Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 12: Q.2 - Chương 12: Nữ tử thần bí




Lưu Quang ánh mắt thâm thúy, không nói lời nào. Nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ. Đúng vậy, nếu như không phải là Hắc Bạch Vô Thường câu sai hồn, nha đầu này có thể ở Nhân giới trải qua một cuộc sống bình an hạnh phúc.

Bị Lưu Quang nhìn chăm chú như vậy,Tiểu Vũ cũng có chút cảm giác ngượng ngùng. Bất giác cúi đầu, cái đầu nhỏ chợt nghĩ tới điều gì, trong miệng nhẹ nói thầm ra tiếng.

“Thật ra thì cũng có một nguyện vọng không thực hiện được. Nếu như Dĩ Hàn sống lại, thật là tốt bao nhiêu.”

Câu này thì thầm, thanh âm như muỗi bay vo ve bên tai, cơ hồ khiến người thường muốn nghe cũng nghe không được. Nhưng Lưu Quang là người phương nào, người thính như hắn hiển nhiên là nghe được những câu này của Tiểu Vũ. Không khỏi sắc mặt biến đổi, nhưng ngay sau đó liền khôi phục như trước.

Không thèm phiền não nữa, Tiểu Vũ hưng phấn bật lên trước, muốn đến gần ngôi sao xinh đẹp kia. Dưới chân vừa mới di chuyển chưa được một bước, tay liền bị người khác kéo lại.

Quay đầu lại, có chút không hiểu nhìn về người kéo tay nàng, nghi ngờ nói: “Lão Đại? Có chuyện gì vậy? Tại sao lại kéo ta?”

Lưu Quang ánh mắt ảm đạm, khẽ cau mày, nhìn Tiểu Vũ lắc đầu một cái.”Nha đầu, không nhớ sao? Bên kia là vách đá.”

Tiểu Vũ vui mừng cười một tiếng, vô vị nhún vai nói: “Ta biết rõ, ta sẽ cẩn thận. Ta mặc dù thích hồ nháo, nhưng không phải người ngu ngốc. Tự nhiên không có chuyện gì mà nhảy xuống.”

Dứt lời, muốn tiếp tục đi lại bị Lưu Quang cầm cánh tay, còn lạ kỳ phát hiện tay bị cầm chặt hơn. Lão Đại? . . . . . .

Lưu Quang không nói gì, trên mặt mặc dù treo nụ cười, nhưng lại không còn sáng chói nữa. Tiểu Vũ không hiểu, một khắc trước còn cùng nàng nói giỡn hồ nháo, thế nào chỉ chớp mắt liền thay đổi tâm tình. Nhưng nhìn thấy trong con ngươi Lưu Quang chợt lóe lên đau thương, sau đó thần sắc ngẩn ra, không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn trở về. Lưu Quang vui mừng, cười một tiếng, lôi kéo Tiểu Vũ ngồi trên chiếu.

“Nơi này là Trọng Quang nhai, là nơi tận cùng của thiên giới. Nếu như từ nơi này nhảy xuống, bất luận là người nào, cũng sẽ Thần Hình Câu Diệt. Thiên giới có một truyền thuyết không biết có đúng hay không, chính là nếu như có vị thần tiên nào dám từ nơi này nhảy xuống, vậy thì sẽ hoàn thành nguyện vọng hoặc là đặc xá tội của hắn.”

Đây là Trọng Quang nhai? Tiểu Vũ thì thầm một lần. Thì ra là từ nơi này té xuống, kết quả thảm như vậy. Không trách được lão Đại mới vừa rồi khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là lo lắng cho nàng sao? Nhưng nàng cũng không phải là tiểu hài tử, sẽ không thiếu thận trọng.

Lưu Quang nhìn về Mãn Thiên Tinh Thần, nói tiếp: “Mặc dù nhảy xuống kết quả là thê thảm như thế, nhưng ở thiên giới này, vẫn có người cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Nghe nói Thần Hình Câu Diệt xong, bọn họ sẽ hóa thành một trong những vì sao lấp lánh trên bầu trời, sáng chói kỳ diệu. Mẫu thân của ta, chính là một trong những người đó.”

Hả…??? Tiểu Vũ giật mình, hoàn toàn chưa kịp tiêu hóa câu nói mới vừa rồi của Lưu Quang. Tỉnh lại có chút lắp bắp nói: “Ngươi, mẹ ngươi sao? Nàng… Nàng từ nơi này nhảy xuống?”

Lưu Quang giống như không có việc gì, khẽ mỉm cười, “Đúng!!!. Nàng chính là từ nơi này nhảy xuống. Một mạng đổi một mạng, nàng chết, ta sống!”

Tiểu Vũ sững sờ tại chỗ, nói không ra lời, kinh ngạc nhìn Lưu Quang bên cạnh. Không nghĩ ra bất kỳ lời gì để nói trong hoàn cảnh nay, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn. Lưu Quang quay sang nhìn lại nàng, bị nàng giương mắt mà nhìn, bị bộ dáng ngây ngô của nàng chọc cười. Đưa tay véo nhẹ gò má của nàng, cười nói:

“Làm sao thế? Bộ dáng này là kiểu gì vậy? Bổn vương nói chuyện này cũng không phải là để cho ngươi biết mà tỏ ra vẻ mặt thương cảm với ta. Có chút chuyện giấu ở trong lòng nhiều năm, ta chỉ muốn lấy ra nói một chút thôi.”

