Tiểu Vũ mặc dù thoát khỏi thân thể thần điêu, nhưng vẫn như cũ đi theo bên
cạnh Dương Quá. Lời hẹn mười sáu năm sắp tới, nàng cũng rất mong đợi
nhìn thấy hắn cùng Tiểu Long Nữ đoàn tụ.
Sau đó, đẹp trai cụt một tay không biết là trúng cái gió gì, cảm thấy diện mạo mình thật đẹp,
người ái mộ quá nhiều, nên mang mặt nạ. Tiểu Vũ đối với hành động này,
nói ra cho oai, là khiêm tốn!
Sau đó, Dương Quá gặp được Quách Tương, cô gái khiến Tiểu Vũ nhìn cũng cảm thấy đáng yêu. Cùng với chị của nàng là Quách Phù thật sự không giống một cha mẹ sanh ra.
Dương Quá coi
nàng như muội muội, người sáng suốt đều nhìn ra. Mà Quách Tương lại hết
sức sùng bái Dương Quá, thậm chí sùng bái có mang theo chút sắc thái
thích, không dám nói rõ.
Trải qua sự kiện bắt hồ ly chín đuôi,
Dương Quá lúc gần đi cho Quách Tương ba cây ngân châm, nói cho nàng
biết, ba cây ngân châm này có thể giúp nàng thực hiện ba nguyện vọng.
Hài tử đáng yêu vừa nghe nói thế, lúc này liền lấy ra một cây ngân châm, nói muốn xem tướng mạo Dương Quá. Dương Quá khẽ kinh ngạc, liền mỉm
cười lấy mặt nạ xuống.
Thông thường lúc động tình, sẽ chỉ trong
một khắc. Đúng địa điểm, đúng thời gian, gặp đúng người. Chỉ là, chuyện
ngươi cho là đúng, người khác không nhất định cho là đúng. Nhất là người mà trong lòng, đã sớm có một người khác.
Tiểu Vũ ngồi ở xà ngang,
nhìn thấy Quách Tương mang theo một chút giật mình cùng vẻ mặt mê muội,
lúc này lắc đầu một cái. Nghĩ tới một đoàn người chạy theo thần điêu đại hiệp, sợ là lại có nhiều thêm một người ái mộ rồi.
. . . . . .
Quách Tương có nguyện vọng thứ hai, chính là muốn Dương Quá vào sinh nhật
mình sẽ tới Tương Dương cùng nàng gặp mặt. Dương Quá gật đầu đáp ứng,
liền xoay người rời đi.
Sau đó, Dương Quá vì lấy danh nghĩa tặng lễ
vật cho sinh nhật Quách Tương, dẫn đầu gần ngàn người có năng lực trên
võ lâm tiêu diệt hai ngàn quân Mông Cổ, cũng thiêu hủy lương thảo cùng
kho đạn dược của đại quân Mông Cổ.
Tiểu Vũ nhìn nam tử vẻ mặt cô tịch trong lửa lớn, không khỏi cảm thấy chua xót. Nàng thật may mắn ban đầu
nhờ Lưu Quang giúp một chút, nếu không đau khổ đợi mười sáu năm, cũng sẽ không vui. Loại kết cục này, sợ là Dương Quá trải qua mưa gió tàn phá,
nam tử trãi qua khổ cực ma luyện to lớn cao ngạo, cuối cùng cũng sẽ
không cách nào thừa nhận.
Trên đường đi gặp mặt Quách Tương,
trong lúc vô tình Dương Quá gặp được Hoàng Dược Sư. Vì vậy liền cùng hắn vào trong thành cùng Quách Tương gặp mặt. Cái Bang lựa chọn bang chủ
mới, hắn và Hoàng Dược Sư cùng đi khỏi. Chỉ nhàn nhạt cùng Quách Tĩnh,
Hoàng Dung chào hỏi, liền cùng Hoàng Dược Sư ra khỏi thành rời đi.
Sau theo Hoàng Dược Sư cùng đi đến một quán rượu nói chuyện phiếm, lại biết trên đời không có Nam Hải thần ni, là Hoàng Dung lừa gạt mình. Lúc này
tâm thần đại loạn, Hoàng Dược Sư rời đi trước. Mà Tiểu Vũ đang ở bên
cạnh, thấy vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng lên tiếng khuyên lơn. Muốn nói cho hắn biết tuy không có Nam Hải thần ni, nhưng Tiểu Long Nữ còn sống!
Đáng tiếc, nàng chỉ là một luồng hồn phách. Trừ phi mình đọc chú hiện thân,
nếu không Dương Quá căn bản không thấy nàng. Cho dù nàng hiện thân,
Dương Quá căn bản không biết nàng, nàng nói Dương Quá tất nhiên cũng sẽ
không tin tưởng.
Hơn nữa nàng căn bản không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ nói cho Dương Quá, “Ngươi đừng nghĩ lung tung, lão bà Tiểu Long Nữ của ngươi căn bản không chết, là lão Đại ta đã cứu nàng, nàng ở thủy động dưới đáy vực sống thật tốt. Còn nữa…, thật ra thì ta chính là con
điêu làm bạn bên cạnh ngươi, dạy ngươi kiếm pháp thần điêu?”
Mẹ nó, nàng nếu nói như vậy. Bảo đảm Dương Quá chẳng những một chữ cũng không tin, thậm chí còn xem nàng là kẻ điên mà xử lí.
