“Hắn là quang nhi, là con của chúng ta. Vì sao không thể ôm hắn! Chàng bị Huyền Băng ngàn năm đông lạnh hồ đồ rồi sao?”
Nữ tử mặc Thải y vừa mới đắm chìm trong cảm động gặp lại, chợt bị người
kéo ra, sắc mặt rất khó chịu. Hoàn toàn không có khí chất ôn nhu vừa
rồi, rống lớn với nam nhân áo đen.
“Thứ đồ hư Huyền Băng ngàn năm kia cũng có thể che ta lại? Là ta muốn ở cùng nàng, mới không phá băng
mà ra. Ta đương nhiên biết tiểu tử thối kia là con của chúng ta, vậy thì sao? Ta cũng không muốn nàng ôm hắn!”
Tựa hồ sớm đã thành thói
quen với dục vọng chiếm lấy mãnh liệt của nam nhân áo đen, nữ tử mặc
Thải y rất bất đắc dĩ thở dài. Bắt đầu chậm rãi giáo dục.
“Hắn
cũng không phải người xa lạ gì, ôm một chút có sao chứ? Trước đây thiếp
cũng chưa từng ôm hắn thật tốt, hiện tại lại không thể ôm một chút sao?
Chàng ghen tuông gì chứ? Không phân rõ phải trái cũng nên có giới hạn
chứ? … .”
… .
“Nàng là mẹ của chàng? Không phải mẹ chàng
đã nhảy xuống Trọng Quang Nhai sao? Sao có thể đứng ở đây? Nam nhân bên
cạnh nàng, không phải là cha của chàng chứ?”
Tiểu Vũ trừng mắt,
vẻ mặt kinh ngạc cùng khó hiểu. Sao lại có thể? Hai người kia như vợ
chồng son, lại là cha mẹ của lão Đại? Không thể nào? Xem ra, quá lắm chỉ là anh chị chồng, sao có thể trực tiếp thăng cấp thành cha mẹ chồng?
Vấn đề này của Tiểu Vũ cũng khiến Lưu Quang khó hiểu. Bởi vì chính hắn cũng không biết cha mẹ hắn sao có thể đến Địa phủ? Năm đó chính mắt hắn thấy mẫu thân nhảy xuống Trọng Quang nhai. Còn có người cha đáng ghét của
hắn? Thật sự kỳ quái, chẳng lẽ lão già Thiên đế năm đó có việc gạt người không nói cho hắn?
“Này? Hỏi sao chàng không trả lời? Tốt xấu gì cũng phải có phản ứng chứ!”
Tiểu Vũ đẩy Lưu Quang còn ở trạng thái suy tư, một bộ biểu tình: hôm nay nếu không cho ta đáp án vừa lòng, tuyệt đối không bỏ qua.
Lưu Quang
lấy lại tinh thần, mỉm cười vuốt vuốt tóc Tiểu Vũ, không trả lời. Hai
bước đi đến trước mặt nữ tử còn đang thuyết giáo, mở miệng nói: “Mẹ, vào trong từ từ nói chuyện đi.”
Nghe thấy con ruột nói chuyện, Thải
Lam lập tức đình chỉ việc dạy dỗ trượng phu, cao hứng dùng sức gật gật
đầu. Cô Diễm nhăn mày lại, rất bất mãn trừng mắt nhìn Lưu Quang.
“Tiểu tử thối! Trong mắt ngươi chẳng lẽ không có phụ thân này sao?”
Lưu Quang nhướng mi, rất vô vị nhún vai.”Trong mắt người, lúc đó chẳng phải cũng không có ta sao.”
Lời này vừa nói ra, chỉ một thoáng, không khí buộc chặt. Hai vị nam tử diện mạo hiên ngang mắt lạnh đứng đối diện nhau, ai cũng không khiếp sợ, ai
cũng không thỏa hiệp. Khí phách trời sinh phát tán ra, có loại cao ngạo
tôn quý giống nhau của hai cha con có cùng huyết thống, đồng dạng cũng
có tính tình giống nhau.
Tiểu Vũ và Thải Lam Đứng ở một bên,
trong lòng đều nghĩ có nên tiến lên khuyên nhủ một lời. Bỗng nhiên, Cô
Diễm cười lớn ra tiếng.
“Tiểu tử rất tốt! Không hổ là con của Cô Diễm ta! Quả nhiên đủ can đảm, đủ khí thế!”
Cô Diễm!? Vừa nghe được tên này, yêu quái và quỷ quái vẫn thủy chung trốn ở một bên nhất thời cả kinh. Trời ơi! Nam nhân này dĩ nhiên là Ma Tôn Cô
Diễm!? Phụ thân của lão Đại? Vậy. . . . . Tiên tử xinh đẹp kia chính là
công chúa Thải Lam?
Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
“Ông già! Ta không biết ngươi và mẹ thoát thân như thế nào, nhưng hơn
phân nửa đều cùng cậu không thoát được quan hệ. Bất quá thân phận của
các ngươi rất đặc thù, cậu thả các ngươi, chỉ sợ cũng hi vọng các ngươi
tận lực không đi rêu rao. Cho nên, không có việc gì tốt nhất không cần
tự giới thiệu. Khiến ta và mẹ gặp phiền toái!”
Nhàn nhàn nói xong một câu, không cho Cô Diễm có cơ hội phản bác, cúi đầu nhìn phía Thải
Lam. Thái độ biểu tình lập tức thay đổi. Ôn nhu nói: “Mẹ, vào trước đi.
Con biết người khẳng định có rất nhiều việc muốn nói với con, chúng ta
có thể ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.”