Không khí bây giờ đúng là có chút không bình thường, Tiểu Vũ bị hắn nhìn như vậy cũng không dám giương nanh múa vuốt. Hôm nay, nàng mặc cho Lưu Quang làm chủ vậy, mồm miệng muốn nói lại không: “Nhưng, nhưng mà. Nhưng mà. . . . . .”

Lưu Quang thấy Tiểu Vũ bộ dáng đáng yêu, không khỏi cười lên ha hả. Đưa tay chạm nhẹ cái mũi của nàng nói: “Nhưng mà cái gì. Thật ra thì, tử vong đối với mỗi người ý nghĩa đều không giống nhau. Nó cũng không phải chỉ đại biểu ly biệt cùng nước mắt. Nếu như một người mặc dù còn sống, nhưng đã như cái xác không hồn, hoặc là mất hồn phách, giống như bộ dáng của Quân Lan kia khi mất đi Tư Huyền. Nếu là vậy, chết đối với bọn hắn mà nói, ngược lại là một loại giải thoát. Nếu không ban đầu Quân Lan cũng sẽ không bất chấp tất cả nhảy xuống vách đá, chỉ muốn cùng Tư Huyền ở chung một chỗ.”

Tiểu Vũ không hiểu, chớp đôi mắt to, cau mày nhìn Lưu Quang.

Lưu Quang bất đắc dĩ than nhẹ, “Ngươi!!! Nha đầu ngu ngốc này, nói mãi cũng không hiểu, dù sao cũng đừng dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta, nếu không đợi chúng ta trở về Địa phủ, ta liền bảo Mạnh bà tận tình thăm hỏi ngươi.”

A! Vừa nghe hai chữ Mạnh Bà này,Tiểu Vũ nhanh chóng hồi thần. Giơ tay lên bất bình hét lên: “Ngươi thật đáng ghét, như thế là lạm dụng chức quyền, ta có thể kiện ngươi!”

Lưu Quang cười tà mị nói: “Đi kiện thôi. A!!! Quên nói cho ngươi biết. Thiên đế cùng Vương Mẫu đều là thân thích của bổn vương. Cái gọi là quan lại bao che cho nhau, đạo lý này, Tiểu Vũ nên hiểu rõ chứ?”

Ngất, nàng muốn biết sao nam tử này lại phách lối như vậy. Làm như nửa cái Thiên Đình chính là nhà do hắn mở? Quan lại bao che cho nhau???Tiểu Vũ mơ hồ. Hiểu rồi! Nàng sao có thể không hiểu. Nhị Lang thần kia không phải là ví dụ tốt nhất sao?

Lúc này Tiểu Vũ trong lòng trừ hai chữ “khi dễ”, trong nhất thời cũng nghĩ không ra chiêu gì lợi hại. Chợt nắm cánh tay Lưu Quang muốn cắn một cái để tiết hận thù cá nhân, thì thấy hắn thần sắc biến đổi, một tay kéo nàng qua, nhanh chóng niệm chú ra tiếng! Hai người nhất thời biến mất không thấy gì nữa.

Tiểu Vũ núp ở trong ngực Lưu Quang, mặc dù không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn không lên tiếng. Chợt, truyền tới bên tai tiếng bước chân. Nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy xa xa một cô gái áo trắng đang đi tới, quần dài phiêu phiêu, dáng dấp rất dịu dàng. Nàng kia chậm rãi đi tới vách đá, ngửng đầu lên nhìn về Mãn Thiên Tinh Thần. Khẽ cau mày, trong mắt hàm chứa nhàn nhạt đau thương.

Tiểu Vũ dù sao đã có chút thành tựu, gặp tình hình này, không khỏi tò mò dùng ý niệm nhắn nhủ hỏi: “Lão Đại, nàng là ai?”

Lưu Quang nhìn bạch y nữ tử kia, nhướng mày. Thanh âm mang theo chút nghi ngờ cùng không hiểu. “Quỳnh Hoa Tiên Tử?”

Quỳnh Hoa Tiên Tử? Tiểu Vũ suy nghĩ lộn xộn, lúc trước có Bách Hoa tiên tử, vậy mà cũng có cả Quỳnh Hoa Tiên Tử. Thiên đình này, Hoa tiên tử thật đúng là nhiều. Có phải hay không còn có cái gì Bách hợp, Mẫu Đơn, Hoa hồng … Tiên tử?

Trong miệng bất giác lẩm bẩm nói thầm, đỉnh đầu lại có người nhẹ gõ một cái.

Lưu Quang cúi đầu, chân mày vừa nhíu.”Nha đầu, không nên phát ra tiếng. Chúng ta xem xem nàng muốn làm gì?”

Hả? Kỳ quái? Lão Đại không phải luôn luôn đối với mỹ nữ không ưa sao? Hơn nữa còn có chút tránh không kịp. Thế nào hôm nay lại quan tâm tới Quỳnh Hoa Tiên Tử này? Chẳng lẽ. . . . . . Hai người bọn họ có cái gì không thể cho ai biết ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.