Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 42: Q.1 - Chương 42: Mỹ nam như mây






“Hừ! Hôm nay người đã rời đi, nói gì cũng là uổng phí! Trước phạt ngươi ở đây Lục Mang trong pháp trận,tự mình suy nghĩ một khoảng thời gian đi.”

Túc Thanh nói xong, không cho Tiểu Vũ thời gian phản ứng. Đôi tay kết ấn, trong miệng nhẹ đọc. Giữa không trung có một Lục Mang Tinh thoáng hiện, Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trong mắt hoa lên. Một giây kế tiếp, cả người liền bị hút vào trong pháp trận. Lục Mang pháp trận biến mất trong nháy mắt không thấy. Tất cả lại thay đổi an tĩnh lại, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Lại không biết lúc này là ngày hay đêm, đã không thấy một người một quỷ. Túc Thanh cúi đầu than nhẹ một tiếng, Lục đệ cuộc đời này mệnh đã định sẵn rồi, cuối cùng là tránh cũng không được, hắn bắt buộc phải đi đối mặt.

Tiểu Vũ buồn bực ngồi ở trong pháp trận, một tay chống cằm, con ngươi nhẹ nhàng lưu lưu chuyển chuyển. Này ….!!!!Cái gì Thanh công tử a…!!!Hạ thủ cũng không cần quá hung ác như vậy chứ! Có cần thiết phải tức giận như vậy ko? Có cần thiết cho gọi cái chó má trận pháp gì đem nàng ngủ phải đứng lên như thế này không? Nàng lại cũng không làm việc gì to tát nha, không giết người phóng hỏa, lại không vào nhà cướp của, cho tới bây giờ, phạm lớn nhất sai lầm chính là đi nhầm phòng, cũng chỉ là cùng mỹ nam tắm uyên ương mà thôi, không cần phải để bụng như vậy chứ. Khụ khụ! Không phải không phải,nàng bị mỹ nam trêu cợt nên không cẩn thận tiến vào trong bồn tắm của hắn mà thôi.

Nàng đã bắt đầu là tuyệt đối không có sai lầm. Chính là muốn giúp Tư Huyền tìm được Quân Thập, có thể để cho Tư Huyền ở trước khi luân hồi có thể nhìn thấy tướng công của nàng mà thôi. Cái người kêu Túc Thanh kia nhất định là nghĩ quá nhiều rồi. Tư Huyền khẳng định là rất thống khổ, Quân Thập nếu có thể chịu đựng lần đầu tiên, vậy thì có thể chịu đựng lần thứ hai. Hơn nữa, Tư Huyền đến lúc đó cũng sẽ khuyên hắn. Tiểu Vũ vẫy vẫy đầu, tạm thời chẳng muốn nghĩ chuyện này nữa, việc cấp bách bây giờ, vẫn là suy nghĩ biện pháp rời khỏi trận pháp này mới đúng nha!. Nàng ra ngoài đã được một lúc rồi, nếu Chung lão đại hoặc Tiểu Hắc Tiểu Bạch quay trở về không tìm được nàng, lại chả đi đến chỗ Lưu Quang boss thông báo, mạng nhỏ của nàng thật có thể Game Over rồi.

Đứng lên vỗ vỗ mông, Tiểu Vũ ở nơi này không bằng lòng ,trong trận pháp khắp nơi đi đi lại lại. Lượn quanh lượn quanh, lại quay lại Liễu Nguyên. Tiểu Vũ giương lên lông mày. Aaaa…!!!! Đi nửa ngày, thì ra đây chính là một cái mê cung. Khinh thường,thả lỏng vai,Tiểu Vũ thở dài nói: “Ai lại nghĩ tới, Đại Tiểu Thư Tiểu Vũ ta cái gì cũng lợi hại, duy chỉ là một dân mù đường. Vừa ra khỏi cửa ngay cả Đông Nam Tây Bắc cũng phân không rõ. Này thì tốt thật,Túc Thanh kia chẳng lẽ là biết ta có một khuyết điểm là mù đường sao? Nên hắn ta chơi luôn một cái mê cung trận pháp nhốt ta?”

Suy sụp hạ vai. Tiểu Vũ chán chường ngồi dưới đất. Cả người vô lực, rũ cụp cái đầu nhỏ. Xong rồi. . . . . . Không ra được. . . . . . Lần này nhất định phải chết yểu sao???

Đèn lồng rực rỡ, ban đêm trong Nguyệt Tố thành so ban ngày càng thêm náo nhiệt. Trong thành, phồn hoa nhất là trên đường cái, một chỗ sóng người bắt đầu khởi động, các phường nhạc Nhạc gia tối nay như cũ, khách quý chật ních. Còn chưa tới giờ biểu diễn, liền đã có vô số nam nữ tới. Những việc này đều đã tập thành thói quen, tiếng nhạc lúc này cũng đã nổi lên. Nhạc gia, đặc biệt mời tới một người chào hỏi khách nhân giúp một tay. Nhưng bảy huynh đệ bọn hắn ai cũng có chức nấy, Hồng Lệ hiến Vũ, Bích Hiên khảy đàn. Túc thanh quản lý tài vụ. Mộc Bạch đầu óc thông minh,có thể biên soạn ra mới bài hát. Thương Tử thường xuyên đi ra ngoài, vả lại là một người có năng khiếu về hội họa, thường ở bên ngoài mang về cho Hồng Lệ học tập. Mực Tề cùng Quân Thập phụ trách trật tự của nhạc phường. Lúc này,Túc Thanh đã đem chuyện Quân Thập nói với Mực Tề, chỉ không nói cho hắn biết về chuyện của Tiểu Vũ. Chỉ thấy Mực Tề thần sắc hơi ngưng trọng, trầm tư một lát, sau khẽ thở dài: “Thôi, tất cả đều là mệnh. Chính là chuyện tình của hắn, do chính hắn lựa chọn mà ra.”

