như vậy Lưu Quang sẽ làm ra dạng chuyện gì?
Không nhịn được mọi người mang theo khát vọng chờ đợi, Mạnh bà cuối cùng thở
dài một tiếng, lui thân để cho bọn họ đi nhìn rõ ràng.
Mà khi mấy người Chung Quỳ đến hậu hoa viên thì chỉ thấy một mình Lưu Quang đứng ở trên cầu Nại Hà, tay phải che mắt, không có bất kỳ động tác cùng lời
nói nào.
Tiểu Hắc tính tình gấp, liền xông lên trước muốn hỏi cho đến tột cùng. Nhưng đi lên trước mấy bước, chợt cảm thấy một hồi cảm giác
bị áp bách đánh tới, khiến cho hắn trong nháy mắt không thể động đậy.
Chung Quỳ cả kinh, lúc này tiến lên một bước dung lực túm hắn trở về. Tiểu
Hắc trở lại, lúc này mới thoáng tỉnh lại, bình phục tâm thần nhưng có
chút giật mình. Tựa hồ còn chưa từ cảm giác bị áp bách mới vừa rồi khôi
phục lại như cũ.
Cúi đầu, trong miệng tự lẩm bẩm: “Đã xảy ra chuyện. . . . Vũ nha đầu quả nhiên đã xảy ra chuyện. . . . . .”
Mới vừa rồi là hơi thở của Lưu Quang, hắn mặc dù đứng ở trên cầu Nại Hà bất động, nhìn như bình tĩnh, kì thực nội tâm trong lúc đó đang đè nén lửa
giận đã sớm nổi lên trong lòng. Phàm là người đến gần, đều sẽ bị lực
cường đại này áp bách mà không cách nào thở nổi.
Chung Quỳ trong lòng cũng hiểu rõ, khẽ nắm chặt tay, đối với mọi người bên cạnh nói: “Chúng ta trở về đi thôi.”
. . . . . . .
Tính từ khi Lưu Quang trở về Địa phủ, trong lúc vô tình, ba ngày đã qua.
Hắn đứng nghiêm ở trên cầu, nội lực đè nén hơi thở đem cả hậu hoa viên bao phủ trong đó.
Hôm nay nơi vườn hoa này, đã không có kẻ nào dám đến gần. Chung Quỳ làm
chủ, ngoại trừ thủ vệ, quỷ sai bên cầu Nại Hà, tất cả tiểu quỷ còn lại
trở về cương vị đợi lệnh.
Giờ phút này, mọi người đều ngồi ở phòng khách chờ đợi. Đột nhiên, Địa phủ rung chuyển một hồi.
Mọi người cả kinh, theo bản năng đứng dậy phòng bị. Lại phát hiện lực lượng cường đại này thình lình đến, là truyền từ hậu hoa viên Địa phủ đến.
Chung Quỳ hoàn hồn đầu tiên, lắc mình liền hướng nơi vườn hoa chạy đi. Những người khác đuổi theo sau.
. . . . . .
Toàn bộ Địa phủ rung chuyển càng ngày càng lợi hại.
Trên cầu Nại Hà, Lưu Quang vẫn như cũ che mắt phải đứng thẳng. Thân cầu đung đưa một hồi.
Chung Quỳ cho là Lưu Quang muốn làm việc gì ngu ngốc, không khỏi mở miệng hô to.
“Lão Đại! Ngươi đừng kích động. Ngàn vạn lần không được làm loạn! Chúng ta,
mọi người chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp! Nhất định sẽ nghĩ ra chủ ý
làm sao cứu được Tiểu Vũ!”
Bởi vì có kết giới áp bách vô hình,
mấy người bọn họ cũng không qua được. Hôm nay đã biết cỗ lực lượng này
là do trên người Lưu Quang truyền đến. Thứ nhất, là sợ lão Đại rốt cuộc
không kìm nén được. Thứ hai, là sợ Lưu Quang nghĩ quẩn trong đầu, cứ như vậy đánh nát cầu Nại Hà, đi xuống bồi Tiểu Vũ.
Lưu Quang tựa hồ không nghe thấy Chung Quỳ, bởi vì giờ phút này Địa phủ đã rung chuyển càng ngày càng mãnh liệt.
Trong nháy mắt, chỉ thấy những thứ vốn là biệt thự tráng lệ, vườn hoa, sân
cỏ, vườn trái cây, chớp mắt một cái biến mất không thấy gì nữa. Thay vào đó, là đại điện Diêm La âm trầm. Đường đá màu đen nhuốm máu, sợi sợi
xiềng xích câu vào nhau, bao vây Vong Xuyên Hà. Nước sông trong suốt kia nay đã biến thành màu đỏ như máu. Duy nhất không có thay đổi, cũng chỉ
có hoa Bỉ Ngạn màu đỏ bên kia bờ vô cùng yêu diễm.
