Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Mượn giấy bút 1






Khi bọn họ rời khỏi nhân gian, phải đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà để quên hết mọi viêc của kiếp trước. Lần nữa tiến vào Lục Đạo luân hồi hoặc được trở thành tiên, người hoặc là thành súc vật. Cho nên…. theo lời Mạnh Bà thì canh Mạnh Bà là nước mắt cả đời của con người lúc còn sống. Cả đời…. chỗ này đều là nước mắt? Tiểu Vũ giật mình,ngay sau đó cũng hái xuống một đóa hoa Bỉ Ngạn, người Mạnh Bà tái nhợt sinh ra sinh ra kẽ hở. Mạnh Bà kinh ngạc cầm lấy đóa hoa từ trong tay nàng tỉ mỉ ngắm nhìn cẩn thận.

Tiểu Vũ chợt cất tiếng nói: “Bà bà! những vật này nhìn đẹp như vậy, sao chúng ta có thể khiến chúng nó bị hủy ở trong tay chúng ta được. Ta quyết định ….Bắt đầu từ bây giờ,chúng ta đối với canh Mạnh Bà cải thiện nhiều hơn, để cho mọi người đi qua cầu Nại Hà này đều hài lòng, lưu lại ấn tượng đẹp nhất sau khi rời đi”

Mạnh Bà cặp mắt lóe sáng, thần sắc hết sức kích động. Hưng phấn cầm hai tay của Tiểu Vũ nói: “Đồng chí a! Ta cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của ngươi rồi.”

Tiểu Vũ cũng cầm lại tay Mạnh Bà, kích động nói: “Cách Mạng chưa thành công, đồng chí phải tiếp tục cố gắng mới được!”

Mạnh Bà đồng ý gật đầu. Hai người liền bắt đầu ở trong bụi hoa Bỉ Ngạn,Tiểu Vũ ở một bên hái liền nếm thử mùi vị không có đắng không mặn còn mang theo vị ngọt đạm đạm. Theo đạo lý mà nói thì canh Mạnh Bà không thành khó uống như vậy được. Hay là…. chẳng lẽ nước mắt có vấn đề? Hay độ lửa không thích hợp?

Tiểu Vũ thắc mắc lên tiếng khẽ hỏi: “Bà bà, hoa Bỉ Ngạn này thái nó ra, rồi ngươi đem nó cùng nước mắt nấu thành canh à?”

Mạnh Bà ở một bên đang thái vui mừng trực tiếp trả lời: “ta đem hoa để chung một chỗ, nấukhi nào hoa ra nước rồi cho nước mắt vào nấu tiếp.”

Tiểu Vũ trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh, không thể nào??? như vậy mà cũng uống được sao?

Tiểu Vũ chợt nhớ ra cái gì: “Vậy lúc trước ngươi cho ta uống canh Âm Dương,có hai màu trắng đen, sao lại biến thành như thế?

Mạnh Bà lên tiếng: “Đơn giản mà,màu trắng là ta thêm nước dừa,màu đen là thêm nước dâu.”

Tiểu Vũ chưa chịu buông tha: “Địa phủ cũng có những món đồ chơi như thế?”

Mạnh Bà nghe vậy liền đứng lên,vỗ vỗ bả vai Tiểu Vũ, chỉ hướng cách đó không xa nói: “Bên này cầu là Bỉ Ngạn Hoa, bên kia là cây ăn quả.Đã không nói thì thôi chứ Địa phủ chúng ta đãi ngộ rất tốt, cái gì cũng có! Nha đầu ngươi có thể ở đây làm người hầu cũng là phúc khí tu luyện mấy đời đó.”

Mạnh Bà nói xong còn không quên nói thầm: “Ta còn phải dựa vào quan hệ đi cửa sau mới được tiến vào đây này.”

Tiểu Vũ nghe xong bối rối không thôi, nơi này thật sự là Địa phủ sao? Như thế này nàng cũng quá choáng rồi. Bất giác, Tiểu Vũ nhớ công việc chinh thức của mình ở đây là cùng Mạnh Bà nghiên cứu canh Mạnh Bà,như thế nào để không khó uống nữa. Kết quả là nàng chơt nhớ ra một vấn đề cũng khá là quan trọng nha. Ai sẽ là người thí nghiêm cơ chứ? Địa phủ này ai thấy nàng cùng Mạnh Bà cũng tránh thật xa. Hắc Bạch Vô Thường sau khi câu nhầm hồn của nàng thì bị phạt mất hết sạch ngày nghỉ, cả ngày đều chịu cảnh bận rộn bôn ba ở nhân gian, thường xuyên không thấy được bóng dáng. Chung Qùy đại ca mặt lúc nào cũng cứng nhắc, nàng chả dám đắc tội. Mà Diêm Vương Lưu Quang đã nghiêm nghị thông báo là từ nay về sau, hắn không bao giờ dính dáng gì đến canh Vong Tình nữa!

Ai!Thật xui xẻo.Vừa mới nấu xong một nồi canh, Tiểu Vũ cau mày,thật khó làm. Ai muốn mình làm chuột bạch đâu, không lẽ chính nàng tới nếm thủ??? Nghiêng đầu nhìn lại, Mạnh Bà xông lại chỗ nàng haha cười không ngừng, nhất thời cả người nàng khẽ run rẩy. Còn không phải là muốn nàng nếm thử hay sao? Nàng vừa mới mất một cái mạng nha, cũng không muốn ném đi cái mạng quỷ nho nhỏ này.

Nhìn bên kia cầu Nại Hà, một hàng người thật dài, đi tới cầu, nhận lấy canh Mạnh Bà, một hớp lại một hớp uống hết, cái gì cũng không kịp nói liền trực tiếp có quỷ sai dẫn vào luân hồi. Một số người tựa hồ cũng có đôi chút do dự,không muốn tiếp nhận lấy chén canh kia. Người có biểu hiện này đều là do quyến luyến với kiếp trước. Lúc này Mạnh Bà ở bên cạnh vui vẻ nói cho hắn biết :”Ngươi vì nàng cả đời chảy lệ đều ở trong chén canh này, uống nó xong, chính là uống hết tình yêu của ngươi dành cho nàng. Người cuối cùng mà ngươi nhớ tới chính là tình cảm chân thành kiếp này của ngươi. Uống xong canh, trong mắt ngươi hình ảnh sẽ từ từ phai đi, để trở lại thanh khiết như trẻ con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.