Túc Thanh gật đầu một cái, cũng không tiếp tục hỏi nhiều. Mấy người bọn hắn, huynh đệ từ trước đến giờ cũng rất đúng mực, nếu đại ca đều nói như vậy rồi, liền thuận theo tự nhiên thôi. Nhạc phường ngoài các công tử tiểu thư, văn nhân nhã sĩ, còn có một chút quan lại quyền quý. Đều ở đây nhìn quanh trung tâm võ đài, đang mong đợi một màn biểu diễn xuất hiện. Chợt ở cửa truyền đến một hồi la hét ầm ĩ, trong đó xen lẫn một tiếng kêu sợ hãi của nữ tử. Tiếp sau đó kéo theo một hồi bàn luận xôn xao.

“Trời ơi,đây là công tử nhà ai nha? Ta thế nào chưa từng gặp qua.”

“Đúng vậy. Đúng vậy, bộ dạng cũng thật tuấn tú đi chứ. Cùng công tử Bích Hiên nhà ta không phân cao thấp.”

“Phi! Cái gì Bích Hiên công tử nhà ngươi! Bích Hiên công tử lúc nào thì thành người nhà của các ngươi? Có biết xấu hổ hay không?”

“Chính là vậy, Bích Hiên công tử nếu như là người nhà ngươi thì Hồng Lệ công tử chính là người nhà ta rồi.”

“Phi phi! Liền được như ý ngươi sao, Hồng Lệ công tử coi trọng ngươi? Ngươi tạm thời đừng ở nơi này làm làm người ta buồn nôn có được hay không?”

“. . . . . .”

Mực Tề cùng Túc Thanh nghiêng đầu nhìn lại, liền gặp được ba vị nam tử diện mạo không tầm thường đi vào. Tháng này, Nguyệt Tố thành tuy lớn, những ngày náo nhiệt, chỗ ngồi cũng không phải là người bình thường có thể tiêu tiền đến. Cho nên bọn họ vừa mở nhạc phường, liền sớm một chút có người đặt trước chỗ ngồi. Chỉ cần nhạc phường phát ra thiệp, mới có thể đi vào cánh cửa này. Dần dà, cả tháng trong Nguyệt Tố thành, có thể ngày đêm lạc quan thưởng vũ kỹ, cũng chỉ có cố định một số người mà thôi.

Mực Tề cùng Túc Thanh liếc mắt nhìn nhau, ba vị nam tử này trông thật lạ mắt, bọn họ cũng chưa từng gặp qua. Mà thấy phản ứng của mọi người cũng có thể biết được, ba người bọn hắn, nhất định không phải người trong thành. Túc Thanh nhận được ánh mắt ám hiệu của Mực Tề, trong đầu hiểu rõ. Đi tới trước ba người, khách khí chắp tay nói: “Ba vị công tử quang lâm dịp lễ hội chẳng biết có thiệp của nhạc phường chúng ta hay không?”

Thiệp? Tiểu Hắc chau mày, từ trong lòng móc ra ba tờ giấy nhiều nếp nhăn gì đó. Nghi ngờ nói: “Là đồ chơi này sao?”

Túc Thanh mi khẽ nhăn nhẹ, hắn nhớ lúc phát ra thiệp, thường thường đều là được người ta xem như bảo bối cất giữ cẩn thận, giờ phút này nhìn thấy tấm thiệp trong tay Tiểu Hắc, lòng không khỏi có chút tức giận bừng bừng.

Nhận tấm thiệp trong tay nam tử áo đen nhìn một chút, Túc Thanh nhất thời trong lòng cả kinh, quả nhiên là thiệp nhạc phường phát ra, nhưng hắn rõ ràng chưa từng thấy qua ba người trước mắt, bọn họ tại sao có thiệp đây? Tiểu Bạch Tiểu Hắc hoàn toàn không thấy sắc mặt của Túc Thanh, vẫn nhìn ngắm chung quanh, vẻ mặt cùng lúc Tiểu Vũ mới vừa vào nhạc phường cùng một dạng, nghĩ đến trước kia ngày ngày câu hồn, dẫn độ. Cũng không có cơ hội đến các địa phương như thế này. Chung Quỳ không giống như hai người bọn họ một dạng hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn hiện tại lòng tràn đầy lo lắng. Lúc hắn ở trên người Tiểu Vũ dùng pháp thuật tạo Ấn chú, chính là vì thời khắc đó muốn nắm rõ tung tích của nàng, nhưng trước đây không lâu, chú ấn đột nhiên biến mất rồi. Hắn hoàn toàn không cảm giác được tung tích của Tiểu Vũ. Nghĩ tới lời Lưu Quang phân phó cho hắn, không khỏi một hồi rối rắm. Nếu lúc này sự việc vỡ lở là xong việc, nhưng hắn cũng không muốn thất nghiệp đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.