Bên trong Lăng Tiêu điện, không ít thần tiên đã có chút hoảng loạn. Chụm đầu vào nhau không biết đang nói những gì.
Trên bảo tọa, Thiên đế ngồi uy nghiêm, không có bất kỳ biểu tình gì. Vương Mẫu ngồi bên cạnh, cau mày suy nghĩ sâu xa không dứt.
Chúng thần đang nghị luận hăng say, chợt thấy một ánh sáng xanh, chỉ nghe vèo một tiếng, một thanh lợi kiếm màu xanh lướt qua tai Thiên đế, thẳng tắp ghim vào trên bảo tọa phía sau hắn.
Mọi người rối rít hít một
hơi khí lạnh, kinh ngạc há to miệng. Mà Thiên đế ở trên bảo tọa, không
có bất kỳ động tác gì, vẫn ngồi trang nghiêm như cũ, mắt lạnh nhìn bóng
dáng người áo đen từ ngoài điện chậm rãi đến gần.
Sát khí khắp
người Lưu Quang đã biến mất hơn phân nửa, màu đen ở hai mắt cũng phục
hồi. Nhưng cỗ khí kia vẫn còn, khiến không khí trên đại điện nhất thời
căng thẳng, có loại cảm giác giương cung bạt kiếm.
Mắt lạnh quét
qua chúng tiên ở hai bên, chỉ thấy bọn họ rối rít cúi đầu, không dám nói gì. Có người tính khí bướng bỉnh muốn nói mấy câu, lại bị người bên
cạnh vội vàng kéo.
Cuối cùng, Lưu Quang đem tầm mắt nhìn về chỗ ngồi của thiên đế. Màu đen trong đôi mắt, không khỏi toát ra vẻ lạnh lẽo.
Vương Mẫu không nhìn nổi, muốn mở miệng khuyên lơn . Mới vừa hé miệng, lại bị Thiên đế lấy tay ra hiệu ngăn lại.
Thiên đế cùng Lưu Quang nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau, không sợ thanh lợi kiếm
sau lưng chút nào. Yên lặng chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Nghe nói
ngươi đã làm bị thương không ít thiên binh thủ vệ ở Nam Thiên môn, còn
đả thương Nhị Lang thần Dương Tiễn?”
Thần sắc Lưu Quang không
thay đổi, lạnh nhạt mở miệng.”Đó là bọn họ tự mình tìm chết! Ta không
lấy tánh mạng bọn họ, đã xem là hạ thủ lưu tình.”
Thiên đế khẽ
gật đầu, “Tốt! Vậy ngươi nói một chút, sao ngươi lại cầm kiếm tự tiện
xông vào Thiên Đình, rốt cuộc là có chuyện gì?”
A! Lưu Quang giương môi cười lạnh. “Ngài đã biết rõ còn hỏi làm gì?”
Nói thế xong, trên đại điện có chốc lát trầm mặc. Không khí căng thẳng,
thậm chí ngay cả cây kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy.
Người mặc áo bào màu vàng sáng hít một hơi thật sâu. Không có ý định lại nói vòng quanh, nói thẳng đến trọng điểm.
“Chỉ là một tiểu nha đầu, có thể khiến cho ngươi thay đổi như thế? Thậm chí
không tiếc cầm kiếm tự tiện xông vào Thiên Đình cùng ta đối nghịch! Thế
nào? Ngươi hôm nay tới là muốn lấy tánh mạng của ta?”
Lời này của Thiên đế vừa nói ra, chúng tiên không khỏi trợn to hai mắt, có chút không dám tin.
Lưu Quang thần sắc vẫn như cũ không thay đổi, chợt mở miệng nói: “Tiểu Vũ!”
. . . . . . . Hả?
Chúng tiên không hiểu, không hiểu hai từ Lưu Quang Vũ nói ra là có ý gì. Thiên đế cũng không hiểu, cau mày nhìn Lưu Quang.
“Tiểu Vũ!” Lưu Quang lại mở miệng lặp lại lần nữa. Nhưng nhìn phản ứng của mọi người, hiển nhiên vẫn không hiểu được.
“Nàng không gọi là tiểu nha đầu. Nàng khi còn sống là một cô nhi, mặc dù nói
không biết mình họ gì, nhưng nàng có tên, nàng gọi là Tiểu Vũ.”
. . . . . . .
Nghe Lưu Quang giải thích, chân mày Thiên đế nhất thời lại nhíu chặt mấy phần.
“Được! Liền vì cái Tiểu Vũ đó, là có thể để cho ngươi chẳng chú ý đến tất cả
như thế? Lưu Quang! Ta thật sự không hiểu, rốt cuộc sao lại vì một quỷ
sai nho nhỏ? Có thể khiến ngươi thành thế này?”
Vương Mẫu ở bên
cạnh cũng có chút nóng nảy, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: “Đúng nha! Quang nhi. Cậu con làm như vậy đều là vì muốn tốt cho con, con
ngàn vạn lần không được cô phụ một phen khổ tâm của cậu đối với con.
Chẳng qua là một quỷ sai nho nhỏ mà thôi, chẳng lẽ hơn được thân tình
của con cùng cậu của con sao?”
Tròng mắt Lưu Quang thoáng qua một tia sắc lạnh, hồng quang ở mắt phải lại nổi lên. Ánh mắt sáng quắc nhìn về Thiên đế.
“Nàng không phải chỉ là một tiểu quỷ sai, ở trong lòng Lưu Quang con, đã sớm đem nàng nhận làm vợ của con!”