Đây mới là hình ảnh thật sự của Địa phủ!
Lưu Quang dùng lực lượng của mình chế tạo ra ảo ảnh. Hôm nay tâm tình hắn sụp đổ, không còn tâm trạng duy trì.
Đám người Chung Quỳ thấy thế, không khỏi chợt lạnh trong lòng. Chợt cảm thấy đại sự không ổn!
Giờ phút này, Địa phủ khôi phục yên tĩnh, cũng khôi phục bộ dạng vốn có. Lưu Quang cuối cùng cũng có động tác.
Hắn xoay người ngó mặt mọi người, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Chậm rãi buông xuống tay phải che mắt.
Thoáng một cái, mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt.
Mắt phải Lưu Quang!
Nơi đó đỏ ngầu một mảnh! Vốn chỉ là con ngươi biến thành màu đỏ, nhưng hôm nay, cả mắt hắn toàn bộ cũng đỏ ngầu.
Ma Yểm chi nhãn!
Đây mới thật là Ma Yểm chi nhãn!
Màu đỏ yêu dị kia tựa như máu tươi loại, khiến người ta nhìn liền từ trong lòng phát rét.
Hắn giống như là Ma thần từ địa ngục mà đến, bước trên hoa Mạn Đà La đẹp đẽ tuyệt luân, cặp mắt đen lạnh, tuy nói rằng tuấn mỹ mị hoặc nhưng cũng
cất giấu sát khí chết người.
“Lão. . . . Lão Đại. . . . . .”
Đôi tay Chung Quỳ có chút run rẩy, mở miệng nhẹ nhàng gọi. Mặc dù hắn có
nghe nói qua thân thế của Lưu Quang, cũng biết hắn thừa kế dòng máu thế
nào. Bình thường nếu Lưu Quang nổi giận thì trong con ngươi cũng sẽ
thỉnh thoảng lóe lên chút hồng quang. Nhưng hôm nay, hắn lại chân chính
gặp được Ma Yểm chi nhãn hoàn chỉnh. Không hiểu vì sao chỉ có một con
mắt, nhưng nhìn đồng tử (con ngươi) quỉ dị, ngay cả hắn cũng không khỏi
cảm thấy run rẩy.
Lưu Quang khẽ nhìn về hắn, con ngươi lại không
có bất kỳ tiêu cự gì. Hắn mở bàn tay phải, một màu đỏ chớp lên, một
thanh lợi kiếm màu xanh xuất hiện trong tay của hắn. Vốn nên là lợi kiếm màu xanh lóng lánh, thế nhưng lúc này nổi lên một màu đỏ quỉ dị.
Xoay người lần nữa ngắm nhìn Vong Xuyên Hà, Lưu Quang hé miệng, tựa hồ nói
những lời gì. Ngay sau đó bóng dáng biến mất không tung tích.
Cảm
giác bị áp bách mạnh mẽ lập tức tiêu tán, đám người Chung Quỳ nhanh
chóng xông lên trước, vẫn không thấy kịp một nửa bóng dáng.
Chung Quỳ quay mặt sang, có chút lo lắng kéo Tiểu Thôi qua một bên nói: “Lão Đại
mới vừa nói cái gì? Ngươi học thần ngữ, nên nhìn ra được chứ?”
Tiểu Thôi thần sắc cứng ngắc, tựa hồ vẫn còn trong khiếp sợ. Bị Chung Quỳ lay động, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
“Lão Đại nói. . . . . Chờ ta trở lại. . . .”
. . . . . .
“Ngươi mau trở về! Ta chờ ngươi trở lại!”
Đây là ban đầu Lưu Quang lúc gần đi, Tiểu Vũ nói với hắn, dí dỏm cười nói, bên trong cất giấu bí mật nho nhỏ.
Đó là nàng tính toán đợi sau khi Lưu Quang trở lại, từng chuyện một từ từ
nói cho hắn biết. Chẳng qua lại không nghĩ rằng, nàng thất hẹn, không
thể đợi đến khi Lưu Quang trở lại.
Hôm nay.
Nước sông Vong Xuyên chảy xuôi không ngừng. Tiểu Vũ không biết sống chết thế nào, Lưu Quang lại ‘nhất niệm thành ma’.
Chuyện Chung Quỳ lo lắng nhất, cuối cùng cũng xảy ra.