Chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiên Viên Thương Tử cười híp mắt lại đang đi về phía bọn họ.
“Nha đầu! Ngươi thật là không có lương tâm nha. Vừa nhìn thấy được người cũ
liền cứ như vậy nhẫn tâm đem ngươi mới như ta ném vào ven đường, mặc kệ
sống chết ra sao sao?”
Tiểu Vũ đang định giải thích thì trong đầu tự nhiên nhớ đến một câu nói, vì vậy nàng liền buột miệng nói ra.
“Lương tâm của ta đã sớm bị ta ném vào lòng sông rồi. Ngươi mà chết thì nhớ
đừng uống canh vong tình mà nhảy xuống Vong Xuyên Hà luôn nha, đến lúc
đó nhớ giúp ta tìm lương tâm, nói không chừng có thể tìm thấy đó.”
“Phi phi phi! Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ! Tiểu nha đầu nhà ngươi sao lại rủa ta chết! Quả nhiên là mất hết lương tâm mà.”
Hiên Viên Thương Tử cố làm ra vẻ tức giận nhăn mày lại, đôi mắt hoa đào mị
hoặc, thực làm cho người ta nhịn không được mà đồng tình.
Tiểu Vũ cười lớn phản bác: “Cái gì mà đồng ngôn vô kị! Ta năm nay hơn hai mươi rồi! Ta là ngươi đã trưởng thành!”
(Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện với nhau, không cần cố kị, kiêng dè do tâm tư còn khờ dại)
Lưu Quang vừa nghe Hiên Viên Thương Tử nói cái gì mà người mới, người cũ,
trong lòng có chút không thoải mái. Mà sau khi nghe Tiểu Vũ trả lời, lời nói lạnh lùng đang định thốt ra của hắn lập tức nghẹn ở cổ họng.
Bởi vì, lời mà Tiểu Vũ vừa nói chính là lời mà hắn đã nói với Tiểu Vũ trước kia. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Tiểu Vũ có thể nhớ lời của hắn như
vậy làm hắn cảm thấy thực cao hứng.
……..
“ Xin hỏi vị huynh đài
này, các ngươi bây giờ muốn đi đâu? Dù sao thì ở thành Nguyệt Tố này ta
vẫn quen thuộc hơn các ngươi, chi bằng để ta dẫn đường đưa bọn ngươi
đi?”
Lưu Quang chau mày, mặc dù hắn có ấn tượng không tốt với nam nhân trước mặt này nhưng đối phương biết rõ mấy người bọn họ là thân phận gì, nhưng
cũng không thấy sợ chút nào. Ngược lại còn nhiệt tình trò chuyện. A, dù
sao đây cũng là một điều thú vị.
Hắn liền giơ ngón tay lên, cách ngón tay đó không xa chính là một tấm biển có để ba chữ Di Hồng Lâu, Lưu
Quang lạnh nhạt nói: “Chính là nơi này.”
Mọi người liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiên Viên Thương Tử trợn trừng mắt, khuôn mặt như thể không dám tin.
Quay đầu nhìn về phía Lưu Quang, có chút xấu hổ ho hai tiếng rồi nói: “Ặc… Ngươi biết đó là nơi nào không?”
Lưu Quang thành thực gật đầu, rất bình tĩnh nói: “Biết. Trên biển hiệu không phải viết Di Hồng Lâu sao?!”
Mỗ Hắc ở một bên phụ họa nói: “Đúng đúng! Ta mặc dù biết không nhiều chữ lắm, thế nhưng ba chữ này ta cũng đọc được. Không sai!”
Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, cái tên này sao nghe quen quen…
Hiên Viên Tử lấy quạt ra gõ vào ót của mình một cái rồi lặng lẽ ngắm nhìn Tiểu Vũ, sau đó kéo Lưu Quang ra một góc.
“Vị huynh đài này, ta không phải hỏi ngươi trên tấm biển viết gì, ý ta hỏi
là, ngươi có biết nơi đó là nơi nào không? Ở đó mua bán cái gì?”
Hiên Viên Tử kiên nhẫn giải thích, còn tốt bụng chỉ chỉ mấy vị khách đang ôm các cô nương ở trước cửa kia, hi vọng Lưu Quang có thể hiểu. Chỗ kia
mặc dù cũng là một nơi vui chơi nhưng không phải là nơi mà hắn nên đi,
hơn nữa, còn có nha đầu Tiểu Vũ đang đi theo nữa.
Lưu Quang khẽ
nhăn mày, vẻ mặt không hiểu nhìn Hiên Viên Thương Tử nói: “Ngươi rõ ràng vừa nói là rất quen thuộc thành Nguyệt Tố này mà, sao bây giờ lại hỏi
ta đó là nơi nào? Buôn bán cái gì? Điều đó không phải là ngươi nên biết
rõ nhất hay sao?”
Nghe xong lời này, Hiên Viên Thương Tử trợn mắt, chợt cảm thấy thực đau đầu nhức óc.