Lưu Quang vươn một tay, nắm
bả vai Thải Lam. Ôm nàng đi đến cửa trước. Khi đi ngang qua người Tiểu
Vũ, cũng thuận đường dắt tay nàng, cùng nhau rời đi. Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Thải Lam, Lưu Quang cười chân thành, nói ra lời khiến
người sợ hãi không ngớt.
“Mẹ, đây là vợ của con, con dâu của người.”
Thải Lam nghe vậy, cao hứng với tay cẩn thận đánh giá Tiểu Vũ. Ai nha nha,
con nàng rất lợi hại nha, tìm được vợ cũng rất tốt. Thật sự là hưởng ứng lời kêu gọi của đạo Thiên quy mới.
Mặt Tiểu Vũ đỏ lên, than thở nói: “Ai là vợ của chàng chứ!”
Lưu Quang cười tà mị, “Hắc hắc! Nhanh thôi. Chờ cuối năm sẽ tiến hành! Vừa
vặn mẹ cũng đến đây, người làm chứng cũng không cần mời nữa.”
… .
Ba người tán gẫu vui vẻ, mỗ nam nhân bị vứt bỏ liền buồn bực. Vốn dĩ vợ bị người đoạt đi đã đủ rối rắm, hiện tại tiểu tử thối kia lại nói, tiểu
nha đầu mạnh mẽ kia là con dâu của hắn?
Mẹ ơi! Ánh mắt của tiểu
tử thối bị hỏng rồi sao? Nha đầu kia muốn khuôn mặt không có khuôn mặt,
muốn dáng người không có dáng người. Khí chất? Không có. Ôn nhu hơn
người? Cùng nàng vô duyên. Hiểu ý người? Nhìn không ra. Đoan trang hiền
lành? … Này, thực không có.
Thật sự là đòi mạng! Rốt cuộc nha đầu kia là có điểm nào đáng coi trọng?
Vẻ mặt Cô Diễm như đi đại tiện, theo phía sau ba người Lưu Quang, mày nhăn thành một khối.
Lúc này, Cô Diễm hoàn toàn không thể lý giải vì sao Lưu Quang lựa chọn Tiểu Vũ. Bất quá sau đó không lâu, hắn liền triệt để hoàn toàn hiểu được
nguyên nhân. Đồng thời cũng hoàn toàn hiểu được ý nghĩa chân chính của
những lời “Cha nào con nấy”.
… .
Bởi vì Thải Lam mãnh liệt yêu cầu, cho nên mỗ nam tử vĩ đại “nghiêm túc chăm sóc vợ”, phải bất
đắc dĩ làm bạn với ái thê ở lại Địa phủ.
Lưu Quang vì không muốn
lão già Thiên đế gặp phải phiền toái không cần thiết, cho nên đối với
mọi người trong Địa phủ không đề cập tới thân phận chân thật của hai
người Thải Lam, chỉ nói là khách quý quan trọng, phải đối đãi thật tốt.
Mà hai gã canh cửa yêu quái và quỷ quái duy nhất biết chân tướng, đã sớm bị Lưu Quang hạ lệnh cấm khẩu, cười vô cùng mê hoặc nhìn hai người ra
vẻ nếu không cẩn thận sẽ mất đầu.
Sau khi khoa chân múa tay, hai
kẻ bình thường ngu ngốc lại lập tức hiểu rõ dùng sức gật gật đầu. Vươn
hai ngón trỏ đặt ở trên môi tạo ra hình chữ x. Còn kém chưa lấy máu mà
thề, bọn họ nhất định ngoan ngoãn cam đoan sẽ không nói lung tung.
Lưu Quang gặp được cha mẹ ruột, cũng không có nhiều cảm xúc. Dù sao từ lúc
còn rất nhỏ, bọn họ đã xa nhau. Hắn là do Vương Mẫu nuôi lớn. Trong trí
nhớ, đối với Thải Lam còn có chút ấn tượng. Về phần Cô Diễm, theo hắn,
kỳ thật hoàn toàn có thể bỏ qua.
Khác với sự lạnh nhạt của Lưu
Quang, Tiểu Vũ lại rất nhiệt tâm. Thấy tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp lại là mẫu thân của Lưu Quang, ngoại trừ kinh ngạc, còn rất kích động. Trước kia
nghe Lưu Quang nói, mạng của hắn chính là từ vị mẫu thân vĩ đại này đổi
lấy.
Một vị mẫu thân xinh đẹp, ôn nhu, vĩ đại, hay nói, thiện lương, làm cho trong lòng nàng sùng bái không thôi.
Thải Lam không vì Cô Diễm như vậy, mà ngại này ngại kia. Ngược lại nàng rất
thích Tiểu Vũ. Nàng biết rõ Lưu Quang không chọn những tiên nữ xinh đẹp
thích làm ra vẻ có nhiều trên Thiên đình, mà cố tình tuyển tiểu nha đầu
đáng yêu trước mắt này. Trong đó nhất định có nguyên nhân nào đó, nàng
tin tưởng ánh mắt con mình, hắn chọn trúng nha đầu, nhất định có chỗ đặc biệt.
Lúc này, tuy rằng Thải Lam không quá hiểu được lựa chọn
của Lưu Quang, nhưng từ đáy lòng đã khẳng định là Tiểu Vũ. Bất quá sau
đó không lâu, nàng càng ngày càng khẳng định tiểu nha đầu này bất phàm.
Thậm chí cho rằng, nàng và nha đầu Tiểu Vũ nhất định có thể trở thành
tuyệt phối mẹ chồng nàng dâu vô cùng ăn ý.