Một câu kinh người như thế, giờ phút này lại chính từ miệng Lưu Quang nói ra.
Chúng tiên trong Lăng Tiêu Bảo Điện, hôm nay đã phải kinh ngạc vô số lần, có
thể so với tất cả hoảng sợ trong quá khứ thì giờ càng bị hoảng sợ hơn
rất nhiều.
Bọn họ không nghe lầm chứ? Diêm Vương đại nhân nói cái gì? Nói tiểu quỷ sai lần trước hắn mang tới là thê tử của hắn?
Trong lúc nhất thời, trên đại điện lại nghị luận ầm ĩ.
Thần tiên nghiêm chỉnh nghiêm túc, lập tức nói thầm.
“Aizz, Thiên giới bất hạnh, Thiên giới bất hạnh! Thế nhưng lại gặp phải cái chuyện mắc cỡ như thế này!”
“Quả nhiên thượng bất chánh hạ tắc loạn (người trên làm bậy thì người dưới
không thể nghiêm chỉnh được), nhớ ngày đó Thải Lam công chúa chính là
động tình mới rơi vào kết quả như vậy, không nghĩ tới bây giờ ngay cả
con trai của nàng cũng bước vào vết xe đổ của nàng.”
Dĩ nhiên,
thần tiên cũng chia làm hai phe, có nghiêm chỉnh nghiêm túc, tự nhiên
cũng có không nghiêm chỉnh thiếu não. Liền nghe hai tiểu tiên chụm đầu
nói nhỏ.
“Ta đã nói rồi! Lần trước lúc Diêm Vương đại nhân mang
nha đầu kia đến thiên giới, ta liền đã nhìn ra! Không nghĩ tới ta quả
thật đoán trúng, bọn họ quả nhiên quan hệ không bình thường!”
“Ai ui, Diêm Vương đại nhân này quá không có suy nghĩ. Cưới vợ mà cũng
không thông báo một tiếng! nnd, cũng quá hẹp hòi! Phát thiếp mời cho ta, ta cũng không phải là không móc bao tiền lì xì!”
. . . . . . . .
Thiên đế cùng Vương Mẫu nghe nói thế, cũng là giật mình không dứt. Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lưu Quang nhìn về Thiên đế, ánh mắt thâm thúy.
“Ta đây cả đời không muốn gì đặc biệt, hoặc là đặc biệt bảo vệ. Đối với ta
mà nói, trong sinh mệnh của ta có ba người phụ nữ quan trọng nhất. Một
là mẫu thân, người khổ cực sinh ra ta, cuối cùng cũng vì ta mới hy sinh
tánh mạng của mình. Hai là Mợ, người nuôi dạy ta lớn lên, trong lòng ta, vẫn luôn coi người là mẫu thân của ta. Người thứ ba, chính là Tiểu Vũ.
Nàng không xinh đẹp, cũng không thông minh. Nghịch ngợm là điều nàng
giỏi nhất. Có lúc ngay cả ta cũng tức giận muốn đánh nàng một trận.
Ngoài ra tiểu nha đầu này không còn sở trường gì khác, nhưng tính tình
đơn thuần lại ngoài ý muốn khiến ta động lòng.”
Hắn lặng lẽ nắm
chặt đôi tay, tựa hồ là đang nhớ lại bóng dáng váy hồng luôn hồ nháo Địa phủ, thế nhưng lúc này đây có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ được gặp
lại nàng. Lưu Quang nhíu mày thật chặt, mặt lộ rõ vẻ thống khổ.
“Tình căn của ta sớm đã bị rút ra. Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn đối với nha
đầu đơn thuần đó mà động lòng, sinh tình. Nàng thật giả gì cũng không
hiểu! Nhưng nàng so với bất kỳ ai khác còn đơn thuần thiện lương hơn!
Lúc vừa mới bắt đầu bị chúng ta bắt lầm, một chút nàng cũng không trách
cứ. Sau lại làm quỷ sai, nhưng cũng không muốn gặp bất kỳ sinh ly tử
biệt nào. Chỉ cần đối phương đối với nàng chảy một giọt lệ, hoặc là để
cho nàng cảm giác rất đáng thương, nàng đều sẽ không cần để ý mà muốn
trợ giúp hắn, vô luận người kia tốt hay xấu, là người hay là yêu, nàng
đều không quan tâm!”
Lưu Quang vươn tay nhắm thẳng vào Thiên đế, bực tức ra tiếng.
“Nhưng mà ngài! Ngài đối với nàng làm cái gì? Động tình chính là ta! Là Lưu
Quang ta! Có trách phạt gì có sai lầm gì thì hãy nhằm vào ta! Ngài đường đường là một Thiên đế, lại dùng mọi thủ đoạn như vậy đối phó với một cô gái! Ta biết rõ Thiên Quy không cho, nhưng ta vẫn phạm vào! Tình ý đã
sinh, không phải ta muốn thu hồi là có thể thu hồi được! Ta cũng không
sợ Thiên Quy giới luật gì của trời, những thứ kia đối với ta mà nói tất
cả đều thúi lắm! Từ sau khi mẫu thân ta chết, trong lòng ta liền thề! Về sau nếu là ai động vào người ta muốn bảo vệ, ta nhất định muốn mạng của hắn! Cho dù là ngài! Ta cũng sẽ không bỏ qua! Dù bị Hồn Phi Phách Tán,
rơi xuống địa ngục, không bao giờ vào luân hồi, ta cũng sẽ không tiếc!”