. . . . . .
Mười sáu năm còn có mấy ngày nữa là đến, nhưng Dương Quá cũng ước định ngày ngày mà đến cốc.
Hắn đứng ở Đoạn Trường nhai chờ, không ăn không uống, cứ như vậy đau khổ
chờ năm ngày. Sau cùng một ngày cũng không đợi được Tiểu Long Nữ.
Tiểu Vũ ở bên cạnh gõ đầu mình. Trong lòng suy nghĩ, nàng thật là đần! Ban
đầu sao lại ngu xuẩn để Tiểu Long Nữ ở lại thủy động? Sao không dứt
khoát dẫn nàng đi, để cho nàng cùng Dương Quá bỏ trốn không phải tốt hơn sao!
Ngu xuẩn! Thật là ngu! Đều do nàng quá chú trọng tình tiết xưa! Cần phải làm cho vợ chồng son người ta chờ mười sáu năm! Choáng nha!
Nếu ban đầu trực tiếp để cho bọn họ bỏ trốn, không chừng bây giờ ngay cả hài tử cũng đã có! Nàng cũng không cần lo lắng gì, còn không phải ngu
ngốc làm thần điêu!
Tiểu Vũ vỗ ngực liên tục, bộ dáng bi kịch. Nhìn nam tử bên vách đá kia thương tâm muốn chết, không khỏi thầm than.
Được rồi được rồi! Ngươi mau nhảy đi. Nhảy xuống là có thể nhìn thấy lão bà
ngươi. Đi đoàn tụ đi, nàng cũng nên trở về Địa phủ rồi. Lâu như vậy
không thấy lão Đại, Tiểu Hắc Tiểu Bạch, thật đúng là có chút nhớ rồi.
Quả nhiên, Dương Quá mặt bi thương lắc đầu, chính là thấy mình sống mười
sáu năm, rốt cuộc vì cái gì? Tung người nhảy xuống Đoạn Trường nhai.
Tiểu Vũ vốn muốn cũng nhảy xuống theo để xem tình huống, nhưng Lưu Quang
không có ở đây, nàng lại sợ độ cao. Nhìn vách đá sâu không thấy đáy,
Tiểu Vũ vuốt vuốt mũi. A, nàng ở nơi này chờ bọn hắn là được rồi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Vũ liền ngồi xuống. Đấm đấm bắp chân của mình, chợt nở nụ cười.
Thật tốt, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi. Mau gặp lại đi, trước là ôm nhau. Sau đó hôn long trời lỡ đất.
Vừa nghĩ tới hôn, Tiểu Vũ lại không tự chủ nghĩ tới Lưu Quang. Lúc này che
mặt, dùng sức mà lắc đầu. Nàng không phải là Nữ Lưu Manh! Tuyệt đối
không phải!
Ai yêu, Lưu Quang lão Đại, yêu nghiệt, ai nhìn cũng sẽ có ý nghĩ kỳ quái! Không thể trách nàng quá lưu manh, muốn trách thì trách ai kia dáng dấp thật sự gieo họa!
. . . . . .
Tiểu Vũ ở đỉnh núi đợi một ngày một đêm, rốt cuộc ngày thứ hai gặp được đôi vợ chồng nhỏ.
Sau đó hai người cứu Quách Tương bị Kim Luân Pháp Vương trói đi, còn chạy đến Tương Dương cứu nguy.
Khi Tiểu Vũ nhìn thấy quân Mông Cổ vừa thấy con điêu thì thiếu chút nữa
cười ngất. Dùng ánh mắt người khác nhìn, con “Thần điêu” đúng là có
nhiều uy vũ, vừa vỗ cánh liền khiến quân Mông Cổ chống đỡ không được. Ở
trong mắt Tiểu Vũ, con ngu điêu không có cái thần võ gì, rõ ràng chính
là sợ muốn chết, muốn tìm ra đường chạy trốn, bất đắc dĩ quá nhiều
người, cho nên gấp đến độ động cánh, trên dưới nhảy loạn.
Chuyện
Tương Dương đi qua, Dương Quá liền dẫn Tiểu Long Nữ rời đi. Đi đến Hoa
Sơn, cùng Tiểu Long Nữ quy ẩn giang hồ, từ đó mai danh ẩn tích.
Mà Tiểu Vũ đứng ở đỉnh Hoa Sơn, phất tay đưa mắt nhìn bọn họ, trong lòng ấm áp.
Cả đời người, thật ra trừ quan to lộc hậu ra, còn có rất nhiều thứ tốt đẹp đáng giá.
Ví như có tình, ví như thân tình, ví như tình yêu.
Tình yêu chân thật khiến cho người ta tin tưởng, nhất định sẽ động lòng
người. Mặc dù giờ phút này Tiểu Vũ còn không rõ, nhưng nàng lại thật
lòng chúc phúc tất cả những người có tình trong thiên hạ.
Cùng nắm tay nhau mà chết, lời thề bên nhau đến già, trăm năm hảo hợp, mong ước đầu bạc răng long.
Tin tưởng tuyệt đối không phải là nói giả dối như vậy, tin tưởng thế gian
này, nhất định có thể thật sự hiểu ẩn ý của những lời này.
Mỉm cười nhún vai một cái, Tiểu Vũ đưa tay về hướng mặt đất.
Nên làm đều đã làm rồi. Như vậy, nàng cũng nên về nhà thôi.